Gọi là vải vụn, tất nhiên nó là "vụn" thật sự, nếu như vải đủ để trực tiếp làm một cái hà bao thì đã không bị coi là vải vụn chất đống ở bên ngoài để bán. Vậy nên thứ này dùng để khảo nghiệm mắt thẩm mỹ và kỹ thuật thêu thùa của mọi người.
Nữ chưởng quầy đã phân loại vải vụn trong cửa hàng ra thành các nhóm tùy theo chất lượng vải và kích cỡ của chúng, vải loại nhất là vải vụn thô tối màu, không dùng để làm gì được, chỉ có thể cầm đi vá lại để giày, một văn tiền có thể mua được hai cân.
Vải loại hai là loại vải thô trơn hoặc là có màu xanh đen, miếng vải sẽ lớn hơn một chút, nhưng cũng chỉ có một chút thôi, miếng lớn nhất cũng chỉ lớn khoảng một bàn tay, có thể khéo léo cắt sửa lại một chút. Mua một cân có thể có hai miếng vải thô, lấy ra rồi may chúng hợp lại với nhau là có thể làm thành một chiếc hà bao, hoặc là giống như vải loại một, dùng để làm đế giày cũng được, nhưng so với vải vụn lẻ tẻ thì có thể làm được nhiều thứ hơn. Loại này thì một văn tiền một cân.
Vải loại ba mặc dù cũng là loại vải thô lẻ tẻ, nhưng màu sắc và chất lượng vải cao hơn một chút. Vải lớn cỡ bằng lòng bàn tay, có thể may được nhiều thứ hơn. Đây là thứ mà Tang La nhắm trúng, hai văn tiền một cân.
Về phần những tấm vải lụa sa-tanh cao cấp, cho dù có là vải vụn thì giá cũng phải khoảng năm văn tiền một cân, Tang La nhìn cũng không nhìn, do nàng không mua nổi, nàng phải chi tiêu tiền một cách hợp lý.
Cách cửa hàng quần áo không xa có một cửa hàng vải, nàng đang tính mua mấy miếng vải lọc để làm đậu phụ, nhưng khi tính toán lại số tiền còn trong tay, Tang La chỉ có từ bỏ suy nghĩ này trong đầu.
Dù sao cũng phải vài ngày nữa mới có thể mua đủ dụng cụ để làm đậu phụ, trước mắt nên mua hai cái thùng gỗ lớn để đựng đồ, mỗi ngày có thể mang thêm nhiều đậu phụ thần tiên lên huyện để bán mới là chuyện quan trọng nhất hiện nay.
Nghĩ đến đây, nàng cũng không còn do dự nữa, xách chiếc giỏ rỗng của mình lên rồi hướng thẳng đến chợ Đông mà đi.
Không mang hàng hóa mà vào chợ Đông, vậy nàng chính là người đi mua hàng, như thế thì tất nhiên không cần phải giao thuế chợ. Tang La mất chút thời gian mới có thể tìm thấy Tần Phương Nương trong khu chợ náo nhiệt tấp nập này.
Người tới trễ nên không chiếm được vị trí tốt, nhưng trước quán cũng đang có hai phụ nhân đứng, Tần Phương Nương đang múc đậu phụ đưa cho hai vị phụ nhân đó dùng thử.
Tang La đứng nhìn mà cười, cũng không đến gần, chờ sau khi hai phụ nhân kia hỏi giá rồi xách giỏ rời đi, lại nhìn Tần Phương Nương vẫn đang đứng ở đấy, thành thật đợi người khác tới mua, không hiểu sao lại nhớ tới ngày đầu tiên nhìn thấy Trần Hữu Điển ngồi xổm đằng sau rổ trứng gà, không biết cách mời chào khách tới mua hàng.
Phu thê hai người bọn họ thật giống nhau.
Tang La phì cười một tiếng, bước đi tới, cười hô lên một tiếng: "Thẩm."
Tần Phương Nương nhìn thấy Tang La thì vô cùng vui vẻ: "Con trở lại rồi à?"
Nàng ấy nhìn giỏ của Tang La, vừa vui vừa sợ, hỏi: "Đều đã bán hết rồi sao?"
Tang La cười: "Bán hết rồi, đồ bên ta ít, chỉ có hơn hai mươi miếng thôi."
"Vậy cũng quá lợi hại rồi, ta chỉ mới bán được khoảng hai mươi miếng thôi." Tần Phương Nương nói xong thì nhìn qua những sạp hàng khác, nàng ấy cũng biết bản thân có vấn đề ở chỗ nào."Ta không quen rao hàng."
Tang la lập tức nở nụ cười: "Ta thấy thẩm và Điền thúc thật giống nhau, lúc trước Điền thúc bán trứng gà cũng không bao giờ lên tiếng rao hàng, hét to rao hàng không khó, chỉ có ở chỗ lần đầu mở miệng thôi. Chờ sau khi thẩm rao lần đầu, những lần sau sẽ tự nhiên làm được."
