Thẩm Kim có chút lo lắng, kéo Thẩm An: "Chuyện lấy tóp mỡ còn tính đúng không?"

Theo thằng bé thấy, thứ đồ đắt tiền đều do người lớn làm chủ.

Lúc Tang La không có ở nhà, thằng bé dám đòi Thẩm An và Thẩm Ninh, nhưng Tang La đã trở lại, sân nhà lập tức thay đổi.

Thằng bé vô tri vô giác nhận ra, lời hứa của Thẩm An còn có thể tính sao?

Không thể không nói, đây không chỉ là nhận thức của Thẩm Kim, còn là nhận thức chung của đa số tiểu hài tử.

Lúc vừa rồi Thẩm An hỏi Tang La vấn đề này, trái tim trong phút chốc cũng cảm thấy lo lắng, đại tẩu nói cho cậu bé và muội muội làm chủ thứ này, nhưng đó là tóp mỡ, không phải là bọn họ tự ăn mà là cho người khác.

Sau đó, sự thật chứng minh, đại tẩu cậu bé là đại tẩu tốt nhất trên đời.

Trong lòng Thẩm An trước giờ có hơi trưởng thành sớm đột nhiên dâng lên một cảm giác tự hào, cậu bé liếc nhìn Thẩm Kim, nói: "Đương nhiên là tính, đại tẩu ta đối xử với ta và A Ninh tốt nhất, vài miếng tóp mỡ còn lại đều cho ta, nói để ta làm chủ, chỉ là trời quá nóng, đại tẩu sợ các ngươi say nắng, buổi trưa không cần làm, buổi chiều không nóng lại đến đây."

Thẩm Kim nhìn chỗ đất to chính mình đã cuốc xong, không vui lắm: "Cũng không nóng lắm."

Thằng bé sợ đến buổi chiều Thẩm An đổi ý thì phải làm sao?

Lời tiểu hài tử nói không phải lúc nào cũng giữ vững như thép, đổi ý là chuyện bình thường, tóp mỡ còn chưa đến miệng thằng bé không hề muốn đi một chút nào.

Thẩm An trừng mắt nhìn thằng bé: "Ngươi có về hay không? Không về thì đừng mong có tóp mỡ nữa."

Một miếng tóp mỡ ép Thẩm Kim bảy tấc: "Về thì về, buổi chiều ngươi đừng có hối hận, ta cuốc lâu như vậy, tay cầm cuốc đến mức phồng rộp luôn rồi."

Vừa nói thằng vừa duỗi tay phải ra, chỉ chỗ eo bàn tay cho Thẩm An xem.

Nói phồng rộp thì là khoa trương, nhưng thật sự có hơi đỏ lên.

Thẩm An mím môi: "Ai thèm hối hận."

"Nói rồi đấy, hối hận là chó con."

Thẩm Kim buông lời này xuống, xách cái cuốc nhỏ của mình, dẫn theo hai đệ đệ đi ba bước quay đầu một lần, đi xa rồi còn cũng không quên hét lên: "Ngươi không được lừa ta."

Chọc cho Thẩm Ninh trợn tròn mắt.

Đợi về lại trong nhà, Thẩm Kim vừa mới vào của viện đã bị Lý thị bắt được: "Buổi sáng dẫn theo đệ đệ chạy đi đâu chơi? Tại sao còn mang theo cuốc đi chơi?"

"Đi chơi loanh quanh." Thẩm Kim dựng cái cuốc nhỏ vào tường viện, chạy nhanh vào gian chính, cầm ấm nước lên rót một ly nước rồi uống ừng ực, làm việc dưới ánh mặt trời một canh giờ, khát chết thằng bé rồi.

Về chuyện thằng bé dẫn hai đệ đệ làm việc cho Thẩm An, Thẩm Kim nhanh trí tuyệt đối không nói một lời, nói ra nương của thằng bé sẽ không cho đi.

