Hai tiểu huynh đệ vui vẻ: "Nhị ca ta biết!"
Đây không phải chỉ là nghịch đất thôi sao.
Bọn họ mỗi ngày đều nghịch.
Chỉ có điều nhị ca còn giao quy định với bọn họ phải nhặt đá và rễ cỏ ra bên ngoài.
Hai huynh đệ tung tăng đi cầm mảnh trúc, đi đến mảnh đất Thẩm An vừa dạy bọn họ đào đất.
Thẩm Kim không có mảnh trúc, tự mình qua bên cạnh tìm que gỗ vừa tay ở bên cạnh, mặc kệ Thẩm Ninh trợn mắt nhìn thằng bé hung ác đến bao nhiêu, nói nhị ca không bảo thằng bé làm việc, không nghe thấy, một câu cũng không nghe thấy, tung tăng vui sướng chạy đến bên người hai đệ đệ của mình cùng nhau làm việc.
Thẩm Ninh tức giận đến mức mím miệng, trừng mắt nhìn nhị ca.
Thẩm An đã lâu không thấy biểu cảm của muội muội phong phú như vậy, trong tiềm thức muốn véo hai cái má phồng lên của con bé, khi nhìn thấy bàn tay lấm lem bùn đất của mình, lúng túng thu lại, nhỏ giọng nói bên tai Thẩm Ninh: "Để cho bọn họ yên tĩnh, hơn nữa ba miếng tóp mỡ đổi lấy bọn họ khai hoang đất giúp chúng ta, đại tẩu về sẽ bớt mệt hơn, cũng phải bắt kịp vụ mùa trồng rau."
Quan trọng nhất chính là, cậu bé đè giọng nói xuống càng thấp: "Muội nghĩ xem tủ bếp của Tam thẩm."
Tủ giấu thức ăn của Lý thị đều có khoá, cho dù bà ta có giấu như thế nào, dù sao Thẩm Kim luôn có thể mò ra được đồ để ăn.
Đương nhiên, Thẩm Kim chưa đến nỗi lấy đồ của người khác, mấu chốt là bọn họ lớn lên cùng nhau, Thẩm Kim có coi nhà bọn họ thành nhà người khác không?
Thẩm An sợ mình một khi không để ý, Thẩm Kim trực tiếp đi vào trong nhà.
Bây giờ nhà bọn họ còn không có khóa.
Trong nhà ngày nào cũng làm đậu phụ thần tiên, để lại quá nhiều dấu vết, không thể để người khác mò vào trong nhà, tiểu hài tử như Thẩm Kim cũng không được.
Nếu như Tam thúc Tam thẩm để mắt đến, hỏi nhiều mấy lần, sớm muộn gì cũng mò ra con đường.
Ánh mắt Thẩm Ninh lập tức trợn to, quay đầu nhìn Thẩm Kim, bị Thẩm An lôi kéo: "Không nói nó nhất định sẽ làm như vậy, thay vì tốn sức đề phòng, còn không bằng để nó không có thời gian cũng như tâm tư nghĩ đến chuyện khác, đợi qua hai ngày, để bọn họ cảm thấy không còn tóp mỡ nữa, tất nhiên sẽ ngừng lại."
Thẩm Ninh vẫn không vui lắm, không phải không vui vì cho Thẩm Ngân và Thẩm Thiết ăn, hai tiểu đường đệ làm việc giúp mình, con bé cho đồ ăn, vừa không cho không, cũng đỡ phải nhìn bọn họ khóc, không phải không thể tiếp nhận.
Con bé chỉ là không muốn cho Thẩm Kim ăn.
Chỉ là con bé nghĩ đến bí phương của nương gia đại tẩu nhà mình, lại nghĩ đại tẩu mỗi ngày đi xa như vậy để bày hàng lúc về còn khai hoang, buổi tối mệt đến mức nằm trên giường liền không muốn động đậy, nửa đêm còn phải dậy làm đậu phụ.
Thẩm Ninh cũng không nói nữa, con bé bĩu môi về lại chỗ đất khai hoang phía sau nhà, Thẩm Kim thấy hai huynh muội không biết đang lẩm bẩm cái gì, cứ nhìn chằm chằm bọn họ, lúc này bị Thẩm Ninh tóm được.
