Sau khi trả phí vào thành và thuế chợ, nàng ấy buôn bán lời được mười tám văn tiền, nam nhân nhà nàng mùa đông đến huyện làm việc một ngày cũng kiếm không được nhiều hơn bao nhiêu đâu.

Tần Phương Nương vui mừng và vô cùng hài lòng, nàng trả lại thuế chợ cho Tang La, sau đó cất mười chín văn tiền còn lại vào trong túi tiền, nhét lại vào lồng ngực, lúc này mới an tâm.

Tang La nhớ tới tính khí nóng nảy kia của Trần bà tử, cười cười một tiếng, cũng không từ chối, nàng cất sáu mươi mốt văn tiền vào trong tay áo. Hiện tại trên người Tang La đang có một trăm ba mươi ba văn tiền.

Nàng xách giỏ lên rồi đi cùng Tần Phương nương đi mua thùng gỗ.

Lúc này quan nhỏ tuần tra chợ Đông tới, nhìn nhìn Tần Phương Nương rồi nói: "Đã bán xong đồ rồi sao? Mau đưa lại tấm mộc bài hồi nãy."

Đây là một trong những công việc của bọn họ, khi nhìn thấy những người bán hàng bán gần hết đồ vật của mình thì phải nhanh chóng thu lại mộc bài, nếu không sau đó bọn họ đi dạo lẫn vào trong những người mua hàng rồi đem mộc bài ra bên ngoài, thì lần tới có thể lấy ra để lừa người.

Đây là lần đầu tiên Tần Phương Nương đến đây nên không biết chuyện này, nhưng ở thời đại này, chín phần chín dân chúng đều có chung một quan điểm, quan gia nói sao thì nó là như thế, chỉ cần nghe theo là được.

Không chút ý kiến, nàng ấy lấy mộc bài từ trong tay áo, khom người đưa cho quan nhỏ.

***

Trong chợ Đông có bán thùng gỗ, là đồ do một thợ thủ công làm, có biểu diễn thử nghiệm với nước ngay tại chỗ, cho thấy nước không bị rò rỉ, một chiếc thùng gỗ có giá năm mươi văn tiền, mua một đôi tặng một đòn gánh, so với cửa hàng đồ gỗ bên ngoài thì còn rẻ hơn vài văn tiền, hơn nữa còn được tặng thêm một cây đòn gánh, chất lượng còn không hề kém.

Tang La quyết đoán mua một đôi, trên tay nàng có một trăm ba mươi ba văn tiền, bây giờ cũng chỉ còn lại ba mươi ba văn tiền.

Chọn hai chiếc thùng gỗ mới, xếp chiếc giỏ lên trên chiếc thùng gỗ, còn một cái cây thừa cũng bỏ vào trong thùng. Tang La lại đi tới chỗ một lão hán bán thóc đựng trên xe cút kít, dùng hai mươi mốt văn tiền để mua ba thăng thóc. Tất nhiên bởi vì mua đồ ở trong quán nên lão hán cho nàng thêm một năm thóc, coi như quà tặng thêm.

Tần Phương Nương hít một ngụm khí lạnh, mua đồ thật quá tốn tiền, không mua ruộng không mua đất, chỉ mua chút đồ ăn thôi mà đã giống như đốt tiền. Chỉ mới đi có một lát thôi mà đã tiêu hết một trăm hai mươi mốt văn tiền ra bên ngoài.

Tần Phương Nương không biết cụ thể trên người Tang La có bao nhiêu tiền, nhưng hôm nay hai người mang theo bao nhiêu đồ để bán, tiền lời được bao nhiêu, nàng ấy vẫn có thể đoán ra đại khái.

Đây là muốn xài hết tiền sao?

Xài hết thật à?

Mặc dù không hết thì đoán chừng cũng không còn lại bao nhiêu.

Tần Phương Nương nhéo nhéo chiếc túi tiền của mình, vốn nàng ấy vẫn còn đang vui sướng đến mức sắp bay lên trời vì một ngày buôn bán lời được mười chín văn tiền, lúc này niềm hạnh phúc lại càng tăng lên, nàng ấy một đồng cũng không cần dùng, thật tốt quá.

Có thể tiết kiệm được tiền là chuyện tốt nhất.

Nếu Tang La biết được suy nghĩ hiện tại của Tần Phương Nương, nàng nhất định sẽ nói một câu: mặc dù không dùng hết, nhưng cũng không còn bao nhiêu.

