Khi hầm xương, hai tiểu huynh muội cho dù có hơi thèm cũng không động vào miếng bánh kia.
Canh với bánh chính là một bữa, tất nhiên phải đợi nấu canh xong, cùng ăn với đại tẩu, cả nhà cùng ăn với nhau mới ngon.
Ngồi đó không có chuyện gì, Thẩm An liền giải thích chi tiết cho Tang La nghe lý do tại sao cậu bé dùng tóp mỡ để Thẩm Kim khai hoang miếng đất kia, nói cho cùng, cậu bé thật sự vẫn còn đang lo lắng, sợ đại tẩu để ý.
Tiền trong gia đình là do đại tẩu kiếm, mà đại tẩu lúc trước vì sự lãnh đạm của Tam thúc Tam tẩu, vừa bệnh vừa đói, suýt chút nữa chết, bây giờ cậu bé cầm thịt từ tiền đại tẩu kiếm được đưa cho vài đường đệ, trong lòng thật sự sợ đại tẩu tức giận.
Nói hết một lèo tiền căn hậu quả cùng với những lo lắng của mình, lại giải quyết hậu quả thế nào.
Thẩm An cúi đầu, nói: "Tiểu Ngân và Tiểu Thiết thật sự không thể làm được gì nhiều, cũng chỉ có hai ngày, lúc sau để bọn nó biết tóp mỡ đã hết rồi, sau này không đến nữa."
Giọng nói của Thẩm An có chút yếu ớt, đối với tiểu đường đệ mình chăm từ nhỏ, cậu bé quả thật vẫn có hơi mềm lòng.
Tang La lại không quá để trong lòng, một đứa năm tuổi mụ, một đứa sáu tuổi mụ, Thẩm Thiết năm tuổi còn mụ hai tuổi, đặt vào đời sau chính là một đứa học lớp mầm trong trường mẫu giáo, một đứa học lớp lá trường mẫu giáo, mấy miếng tóp mỡ, Tang La thật sự không đến nỗi đau lòng tính toán.
Ngược lại là nỗi lo lắng của Thẩm An, sợ Thẩm Kim quá thèm, mò vào trong nhà bọn họ, Tang La rất coi trọng việc này.
Quả thật, ngày nào cũng làm đậu phụ thần tiên, không thể không để lại dấu vết, lần nào nàng cũng vùi cặn lá vào trong đất ủ phân, nhưng vải lọc dùng một thời gian dài sẽ bị nhuộm một chút màu, người cẩn thận vẫn có thể đoán được một số bí quyết.
Hơn nữa nàng còn định chuẩn bị mua cối đá để làm đậu phụ, đến lúc đó công cụ càng nhiều... Tang La đánh giá căn nhà tranh, quá chật hẹp, đến một cái bếp lửa đúng nghĩa cũng không có.
Làm đậu phụ phải nấu sữa đậu nành, cũng không phải không thể dùng cái bếp dựng tạm trên mấy hòn đá và nồi nhỏ để làm, chỉ là làm được không nhiều, không biết phải tốn công gấp bao nhiêu lần.
Xem ra vẫn phải có một cái phòng bếp, có tường viện, lại thêm có cái khoá, nếu không sau này cho dù làm cái gì, một chút riêng tư cũng không có.
"Lo lắng này của đệ không sai, gần đây đệ và A Ninh vẫn nên để ý một chút, canh nhà cho tốt, nếu như Thẩm Kim nghiêm túc khai hoang đất, đệ cũng đừng tiếc mấy miếng tóp mỡ, muốn thì cứ cho đi."
Hợp tác với Trần gia vào trong huyện bán đậu phụ thần tiên, sức lực của Tang La thực sự không đủ, một là đường đi xa hơn, hai là cũng cần làm thêm nhiều đậu phụ thần tiên hơn, hơn nữa trồng rau cũng phải phụ thuộc vào vụ mùa, sai vụ mùa có gieo hạt giống xuống thì cũng không thể thu hoạch được.
Nói thật, một miếng tóp mỡ đổi lấy Thẩm Kim đào đất ở bên đây hơn nửa ngày, Tang La vẫn có chút thẹn với lòng, người lao động nhỏ này bị ép đến lợi hại. Nhưng nghĩ đến cái miệng kia của Thẩm Kim, chút thẹn với lòng này biến mất trong nháy mắt.