Thẩm Ninh hừ một tiếng, xách cuốc đá nhỏ của mình cũng bắt đầu khai hoang, cuốc hai cái, nhìn tiến độ bên phía Thẩm Kim, Thẩm Ninh vẻ mặt tối sầm nói: "Đừng tưởng rằng ở bên đó nghịch đất một ngày là nhị ca ta sẽ cho đồ ăn, khai hoang quá ít cũng không cho."
Thẩm Kim chuẩn bị nghịch đất một ngày cứng người lại, cuối cùng cũng ngừng giả câm giả điếc, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ninh, từ bỏ, quay đầu hỏi Thẩm An: "Thẩm An, khai hoang được bao nhiêu mới cho tóp mỡ?"
Thẩm An cũng không khách khí, cầm cành cây lên giới hạn một mảnh đất hình vuông khoảng hai thước cho Thẩm Kim.
"Khai hoang một mảnh như này, dọn qua loa cũng không được, ít nhất phải đào sau một thước, đá và rễ cỏ bên trong đều phải dọn sạch sẽ."
Cầm cành cây trong tay lên khoa tay múa chân với Thẩm Kim một hồi.
Một thước của Đại Càn Triều ước chừng tầm ba mươi centimet của đời sau, cho nên Thẩm An đại khái vạch ra hơn nửa mét vuông.
Đừng cảm thấy rất nhỏ, đất trên núi cằn cỗi, đá dưới lớp đất và rễ cỏ quấn chặt vào nhau vô cùng khó làm sạch, kích thước mà Thẩm An vạch ra là kích thước mà cậu bé tự mình làm một ngày mới dọn xong.
Cậu bé có thể làm được, đương nhiên Thẩm Kim cũng có thể làm được.
Về phần hai tiểu đường đệ, bọn họ không hỏi, Thẩm An cũng nhắm một mắt mở một mắt không nói gì.
Thẩm Kim nhìn đường kẻ mà Thẩm An vạch ra cho mình, lại nhìn độ dài cành cây mà Thẩm An đã vẽ, thằng bé chưa từng làm việc ngoài đồng, hoàn toàn không biết độ khó của việc khai hoang, Thẩm Kim chỉ quan tâm một điều: "Xong việc cho tóp mỡ?"
Lời nói Thẩm An nói ra, tất nhiên sẽ không hối hận: "Ta kiểm tra nếu đạt tiêu chuẩn, không có đá và rễ cỏ, đất cũng mềm, sẽ cho ngươi một miếng tóp mỡ."
Thẩm Kim kích động: "Được! Nói lời phải giữ lấy lời, ta đi về một chút, lập tức quay trở lại!"
Xoay ngươi chạy lon ton xuống núi.
Thẩm Ngân và Thẩm Thiết thấy Tam ca nhà mình chạy đi, vẻ mặt không thể giải thích được, nhưng lần này hai tiểu hài tử còn có việc phải làm, làm xong còn có tóp mỡ để ăn, cũng không quan tâm Tam ca làm cái gì, chổng mông lên dùng hết sức cầm miếng trúc đào đất.
Thẩm Ninh không quan tâm, rời đi là tốt rồi, chỉ là nghe lời thằng bé nói trước khi rời đi, cũng không giống dáng vẻ sẽ từ bỏ ăn tóp mỡ.
Quả nhiên không lâu sau Thẩm Kim quay về, trên vai còn vác theo một cái cuốc nhỏ của nhà nó.
Không phải loại cuốc giả làm bằng đá mài còn không dễ sử dụng mà Thẩm An và Thẩm Ninh đang cầm, mà là cuốc sắt hàng thật giá thật, loại cuốc nhọn nhỏ.
Thẩm Kim khá đắc ý: "Nhìn cho kỹ, hôm nay ta chắc chắn là người được ăn tóp mỡ sớm nhất!"