Trong tay nàng bây giờ còn khoảng mười hai văn tiền.

Thật ra Tang La cũng không có đau lòng, những thứ nàng mua đều là đồ cần thiết, mua thêm hai chiếc thùng mới, nếu ngày mai Tần Phương Nương có thể mang xe đẩy tới, nàng có thể làm nhiều hơn hai thùng đậu phụ thần tiên. Một ngày có thể kiếm được nhiều hơn tám mươi văn tiền, rất nhanh đã có thể lấy lại số tiền mua hai chiếc thùng gỗ.

Thấy đã mua đồ khá đầy đủ, Tần Phương Nương lập tức hỏi: "Bây giờ chúng ta đi về sao?"

Tang La lắc đầu: "Thẩm, đây là lần đầu tiên ta tới đây, muốn đi nhìn xem chợ Đông có bán cái gì. Hơn nữa ta có chút đói bụng, cũng muốn mua về cho Tiểu An và A Trữ món điểm tâm gì đấy."

Hai tiểu hài nhi hôm nay không được đi tới đây, chúng còn chưa biết huyện thành hình dạng ra làm sao. Tạm thời bọn chúng không lên huyện thành được, nhưng nàng có thể mua một vài món ăn ở nơi này về cho chúng ăn thử.

Tân Phương Nương nghe nàng nói còn muốn mua đồ ăn ở huyện, trong lòng thầm nói một câu quá xa xỉ, nhưng rồi nhớ đến Tang La có tay nghề làm đậu phụ thần tiên, thế nên đành im lặng.

Nàng ấy cũng chưa từng đi dạo trong huyện thành, không nói tới bên ngoài, nàng ấy còn chưa đi dạo ở trong chợ Đông này một vòng, nơi này phải tốn phí mới vào được đấy.

Tâm tình thay đổi, Tần Phương Nương cảm thấy nếu bản thân không đi dạo một vòng trong chợ Đông thì có vẻ hơi ngu ngốc: "Đi, ta cũng muốn đi một vòng."

Hai người các nàng gánh đồ, đảo một vòng quanh chợ Đông.

Chợ Đông có rất nhiều hàng quán, tất nhiên không thể thiếu đồ ăn rồi, thật ra nhiều nhất chính là bánh, bánh hấp, bánh rán, bánh vòng, bánh nướng, ... Đủ các loại bánh với hình dạng khác nhau.

Tang La dừng ở trước cửa một sạp bán bánh nướng.

Hương thơm nồng đậm trong gió khiến con giun tham ăn trong bụng nàng trỗi dậy.

"Lão bá, bánh nướng này lão bán thế nào?"

Nàng vừa mới hỏi đã bị Tần Phương Nương tóm lấy tay áo mà kéo một cái, nàng ấy nhỏ giọng nói với Tang La: "Trong bánh nướng này có bỏ thêm thịt dê, đắt lắm."

Đang nói, lão bá bán bánh đã cười một tiếng rồi nói: "Ba văn tiền một cái."

Ba văn, quả thật khá đắt, thêm nửa văn nữa là có thể mua được một nửa thăng thóc, đủ để nàng cho hai đứa nhỏ ăn cơm khô.

Nhưng nhìn thấy những chiếc bánh mà lão hán làm, Tang La thấy lão đặt thịt cừu băm nhuyễn lên trên, lại bỏ thêm một ít nước sốt đặc chế thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, cuối cùng phết một lớp bơ lên trên rồi mới bỏ vào trong lò để nướng.

Trong lò đang có một mẻ bánh khác đang nướng, ước chừng có khoảng năm, sáu cái đã chín, mùi thơm của thịt dê hòa quyện cùng mùi lúa mạch và nước sốt đậm đà lan tỏa trong không khí. Thôi, ba văn tiền thì ba văn tiền, Tang La chưa bao giờ ăn món này, hiện tại nàng vô cùng thèm ăn.

Chắc chắn hai tiểu hài nhi cũng chưa từng được ăn.

Nếu nghĩ theo cách khác thì giá nó bằng số tiền bán một phẩy năm miếng đậu phụ thần tiên, dùng số tiền đó để ăn một món ăn mới cũng đáng.

Tiền phải dùng ở chỗ cần thiết, nhưng cũng không thể bạc đãi dạ dày của mình được, hơn nữa cơ thể của nguyên thân đang không được tốt, hôm nay trời vẫn còn tối mà đã phải gánh hàng đi bộ mười dặm đường, tiếp theo lại bận rộn làm việc một hồi lâu. Trước khi ra khỏi nhà, nàng có ăn một ít đậu phụ thần tiên, nhưng lúc này bụng đã sớm đói cồn cào.