Tiểu hùng hài tử, trái phải một người đánh một người sẵn sàng chịu đựng, nàng cũng không tham dự vào.
Lần này Thẩm An được đại tẩu nhà mình hết sức khẳng định, trái tim cũng coi như yên ổn trở lại, lại cảm thấy rất vui, đại tẩu không chỉ khẳng định, còn khen ngợi cậu bé đúng không? Còn bao dung cậu bé đúng không?
Trên mặt nở một nụ cười, quay người qua cười toe toét nhóm lửa, tự mình tận hưởng niềm vui.
Thẩm Ninh đứng gần cậu bé, vừa quay đầu liền nhìn thấy, cười nhẹ một tiếng, không vạch trần nụ cười cười ngây ngốc của ca ca con bé.
-
Bên phía Trần gia, Tần Phương Nương vừa về đến nhà liền như hiến bảo bối mà đưa túi tiền ra trước mặt cả nhà lớn bé, hưng phấn đến mức lẩm bẩm mấy lần kiếm được mười tám văn.
Nàng ấy còn cầm miếng bánh Hồ nhỏ mà mình đã cẩn thận gói mấy lớp ra, chia một miếng thành năm phần, năm phần rất nhỏ, ngoại trừ nàng ấy đã ăn thử ra, cả nhà mỗi người đều được một miếng, mỗi người một ngụm, ném thử.
Nàng ấy nhìn mọi người ăn, nhìn đến mức không khép lại miệng.
Buổi trưa trời quá nóng, hai phụ tử Trần lão hán và Trần Hữu Điền cũng ở nhà, gia đình ngồi cùng nhau, nghe Tần Phương Nương thao thao bất tuyệt cẩn thận kể lại quá trình vào huyện thành ngày hôm nay, từ cách làm sao vào thành, lại làm sao nghe thấy tiếng chiêng, làm sao vào được chợ Đông, chợ Đông lại lớn thế nào náo nhiệt ra làm sao, bán đậu phụ thần tiên như thế nào, kể đến kích động không thôi.
Đặc biệt là khen Tang La, khen Tang La sao lại nhường một phần nhiều đậu phụ thần tiên như vậy cho nàng ấy bán; khen Tang La lúc mới bắt đầu giúp nàng ấy đóng thuế chợ cho lần đầu tiên khi nàng ấy không nỡ nộp thuế chợ, khiến nàng ấy có khởi đầu tốt đẹp, cũng tiếp thêm dũng khí cho nàng ấy; khen Tang La đến trong huyện còn nhớ thương mua cho hai huynh muội Thẩm An một miếng bánh Hồ, còn chia cho nàng ấy một phần.
Nói tóm lại trong hai từ: hiền hậu!
Khen đến cuối cùng còn khen mẹ chồng nhà mình, trong những ngày tháng nguy nan đã đưa tay ra giúp đỡ, cho nên mới có được tình hữu nghị của Tang La, nhà bọn họ bây giờ mới có thể bán đậu phụ thần tiên kiếm sống.
Cho nên nói, ở hiền gặp lành, mẹ chồng nàng ấy là người vô cùng tốt bụng, bây giờ phúc báo đến rồi.
Trần bà tử: ...
Lần đầu tiên biết nhi tức phụ biết nói chuyện như vậy.
Đây đúng là ở phiên chợ học được cách rao hàng, gan cũng lớn hơn, da miệng trở nên linh hoạt?
Tần Phương Nương hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt của mẹ chồng đang nhìn mình, nàng ấy quá hưng phấn, dọc đường đi cùng Tang La thì không sao, vẫn coi như bình thường, bây giờ về nhà, đều là người nhà của mình, lúc này không đè nổi niềm hưng phấn nữa, nói chuyện không phanh.
Cả cái mà trong nhà bảo cầm theo, mười chín đồng tiền đồng cũng được đếm đi đếm lại mấy lần.
Lúc này nàng ấy mới đổi chủ đề, nói: "Nương, tức phụ A Liệt bảo con chiều tối hôm nay có thể hái chút rau dại, tự lấy cọng rơm cột thành từng mớ, ngày mai có thể mang theo đến chợ Đông để bán, một văn tiền hai mớ, hôm nay nàng mang theo một ít đều bán hết."
