Thẩm Kim dẫn theo hai đệ đệ, lúc này đang đứng ngoài nhà tranh, huynh muội Thẩm An vốn dĩ đang khai hoang đằng sau nhà lúc này đang đứng chắn trước cửa nhà mình, khuôn mặt đầy vẻ phòng bị.
Tuy rằng Thẩm Kim nhỏ hơn Thẩm An một tuổi, nhưng cao hơn Thẩm An một cái đầu, người cũng rắn chắc, chỉ là thằng bé đứng ở vị trí thấp, hơn nữa cũng không phải đến để đánh nhau, thằng bé cảm thấy mình rất đủ tự tin, thằng bé đến đây để nói lý với Thẩm An và Thẩm Ninh, cho nên đang ngẩng đầu lý luận với hai người.
"Các ngươi làm như vậy là không đúng, các ngươi ở nhà ta ăn nhiều năm như vậy, bây giờ chúng ta muốn ăn hai miếng tóp mỡ của các ngươi, tại sao lại không được?"
Thẩm Kim uất ức muốn chết rồi, ngày hôm kia, hôm qua còn có sáng hôm nay, ba ngày rồi, thằng bé sắp lăn ra một hố bùn ở trên đất nhà mình rồi, nương nó cũng không gật đầu đi chợ mua thịt về làm tóp mỡ cho bọn họ ăn.
Nghĩ đến mùi thơm hôm kia ngửi thấy, lúc đó thèm không chịu nổi, lại qua mấy ngày, thằng bé dùng mọi cách vẫn không thể nào ăn được, càng thèm đến nỗi ruột gan cồn cào.
Thế cho nên lúc này mới nghĩ đến chỗ Thẩm Ninh thử xem, lỡ đâu Thẩm Ninh vẫn còn thì sao, đúng không?
Không ngờ tới Thẩm An và Thẩm Ninh hoàn toàn không cho, còn phòng ba người bọn họ như kẻ trộm, vừa đóng cửa lại, hai huynh muội họ liền đứng chắn trước cửa.
Ban đầu Thẩm Kim không quá chắc liệu Thẩm Ninh còn dư lại tóp mỡ hay không, nhưng bây giờ cảm thấy chắc chắn còn.
Thằng bé thấy Thẩm An đanh mặt không nói, đôi mắt nó xoay tròn, vò đầu bứt tai nghĩ lại xem lần trước Thẩm An và Thẩm Ninh ăn tóp mỡ nhà bọn họ là khi nào, thằng bé đẩy lùi đẩy lùi mỗi lần nương thằng bé thắng mỡ lợn, sau đó đôi mắt sáng lên, khí thế ngất trời: "Đầu năm, đầu năm nương ta thắng mỡ lợn, lúc đó nương ta bưng bát nhỏ đầy tóp mỡ nóng hổi ra, các ngươi mỗi người lấy ba miếng, ngươi dám không thừa nhận đi?"
Thần sắc Thẩm An có hơi lạnh lùng, bặm chặt môi.
Lần đó là khi tin đại ca tử trận truyền đến không lâu, cậu bé và muội muội mỗi ngày đều khóc, trong lòng Tam thúc Tam tẩu thấy hổ thẹn, khoảng thời gian đó đối đãi với huynh muội bọn họ tốt hơn trước rất nhiều.
Nhưng ba miếng tóp mỡ kia, hai huynh muội bọn họ ai cũng không ăn, ai cũng không nuốt xuống nổi, Tam thẩm cầm đến thế nào thì cầm đi thế đấy.
Thẩm An lại không muốn nói.
Cậu bé không lên tiếng, Thẩm Kim cảm thấy mình có lý: "Ngươi không có gì để nói đúng không? Ngươi xem, chỉ lần đó, các ngươi đã ăn của nhà ta sáu miếng, các ngươi cho chúng ta mỗi người hai miếng, vừa đủ sáu miếng, chúng ta huề nhau, đúng không?"
Hai má Thẩm Ninh phồng lên rồi lại phồng lên, cuối cùng không chịu nổi nữa, quát lại thằng bé: "Ai huề với ngươi, ai thiếu các ngươi, trước khi phân gia đó vốn dĩ là nhà của chúng ta, cũng không ăn của ngươi, đại ca ta cũng làm ruộng."
Thẩm Kim nghẹn họng.
Đại đường ca không chỉ làm ruộng, còn săn bắn.