Khóe miệng Thẩm An giật giật, di chuyển Thẩm Ngân và Thẩm Thiết ra xa Thẩm Kim, lại nhìn Thẩm Kim, nói: "Cẩn thận đừng tự cuốc vào chân của mình, nói trước, nếu bị thương ta sẽ không trả tiền thuốc."
Thẩm Ninh bật cười ra tiếng.
Thẩm Kim cầm cuốc một cái, suýt nữa cuốc lệch, tức giận trợn tròn hai mắt: "Ngươi đánh giá thấp ai?"
Quả thật, trẻ con trong núi không ai không biết chơi cái này, chỉ có khác biệt về sức lực và kỹ thuật mà thôi.
Thẩm An không nói gì nữa, tiếp tục bận rộn công việc của mình, miếng đất mà cậu bé khai hoang nằm ở bên cạnh nhà, không chỉ có thể canh Thẩm Kim, còn vừa lúc có thể để mắt tới cửa nhà mình.
Đầu buổi trưa, Tang La và Tần Phương Nương đi từ con đường mòn vào núi, nhìn thấy bên cạnh nhà và sau nhà, năm tiểu hài tử lớn lớn nhỏ nhỏ, trong tay hoặc là cầm cuốc, hoặc là cuốc đá, còn có mảnh trúc, có đứng có ngồi xổm, đang hì hà hì hục mà khai hoang.
Tang La:??
Tần Phương Nương gánh thùng qua giúp cũng nhìn đến sững sờ.
Thẩm An đang ở bên cạnh nhà khai hoang, là người đầu tiên nhìn thấy đại tẩu về nhà, hô to một tiếng đại tẩu, đặt cuốc đá xuống rồi nhanh chóng chạy tới, cầm đồ gánh đồ giúp nàng, phản ứng kia phải gọi là rất nhanh nhẹn.
Người chạy tới tiếp theo chính là Thẩm Ninh, sau đó là ba huynh đệ tam phòng của Thẩm gia nghe thấy động tĩnh cũng chạy theo sau lưng Thẩm Ninh đến bên cạnh nhà, ngóc đầu nhìn về hướng này.
Ba người từ cao đến thấp, Tang La nhìn thoáng qua, xoẹt một tiếng, đồng thời đều co rụt lại.
Tang La nhìn ba huynh đệ Thẩm Kim ở đằng xa, nâng cằm chỉ về đằng đó, hỏi Thẩm An: "Đây là đang làm gì?"
Thẩm An có chút xấu hổ, cũng có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Bọn họ muốn ăn tóp mỡ, đứng khóc ở cửa, đệ dứt khoát bảo bọn họ đi khai hoang đất với đệ đổi lấy tóp mỡ."
Nói xong, cậu bé cẩn thận liếc mắt nhìn Tang La, nói: "Đệ không cho nhiều, chỉ hứa cho bọn họ mỗi người một miếng."
Tang La nghe xong lại vui mừng: "Được, chỉ là nhìn kỹ đừng để bị thương, bây giờ trời quá nắng, cũng không có chỗ tránh râm, trước đừng làm nữa, buổi chiều không còn nóng nữa lại đến."
Thẩm An biết đại tẩu không có ý kiến gì với việc cậu bé làm như vậy, cười toe toét: "Đệ biết rồi, vậy để bọn họ về trước, buổi chiều không nóng nữa lại đến."
Giúp Tang La và Tần Phương Nương chuyển đồ vật vào dưới hiên, cũng không mở cửa để vào trong.
Cho dù người đến là người Trần gia đối đãi với huynh muội bọn họ không tồi.
Bận trước bận sau, còn hết sức tự nhiên, ít nhất Tần Phương Nương không hề có chút nghĩ nhiều.
Nàng ấy cầm một miếng bánh nướng nhỏ được bọc lá sen từ trong thúng ra, sau đó tạm biệt Tang La, vội vàng xuống núi, đi về thôn.
Thẩm An thấy Tần Phương Nương đi rồi, bảo đại tẩu mau đi rửa mặt rửa tay, lại lặng lẽ bảo Thẩm Ninh lưu ý trông chừng đồ vật và cửa nhà, sau đó đi đến chỗ ba huynh đệ Thẩm Kim.