Tần Phương Nương nói muốn mang hạt giống rau qua cho Tang La, nghỉ quá giờ trưa, Trần bà tử tự mình gói ghém rồi tự mang qua, mang theo cả hại chậu gốm mà Trần gia mới để trống.
Bà ấy cũng không đi vào, chỉ đứng bên ngoài nhà tranh gọi Tang La ra ngoài, đưa chậu gốm cho Thẩm An Thẩm Ninh đi theo ra ngoài mang vào rồi mới đưa hạt giống rau cho Tang La, loại nào là của cây rau nào đều giải thích cẩn thận, sau đó mới nói chuyện chính, hỏi Tang La có muốn xây thêm một gian nhà bếp hay không.
Tang La: ???!!!
Đây không phải buồn ngủ có người đưa gối sao?
Tất nhiên là muốn rồi!
Nàng cười quá rạng rỡ: "Sao lại trùng hợp như vậy, buổi trưa hôm nay cháu còn đang suy nghĩ chuyện này, cần làm quá nhiều đồ, cái nhà nhỏ này của cháu quả thật lộn xộn nhỏ bé, cũng không giấu bà cháu còn muốn xây một vòng tường viện, nếu không sợ vào mùa đông không an toàn, đang muốn tích thêm chút tiền rồi tìm bà thương lương, nhờ bà tìm giúp cháu vài người đến giúp đỡ."
Trần bà tử nhìn bốn phía xung quanh rồi thở dài: "Nên quây lại, nếu không mùa đông không rơi tuyết thì còn tốt, nếu tuyết lớn, sợ là dã thú trong núi sẽ ra ngoài tìm đồ ăn."
Nhà tranh của đại phòng Thẩm gia xây đơn độc trong núi còn không phải là mục tiêu chịu chú ý nhất hay sao?
"Nếu ngươi đã có dự định này, vậy thì phải khẩn trương lên, nhân dịp chưa bận việc mùa màng mà làm, một khi đến lúc bận ngày mùa thì không có ai dư thời gian tới làm đâu, ngươi cũng không cần suy nghĩ tích bao nhiêu tiền, ở trong thôn xây nhà cũng không quan trọng tiền công, sống tốt với nhau thì giúp nhau một tay, nhà ta gia gia ngươi thúc thúc ngươi đều qua, đến lúc đó lại giúp ngươi gọi vài người trong thôn đến, ngươi tự chuẩn bị vật liệu bao ăn là được rồi."
"Vật liệu cũng rất đơn giản, ngươi có thể tự chặt củi trên núi, vào núi chỗ đất vô chủ nào cũng có thể chặt, lại tìm thêm đất sét vàng, rơm rạ nhà ta có, lát nữa ta bảo Hữu Điền thúc của ngươi gánh qua cho ngươi."
Lại nghĩ đến bên nhà nàng bây giờ cái gì cũng không có, đến một nam đinh làm chủ cũng không có, liền nói: "Chặt cây cũng có thể nhờ Hữu Điền thúc của ngươi gọi vài người đến giúp, nếu ngươi có lòng, đây là chuyện tốn sức, làm nhiều đồ ăn một chút, không nói đến đồ ăn khô, làm đặc một chút, lại nấu vài món ăn thường ngày."
Thời đại này có thể tiết kiệm lương thực cho gia đình cũng coi như là kiếm lời.
Đây là đã lo hết mọi chuyện cho nàng rồi.
Tang La mỉm cười cong mắt, liên tục đáp lại, hơi suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy bà thấy bắt đầu từ ngày kia được hay không? Chiều tối cháu qua nhà bà mượn cối đá đãi gạo, cụ thể nên chuẩn bị làm những gì lại nhờ a nãi và Hữu Điền thúc chỉ dạy."
Có số tiền kiếm được từ việc bày hàng ngày mai, ngày kia nàng cũng mua đủ đồ ăn.
"Trước khi xây xong nhà bếp, có thể chúng cháu sẽ mượn đất nhà bà để nấu đồ ăn, nhà chúng cháu chỉ có một cái nồi đất nhỏ, thật ra không thể nấu món nào ra hồn được."
"Có thể, không phải chuyện gì lớn cả." Trần bà tử đồng ý rất sảng khoái.