Mặc dù tuổi thằng bé còn nhỏ, nhưng cũng nghe không ít lời ra tiếng vào trong thôn, nói đại đường ca là bị cha thằng bé đẩy ra ngoài, thay cha thằng bé đi tòng quân mới chết ở trên chiến trường.
Đầu ngón tay Thẩm Kim run rẩy, đột nhiên bị mắc kẹt.
Tiểu hài tử không hiểu quá nhiều chuyện, nhưng trong lòng mơ hồ biết chuyện đuối lý, trong tiềm thức của thằng bé vẫn luôn lẩn tránh.
"Vậy không nói trước khi phân gia, sau khi phân gia, sau khi phân gia có một khoảng thời gian, các ngươi không phải cũng thường xuyên đến nhà ta xin ăn sao? Giờ trả ta mấy miếng tóp mỡ thì làm sao?"
Thẩm Ngân và Thẩm Thiết cũng đã thèm mấy ngày, vốn dĩ tiểu hài tử có tính hay quên, đồ không được ăn, chớp mắt không để ý liền quên đi, nhưng Thẩm Kim hài tử lớn này với luôn nhớ thương, bọn họ vừa quên, Thẩm Kim lại làm ầm ĩ với nương, hai tiểu huynh đệ bắt đầu nhớ đến.
Bị nhắc đi nhắc lại nhiều lần như vậy, hai tiểu huynh đệ thèm cực kỳ, nghe Tam ca nói đi lấy tóp mỡ, tung tăng đi theo sau, kết quả phát hiện Tam ca bọn họ nói nửa ngày, lại hoàn toàn không lấy được.
Thẩm Ngân thèm đến mức sắp khóc, oan ức đến mức bẹp miệng, tiếp lời Tam ca nó nói: "A tỷ, mấy ngày trước nương ta còn cho tỷ cháo rau để ăn."
Thẩm Thiết đứng bên cạnh Tứ ca nhà mình, cắn ngón tay, nước bọt sắp tuôn ra, nó mới năm tuổi mụ, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết lúc trước nó nói cái gì tỷ tỷ cũng đồng ý, đáng thương nhìn Thẩm Ninh: "A tỷ, ta muốn ăn tóp mỡ."
Thẩm Ninh còn có thể mắng lại Thẩm Kim, nhưng đối với hai tiểu đường đệ sắp khóc, lại không biết nên làm thế nào.
Thẩm Kim lại cảm thấy đệ đệ Thẩm Ngân nói trúng vào chỗ mềm của Thẩm Ninh, đắc ý nói: "Đúng vậy, mấy ngày trước còn ăn lương thực mà nương ta cho."
Thằng bé không lên tiếng thì không sao, vừa mở miệng, một câu liền khiến Thẩm Ninh vốn đã mềm lòng lại càng thêm tức giận.
Tiểu cô nương tức giận nói: "Hai thìa canh, Tam thẩm biết chúng ta không còn lương thực, ngay cả trấu cũng không còn, hai ngày cho hai thìa cháo rau, đảo đến đảo đi toàn là nước, gạo còn đếm được có mấy hạt, rau dại trộn vào trong cháo ba người ăn hoàn toàn không tìm thấy hạt gạo nào."
Nghĩ đến những ngày tháng đã qua lúc trước, vành mắt Thẩm Ninh lập tức đỏ lên: "Đại tẩu ta suýt chút nữa sống sờ sờ bị đói đến chết."
"Nửa đêm nhị ca gõ cửa xin lương thực, cha nương các ngươi nghe thấy còn giả vờ không nghe thấy!"
"Chúng ta còn nhỏ như vậy, tại sao Tam thúc lại phân chúng ta ra ngoài, không có ruộng cũng chẳng có đất."
Tiểu cô nương càng nói càng thấy tủi thân, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, tự mình khóc trước, vừa khóc vừa nói, nói năng lộn xộn lúc thì Tam thúc, lúc thì cha nương ngươi.
Cuối cùng lau nước mắt, tức giận nói với Thẩm Kim: "Ngươi còn nói nhị ca ta là xin ăn, ta mới không cho các ngươi ăn tóp mỡ! Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Thẩm Kim sững sờ, nhưng Thẩm Ngân và Thẩm Thiết không biết người nào bắt đầu trước, oa một tiếng khóc lên.
Một người khóc, người kia cũng gào thóc theo.