Dù sao không thể dựa vào nương của thằng bé, hôm nay muốn ăn được tóp mỡ, còn phải dựa vào Thẩm An.

Lý thị có chút kỳ quái, chơi loanh quanh là có ý gì? Xoay người kéo hai tiểu hài tử vào hỏi.

Thẩm Ngân cũng rất tinh ranh, rõ ràng cũng không ai dặn dò gì với nó, nhưng trực giác biết nương không thích nhị ca và a tỷ, ngậm miệng lắc đầu, cũng chạy nhanh vào gian chính, lon ton trèo lên ghế đẩu rót cho mình một ly nước uống.

Đào đất cả buổi sáng lấy đá và rễ cỏ ra ngoài cũng rất mệt, mệt hơn nhiều so với việc nghịch đất.

Chỉ có Thẩm Thiết, bị Lý thị giữ lại: "Nói đi, cả sáng hôm nay làm gì?"

Thẩm Kim và Thẩm Ngạn trốn đi trước trong lòng đều lộp bộp, không uống nước nữa, chạy về cửa gian chính ra sức nháy mắt ra hiệu với Thẩm Thiết.

Thẩm Thiếu bị nương nó giữ lại gào khóc không chạy ra được, liền hét lên nói: "Nghịch đất."

Nghịch đất, hai tiểu ca trong phòng suýt nữa bật cười ra tiếng.

Nói cũng không sai, còn không phải nghịch đất sao.

*

Về phía Tang La, Thẩm An đuổi ba huynh đệ Thẩm Kim đi, xoay người đến giúp đại tẩu nhà mình khiêng đồ vật vào nhà.

Đợi khi biết hai cái thùng mới là đồ hôm nay đại tẩu mới mua, bỏ cái giỏ nhỏ bên trên ra mới phát hiện bên trong còn có mấy thăng thóc và xương ống, hai huynh muội vui đến mức nhảy cẫng lên.

Tang La thấy hai tiểu hài tử chỉ quan tâm đổ thóc vào trong túi lương thực, cả nửa ngày không phát hiện bánh nướng nhét ở bên trong, tự mình cầm gói giấy dầu kia ra: "Đến xem đây là cái gì?"

Hai huynh muội đồng thời quay đầu, sau đó nhìn thấy trên tay đại tẩu nhà mình có một gói giấy dầu còn thấm ra vài vết dầu, đại tẩu bọn họ mở gói giấy ra, bên trong lộ ra hơn nửa miếng to chiếc bánh dầu vừa nhìn là thấy rất ngon.

"Bánh Hồ?" Thẩm An không chắc chắn hỏi.

Tang La ngạc nhiên: "Các ngươi từng ăn rồi?"

Nàng nhớ phiên chợ không có ai bán cái này.

Hai huynh muội cùng gật đầu, sau đó ánh mắt có chút ảm đạm: "Đại ca từng mua cho."

Xong, lại khiến hai tiểu hai tử nghĩ đến đại ca của bọn họ rồi.

Tang La vội vàng chuyển hướng sự chú ý của họ: "Đi rửa tay đi, đến ăn bánh, cái này lúc nóng mới thơm, sau này có cơ hội đại tẩu dẫn các ngươi vào trong huyện văn bánh vừa mới ra lò."

Thẩm An gật đầu, kéo Thẩm Ninh đi ra ngoài rửa tay.

Lúc vào lại trong nhà, hơn phân nửa miếng bánh đã được Thẩm An chia làm ba phần, cậu bé đưa miếng lớn nhất cho Tang La, nhưng Tang La lại không cầm: "Hai đứa ăn đi, ta ăn ở huyện rồi."

Xoay người liền lên giường đi ngủ, cũng không quan tâm hôm nay đi ra ngoài một đường, y phục trên người chắc chắn không được xem là sạch sẽ.