Chuyện đã nói xong, Trần bà tử nhìn mảnh đất mà Tang La khai hoang sau nhà, lại dặn dò vài câu loại rau nào muộn nhất khi nào phải gieo hạt ươm mầm, còn bảo nếu không biết thì hỏi Tần Phương Nương nhiều một chút rồi mới về nhà.
Trần bà tử vừa rời đi, hai huynh muội Thẩm An và Thẩm Ninh gần như nhảy cẫng lên tại chỗ.
Nhà mình sắp xây nhà, mặc dù chỉ là xây một phòng bếp và quây quanh viện, đó cũng là xây nhà.
"Đại tẩu, chúng ta xây phòng bếp ở đâu? Quây viện bao lớn?"
Thật ra cũng không thể quây được viện quá to, rốt cuộc cũng là nhà được xây ở lưng chừng núi, mảnh đất này địa thế dù có bằng phẳng đến đâu, miếng đất có thể xây nhà lớn đến cỡ nào được?
Tang La cũng đang xem.
Vừa rồi nàng quên một điểm, ngoài phòng bếp ra, phòng tắm cũng rất quan trọng, phòng vệ sinh bên núi ở sau nhà kia nàng thật sự không thể chịu nổi, dơ bẩn buồn nôn không nói, còn phải cẩn thận đừng để ngã xuống...
"Chúng ta đi xem một chút."
Nàng không làm gì khác, nhặt một vài viên đá nhỏ, dẫn hai hài tử đi dạo quanh miếng đất trống vây quanh nhà mình bắt đầu lên kế hoạch làm phòng ốc.
Tường viện ở đâu, cổng viện sân đâu, nhà bếp ở đâu, thương lượng xong chỗ nào liền dùng viên đó nhỏ vạch đường kẻ ở trên bãi cỏ, mãi cho đến khi nói đến xây một nhà vệ sinh gần nhà hơn một chút, vẻ mặt Thẩm An và Thẩm Ninh tràn đầy vẻ kinh ngạc, sau đó còn lắc đầu nhanh hơn cái trống bỏi.
"Đại tẩu, cái này không được, quá hôi."
"Còn buồn nôn."
Trong lòng Tang La nói nàng có cách làm nhà vệ sinh không thối, đời trước nàng cũng là người cải tạo lại căn nhà rách nát trên núi, kết cấu của bể tự hoại, xây dựng như thế nào đều rất rõ, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, nghĩ đến ở chỗ này dùng đất sét vàng để xây nhà, lại im lặng ngậm miệng lại.
Chắc chắn có người bán gạch, càng cao cấp hơn đất sét vàng, đồ có tính chống nước thay thế cho xi măng hẳn là cũng đã nghiên cứu ra, nhưng nàng có tiền sao?
Được rồi, tiết kiệm cũng được, nhưng phù hợp không?
Không phù hợp, rất dễ gây hoạ.
Người thời gian trước mới suýt chút nữa chết đói, mới có vài ngày, mua gạch về xây nhà vệ sinh xây bể tự hoại...
Quên đi, suy nghĩ phương pháp thay thế, xuyên không vốn dĩ đã chột dạ rồi, bây giờ bày hàng cũng nên lẳng lặng kiếm tiền, lẳng lặng tiết kiệm một ít đồ ăn rồi mua một ít đồ đạc mới là điều nên làm, quá khoa trương cũng không phải là chuyện tốt.
"Được rồi, vậy thì làm một phòng tắm đi."
Về phần nhà vệ sinh, nhịn trước đã, để một cái bô trong góc trong nhà tắm để thay thế cũng được, đợi tiền trong tay lại nhiều thêm một chút rồi làm cũng không muộn.
Thẩm An và Thẩm Ninh thấy địa tẩu nhà mình không nói nữa, cũng không nói muốn xây nhà vệ sinh ở gần nhà nữa, hai tiểu hài tử thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Kim mang theo cái cuốc nhỏ của mình, phía sau còn dẫn theo Thẩm Ngân và Thẩm Thiết chạy lon ton đến bắt đầu công việc, Tang La cũng thu miệng lại.
Thẩm An và Thẩm Ninh đi khai hoang đất, Tang La cõng một cái sọt đi hái lá cây thần tiên.