Chim chóc trong núi bị tiếng khóc động trời của hai hài tử làm cho giật mình vỗ cánh bay đi.
Trên mặt Thẩm Ninh trên mặt vẫn còn vương nước mắt lập tức ngơ ngác, nước mắt ngừng lại, không còn chảy ra ngoài nữa.
Cho dù lời nói có tàn nhẫn đến đâu, nhưng trong thế hệ hài tử ở Thẩm gia, ngoại trừ đại ca có thể làm việc đồng áng ra, chỉ có con bé và nhị ca lớn tuổi nhất, trước khi bị phân ra ngoài, hai tiểu đường đệ, bao gồm cả Thẩm Điềm vì quá nhỏ mà không thể ra ngoài, thật ra đều là con bé và nhị ca chăm bẵm lớn lên.
Khi Thẩm Ninh sáu tuổi đã cầm thìa đuổi theo Thẩm Ngân ba tuổi và Thẩm Thiết để cho ăn.
Một tiểu cô nương chín tuổi, đối với hai tiểu đường đệ nho nhỏ như vậy, lấy đâu ra oán hận?
Đứa lớn đứa nhỏ, nước mắt ngắn nước mắt dài.
Hai tiểu hài tử kia vẫn nhắm chặt mắt gào khóc oa oa, đứa lớn hơn kia đã khóc đến ngốc rồi.
Thẩm Kim cũng ngơ ngác.
Thẩm An thấy cảnh này thì cạn lời, không biết vì sao chỉ nói vài câu đã có thể chuyển thành tình cảnh như thế này.
Cậu bé nhìn muội muội mình trước, thấy Thẩm Ninh không khóc, lúc này mới nói với hai tiểu đường đệ: "Đừng khóc."
"Hu hu hu..."
"Oa oa oa..."
Ai có thể nghe thấy lời cậu bé?
Tam ca và A tỷ đều cãi nhau rồi, cãi đến hung dữ như vậy
Nghĩ đến tóp mỡ đã ba ngày thật sự không thể ăn được, còn không cho khóc sao?
Đau lòng đến chết rồi.
Trán Thẩm An giựt giựt, cao giọng lên nói: "Thẩm Ngân Thẩm Thiết, nếu muốn tóp mỡ thì câm miệng ngay, đừng gào nữa."
Trong rừng núi một mảnh yên tĩnh.
Hai tiểu hài tử mở đôi mắt ướt đẫm ra, Thẩm Thiết nhỏ tuổi nhất khóc nghẹn ngào, nấc một cái nhìn và phía nhị đường ca, lại nấc một cái, vô tri vô giác vội vàng lấy hai bàn tay đen đen bụm miệng mình lại.
Thẩm An: ...
"Muốn ăn tóp mỡ không?"
Hai tiểu hài tử điên cuồng gật đầu, Thẩm Kim ở bên cạnh còn càng vui vẻ hơn.
Thẩm Ninh lo lắng đến mức vội vàng kéo tay áo nhị ca: "Nhị ca, đại tẩu còn chưa ăn được mấy miếng."
Thẩm An an ủi vỗ vỗ tay muội muội, quay sang nói với Thẩm Ngân Thẩm Thiết nói: "Muốn ăn tóp mỡ, nhìn thấy mảnh đất sau nhà chúng ta không, giúp ta khai hoang, làm việc tốt, chạng vạng ta cho các ngươi mỗi người một miếng."
Đôi mắt của hai tiểu huynh đệ vẫn còn ẩm ướt, trên mặt còn vương nước mắt, vẻ mặt bối rối: "Khai hoang như thế nào?"
Một đứa sáu tuổi, một đứa năm tuổi, ngươi mong bọn họ hiểu khai hoang?
Thẩm An còn thật sự định dạy cho bọn họ.
Vẫy tay dẫn hai tiểu hài tử đi cùng cậu bé ra sau nhà, cũng không đưa cuốc đá, chỉ cầm mảnh trúc lúc trước hai huynh muội họ dùng để dạy bọn họ cách đào đất, đào đất ra xếp đá thành từng đống một, gốc cỏ cũng đào ra ngoài.
Còn đặc biệt cầm theo cuốc đá nhỏ của cậu bé dẫn hai tiểu hài tử đi xem chỗ đất hai huynh muội cậu bé khai hoang: "Khai hoang tốt chính là như thế này, chỉ có đất, không có đá và rễ cỏ, khai hoang thành thế này mới có thể trồng rau."