Thật sự rất mệt, gánh đồ đi đi về về hai mươi dặm, lúc này Tang La đến cả cọng tóc còn cảm thấy mệt, nhưng trong nhà trừ một cái giường ra, đến một cái ghế đẩu để ngồi nghỉ ngơi cũng không có.

Tang La lúc này thậm chí đến ngón tay cũng không muốn cử động, chỉ muốn biến thành một sợi mì mềm dẻo gục trên giường.

Nàng nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Hai huynh muội thấy nàng như vậy, cũng không ăn nữa, cùng qua chỗ nàng, Thẩm Ninh trèo lên giường hỏi: "Đại tẩu, chân tẩu đau sao?"

Nhìn dáng vẻ kia, giơ tay chuẩn bị xoa bóp giúp nàng.

Tang La là người sợ ngứa, vội vàng tránh đi: "Chỉ là mệt mỏi thôi, không cần lo cho ta, muội và Tiểu An ăn bánh đi."

Kết quả hai huynh muội ai cũng không nghe lời nàng, Thẩm Ninh xác nhận hai lần, thấy đại tẩu con bé không cần con bé bóp chân mới leo xuống giường, xoay người chuẩn bị nhóm lửa nấu canh.

Củ cải đã để ở nhà mấy ngày, Tang La đã nói thứ này hầm với xương ống từ sớm, bây giờ đã mua xương ống, Thẩm Ninh không cần hỏi, đang là giờ cơm trưa, liền sắp xếp nấu món canh mà đại tẩu nói.

Thân thể đại tẩu không khoẻ, gần đây làm mệt như vậy, lại bị bệnh thì phải làm sao?

Phải bồi bổ cho đại tẩu.

Hai huynh muội rất ăn ý với nhau, Thẩm Ninh nhóm lửa, Thẩm An đi lấy một ống trúc sạch đổ một ống nước mát đưa qua cho Tang La: "Đại tẩu, uống chút nước trước đi."

Quay người liền lại ôm nồi đất dùng để nấu cơm hầm canh ở trong nhà ra ngoài lấy nước, mang cả xương ống đã chặt sẵn ra ngoài rửa.

Đợi Thẩm An đi vào, Thẩm Ninh cũng nhóm lửa xong, đặt nồi đất lên, Thẩm Ninh quay đầu hỏi Tang La: "Đại tẩu, bây giờ bỏ lô bặc vào luôn sao?"

Lô bặc, cũng chính là củ cải của đời sau.

Tang La không động tay làm bữa trưa, cũng rất vui vẻ nghỉ ngơi, nhấc người ngồi dậy uống ngụm nước, trả lời: "Đợi nước hầm xương sôi trước, dùng thìa gỗ hớt bọt ở trên đi, đun nhỏ lửa nhỏ, gọt vỏ lô bặc cắt thành từng miếng cho vào trong, vỏ lô bặc đừng vứt đi, tước dày một chút, cắt thành miếng nhỏ ướp ít muối thêm ít tương giấm, để đến buổi tối chúng ta ăn kèm với cháo trắng."

Vỏ củ cải ngâm, một món dưa cải mà Tang La đặc biệt thích ăn, ăn ngon còn bổ sung canxi, chỉ là đáng tiếc, ở đây không có ớt, nhà bọn họ cũng không trồng tỏi.

Hai huynh muội Thẩm An là lần đầu tiên nghe thấy vỏ lô bặc còn có cách ăn như vậy, nhớ kỹ, hai huynh muội một người canh lửa, một người đi rửa củ cải, tước vỏ rồi tắt thành từng miếng.

Đây là một công việc tốn sức, dù sao trong nhà dụng cụ có thể dùng chỉ có liềm, dao trúc, dao đá, không có một con dao thái thịt nào, chỉ là hai tiểu hài tử hiển nhiên đã dùng rất thuận tay, lúc làm việc này còn rất thành thạo, cũng không cần Tang La bận tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play