Hôm nay nàng phải đi thăm dò thêm một hai ngọn đồi nữa, cây thần tiên của mấy ngọn đồi gần đây, nhưng phiến lá có thể dùng đều bị nàng và hai tiểu huynh muội vặt sắp hết rồi, đến Thẩm An và Thẩm Ninh còn biết không thể hái hết một mảnh, kẻo bị người khác nhìn ra manh mối, Tang La tất nhiên cũng biết đạo lý này.
Thẩm Kim nhìn Tang La cõng sọt xuống núi, sau đó leo lên một ngọn đồi khác, ngạc nhiên đi đến bên cạnh Thẩm An,"Thẩm An, đại tẩu ngươi làm gì vậy?"
Thẩm An cau mày, trực giác không thích dáng vẻ không biết lớn nhỏ của Thẩm Kim với đại tẩu nhà mình, trong lòng nói đây cũng là đại đường tẩu của thằng bé, đổi cách suy nghĩ, đại tẩu mới không thèm để ý đến Thẩm Kim, lông mày cũng thả lỏng.
"Không làm gì cả, tìm rau dại."
Khóe miệng Thẩm Kim giật giật: "Các ngươi mỗi ngày còn ăn rau dại à? Vậy tiền ở đâu ra mà mua thịt thắng tóp mỡ?"
Thẩm An liếc mắt nhìn thằng bé: "Ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì, còn khai hoang không?"
"Khai, đương nhiên khai hoang." Thẩm Kim lập tức không nói nên lời, thần sắc kia của Thẩm An, giống như thằng bé còn bép xa bép xép nữa thì không cần ăn tóp mỡ.
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn, nhưng thằng bé vẫn bị uy hiếp, xoay người đi đến mảnh đất mà Thẩm An đã phân cho thằng bé.
-
Lại nói về Tang La, lúc này đi xa hơn bình thường một chút, nhiệm vụ chủ yếu là hái lá thần tiên, cũng không bỏ lại bất kỳ loại rau dại nào nhìn thấy ở dọc đường, ở trong núi ngây người hơn nửa canh giờ, hái một sọt lá thần tiên, cũng hái được không ít lá dương xỉ, khi đi về, Tang La dùng sức ấn lá xuống, sau đó để lá dương xỉ lên mặt trên của sọt, lá thần tiên bị ép chặt ở dưới đáy sọt.
Tính toán số lượng đậu phụ thần tiên làm vào buổi tối, nàng chạy đi chạy lại vào trong núi, cõng đầy một sọt đồ vật trở về, bao gồm cả những chiếc lá lớn phù hợp để đóng gói.
Tâm nhãn của Thẩm Kim thật sự không ít, nhìn thấy Tang La từ xa, cái cổ kia như muốn duỗi thành cổ ngỗng, đợi đến khi nhìn rõ chỉ thấy dương xỉ và lá sen các loại, mới thu cái cổ kia lại, tiếp tục khai hoang đất.
Thằng bé sử dụng công cụ tốt, chưa đến giờ Thân, thằng bé đã xử lý xong mảnh đất nhỏ mà Thẩm An phân cho, Thẩm An và Thẩm Ninh cùng nhìn qua, cũng đâu vào đấy, cho dù là Thẩm Ninh đặc biệt muốn đâm chọc thằng bé, dùng cuốc đá kéo đi kéo lại vài lần, cũng chẳng có gì để nói. .
"Cứ việc xem, đảm bảo sạch hơn cái cuốc đá kia của các ngươi rất nhiều!" Thẩm Kim đắc ý không thôi, đối mặt với Thẩm Ninh, nếu như có đuôi thì lúc này cái đuôi nhất định sẽ dựng lên trời.
Thẩm An không thất hứa, buông xuống một câu chờ đó, cậu bé xoay người đi rửa tay, sau đó lại về nhà cầm tóp mỡ ra.
Hai tiểu hài tử Thẩm Ngân và Thẩm Thiết lập tức gấp gáp, buổi sáng nhị ca không vạch đường cho bọn họ, nhưng hai người người nhỏ sức yếu, còn dùng mảnh trúc để đào đất, mảnh đất khai hoang kia...
Thẩm Ngân nhìn chính mình, sau đó nhìn ca của nó, có chút chết lặng, khác biệt quá lớn rồi.
Bây giờ ca có thể ăn tóp mỡ, còn bọn họ thì sao?