Nàng lấy ra ba văn tiền đưa qua: "Làm phiền lão làm cho ta một cái."

Lão hán kia cười rồi cầm lấy tiền, nhanh nhẹn dùng giấy dầu kẹp cho nàng một chiếc bánh mới ra lò không bao lâu. Khi Tang La cầm lấy chiếc bánh, nàng cảm nhận được nhiệt độ của nó xuyên qua lớp giấy dầu, truyền đến tay nàng. Nàng xé một miếng bánh rồi đưa cho Tần Phương Nương.

Tần Phương Nương sững sờ nhận lấy, nói năng lộn xộn: "Tại sao lại đưa cho ta?"

Tang La tự xé cho mình một miếng bánh, nàng gói hai phần ba miếng bánh còn lại vào trong miếng giấy dầu rồi bỏ vào trong thùng, lúc này mới nói: "Thẩm không đói bụng sao? Bận rộn tới giờ ngọ, ta cũng muốn ăn thứ gì đó có chút dầu mỡ và thịt."

Nói xong, nàng cắn một miếng bánh nhỏ, hương vị ngon tuyệt, Tang La lập tức cho lão hán bán bánh một ngón tay cái: "Lão bá, bánh của lão hương vị thơm thật! Chờ sau này có tiền, ta sẽ tới mua nhiều hơn."

Ăn có hai miếng không thể thỏa cơn ghiền được, ít nhất phải ăn một hai cái cơ.

Lão hán bán bánh cười ha hả: "Vậy lần sau tiểu nương tử lại đến nhé."

"Đến, nhất định sẽ lại đến!"

Tần Phương Nương nhìn miếng bánh nhỏ trong tay, không nỡ bỏ vào miệng ăn, nhưng nàng ấy thấy Tang La ăn ngon lành như thế, nên không kìm lòng được mà nuốt nước miếng một cái.

Do dự một hồi sau, nàng xé một miếng không lớn hơn móng tay cái bao nhiêu rồi bỏ vào trong miệng.

Thơm, thơm quá đi!

Đồ tốt như vậy, nàng ấy không dám ăn tiếp, nàng ấy nhìn Tang La nói: "Bánh này ăn ngon quá, tức phụ A Liệt, ta mang về cho nương ta và hai nam hài nhà ta ăn được không?"

Thật ra nàng ấy có chút ngượng ngùng, Tang La cho nàng ấy là để nàng ấy ăn lót bụng.

Nhưng thứ này thật sự quá ngon, vừa có mỡ vừa có thịt dê, người trong nhà đã bao giờ được nếm qua thứ đồ tốt như thế này đâu! Nhưng dùng ba văn tiền để mua một cái, nàng ấy thật sự không bỏ được. Đi tới đi lui hai mươi dặm đường, lại phải giao phí vào thành và thuế chợ mới kiếm được hai mươi văn tiền, trừ đi phí vào thành và thuế chợ thì cũng còn có mười tám văn tiền.

Trong nhà có rất nhiều thứ cần phải dùng tiền.

Nửa điểm Tang La cũng không để ý, nàng cho nàng ấy một ít là do phép lịch sự, Tần Phương Nương muốn cất cho lão nhân gia và hài tử trong nhà là hiếu tâm và từ tâm của nàng ấy. Nàng cười nói: "Tùy thẩm."

Tần Phương Nương nghe thấy lời này của Tang La, trên mặt lộ ra nụ cười, xoay người lấy một chiếc lá sen sạch sẽ rồi gói miếng bánh vào, sau đó bỏ vào thùng.

Lát nữa về nhà, nghĩ đến vẻ mặt của cha mẹ chồng và hai nam hài của mình khi ăn chiếc bánh này, trên mặt Tần Phương Nương bất giác lộ ra ý cười rạng rỡ.

Tang La cắn hai ngụm đã xử lý hết miếng bánh nhỏ, nếu không mua thêm gì nữa thì trong tay nàng còn lại chín văn tiền. Hai người nàng và Tần Phương Nương đều cảm thấy thỏa mãn như nhau, bắt đầu đi về nhà.

Nhưng Tang La không biết chính là: trong Thập Lý thôn, bên ngoài căn nhà tranh của nàng, cũng bởi vì một miếng ăn mà năm tiểu hài tử đang tranh giành đấu đá với nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play