Trần bà tử gật đầu: "Vậy chiều tối con ra ngoài dạo dạo mấy vòng xem."
Tần Phương Nương lại lẩm bẩm: "Nương, con đang suy nghĩ, chúng ta mang ít rau dại đi bán, nếu như một ngày có thể nhiều thêm vài đồng tiền, ngày mai con cũng mua xương ống về, chúng ta hầm xương ống với lô bặc ăn? Tức phụ A Liệt nói cái gì mà ăn vào bổ sung thêm chất dinh dưỡng gì đó, tiểu hài tử ăn vào có thể cao hơn, nương và cha ăn chân cũng không hay bị đau nữa, nương nghĩ xem, bán hai bó rau dại, chúng ta có thể mua một cục xương, không đắt."
Trần bà tử: ...
Đây là trúng tà của Tang thị rồi đi.
Mới về được một lúc, trái một câu tức phụ A Liệt, phải một câu tức phụ A Liệt, Trần bà tử sắp nghe thành kén rồi.
Chẳng qua lần trúng tà này rất tốt, người cũng trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
"Được rồi, nếu như có thể bán rau dại kiếm tiền, vậy thì cứ như con nói, ngày mai mua một cục xương về hầm canh." Lại hỏi nàng ấy: "Tức phụ A Liệt có nói ngày mai sẽ bán bao nhiêu miếng đậu phụ thần tiên không?"
Trần bà tử khá quan tâm đến cái này.
Tần Phương Nương vỗ vỗ trán mình: "Suýt chút nữa thì quên mất, thứ này ở trong huyện cũng coi như là món đồ ăn mới lạ, còn rất dễ bán, con và tức phụ A Liệt đã ở trong huyện thương lượng rồi, để tối nay nàng làm nhiều một chút, ngày mai chúng con chia xe đẩy đi, phân ra hai chợ bán."
Thuế chợ một văn tiền, vào bán nửa buổi sáng liền đi ra, thiệt.
Lại nói chuyện Tang La mua hai thùng gỗ, nói: "Nhà chúng ta lại thêm hai chậu gốm nữa, cộng thêm hai chậu gốm bên nhà nàng, có thể mang theo nhiều đồ hơn."
Trần bà tử không có ý kiến, xe đẩy cũng để không ở trong nhà, có thể bán nhiều thêm chút đồ là nhiều thêm chút tiền, là chuyện rất tốt.
Ngược lại là Trần lão hán, trầm mặc nghe nữa ngày, lúc này mới nhả một hơi khói, đột nhiên mở miệng: "Làm nhiều như vậy, nhà tranh nhỏ kia của nàng có chứa được không?"
Chỉ thùng thôi cũng đã có mấy cái rồi, lại thêm bốn cái chậu gốm, ông ấy đoán chỗ để người ra ra vào vào cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu đi?
Trần bà tử nghe thấy lão bạn đời mình nói vậy, liền nhìn sang, phu thê già nhìn nhau: "Ý của ông là?"
Trần lão hán gõ tẩu thuốc, vê vài sợi thuốc từ trong túi thuốc ra, vừa nét vào trong tẩu thuốc, vừa nói: "Ta suy nghĩ nàng dẫn theo nhà chúng ta cùng nhau làm ăn, mỗi ngày đều làm nhiều đồ như vậy, có phải nên xây một căn phòng bếp hay không?"
Dừng một chút, nói: "Buổi chiều bà hỏi thử xem, nàng có dự định này không, nhân lúc màu màng chưa vội, ta và Hữu Điền lại gọi thêm vài nhà quen biết trong thôn tới giúp, vài ngày là dựng xong cho nàng, vừa hay dựng tường vào dịp này là vững chắc nhất."
Trần lão hán không biết chữ, nhưng ông ấy biết đạo lý có qua có lại, từ nay về sau trong nhà nhiều thêm một đường sinh nhai, ông ấy làm việc này một là vì Tang La không cần chịu quá nhiều khó khăn khi cung cấp hàng hoá cho bọn họ, ngoài ra, cũng coi như là hồi báo trong khả năng cho phép.