Nói sau nàng liền đứng ở trước quán, giương cao giọng hét lên: "Đậu phụ thần tiên, đậu phụ thần tiên ngon lành đây, thức ăn mới lạ có thể thanh nhiệt, chỉ cần hai văn tiền là được một miếng."
Có người nhìn về phía nàng, dù bước chân của họ chỉ chậm lại một chút, Tang La đã cười hỏi: "Ngài đã từng ăn qua đậu phụ thần tiên chưa? Thời tiết nóng bức thì không thể bỏ qua loại mỹ thực như thế này đâu nhé, có thể ăn lạnh hoặc nóng, dù là người ưa ngọt hay thích thanh đạm đều vô cùng thích hợp, chỉ cần bỏ hai văn tiền là được một miếng, ngài có muốn nếm thử một chút không?"
Giọng nói của nàng trong trẻo, lời nói lại êm tai, có mấy phụ nhân đang cầm giỏ đứng ở gần đấy cũng tò mò mà đi qua đây.
Tần Phương Nương đang ngây người rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần: "Có phần nhỏ để ăn thử chung với nước đường, được miễn phí ăn thử đây."
Có lẽ là bị Tang La ảnh hưởng, lúc nàng ấy nói lời này, âm thanh cũng đã lớn hơn một chút, ban đầu vẫn chưa thích ứng được, nhưng sau khi nói vài câu thì âm thanh cũng đã trơn tru hơn, giọng không nhỏ nhẹ giống như nói chuyện bình thường nữa mà ngày càng vang lên.
Lúc này mới giống như là đang rao hàng.
Sau đó Tần Phương Nương mới phát hiện, tựa hồ cũng chẳng phải là việc gì to tát, có lần đầu thì những lần sau không còn cảm giác ngượng ngùng nữa.
Hơn nữa nhìn qua thì thấy người tới đây ngày càng nhiều, thậm chí có một vài phụ nhân đồng ý ăn thử.
Giống như là suy nghĩ thông suốt, nàng ấy lần lượt cho người khác ăn thử, học Tang La giương giọng lên rao hàng, tuy lúc đầu còn chưa được trôi chảy, chỉ nhớ đậu phụ thần tiên, hai văn tiền một khối, nhưng sau khi hô vài lần, nàng ấy đã có thể rao hàng trơn tru hơn.
Thanh nhiệt mùa hè, có thể ăn mặn hoặc ăn ngọt, ăn nóng hoặc ăn lạnh.
Nhà nàng ấy đã ăn thử mấy lần, nên Tần Phương Nương rất hiểu.
Phải khen, phải thổi phồng nó lên!
Phải nói cho mấy phụ nhân tới mua hàng biết đậu phụ thần tiên này ăn ngon như thế nào.
Nếu đã mở miệng hô một lần thì nhất định sẽ không dừng lại được. Chính Tần Phương Nương cũng không biết bản thân có thể rao hàng lưu loát đến vậy, mấu chốt là nếu biết ăn nói thì có thể kiếm tiền, nói đến mức người ta cảm thấy lâng lâng trong người.
Tang La thấy nàng ấy đã có thể rao hàng thuần thục, dần dần có thể tự kiểm soát nơi này, bản thân lập tức rút lui không tiếng động, trả lại sân nhà cho nàng ấy, còn mình tự đóng vai thành một quần chúng.
Sự thật đã chứng minh, khi có một món ăn chưa có ai từng ăn qua xuất hiện, chỉ cần ngươi dám mở miệng, để người khác biết ở đây có bán thứ này, để họ biết về nó, thế thì có muốn không bán được cũng không dễ gì. Hơn nữa sức mua của người dân của trong huyện rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với người ở thôn Đại Tập.
Chỉ còn lại mười tám miếng đậu phụ thần tiên, Tang La đứng nhìn chưa tới hai khắc đã bán xong hết.
Tần Phương Nương nhìn vào chiếc thùng đã trống không, tay bóp bóp túi tiền to, nàng ấy có chút ngẩn người.
Bán thế này cũng quá nhanh rồi.
Có những người nghe thấy động tĩnh nên đi lại đây nhìn thử, thấy vẫn còn một ít đồ ăn thử, bọn họ đều tỏ vẻ muốn được nếm thử.
Không cần phải nói gì nữa, Tần Phương Nương vội vàng điều chỉnh lại tâm tình, hét to thu hút thêm nhiều người tới, sau đó chia đều phần ăn thử cho mọi người, tiếp theo nàng ấy bắt đầu tình đến chuyện chuẩn bị cho ngày mai.
Chờ sau khi cho mọi người ăn thử xong, nàng ấy đứng ở chợ Đông nhìn bóng mặt trời chiếu xuống, còn chưa tới giờ tỵ.
Tần Phương Nương nhìn chợ Đông vẫn đang vô cùng náo nhiệt, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Tức phụ A Liệt, ngày mai con có thể làm nhiều hơn được không? Mai ta lại lấy thêm mấy chậu gốm, mang chiếc xe đẩy hai bánh trong nhà đến. Người trong huyện thành nhiều như thế, ta cảm thấy chúng ta vẫn có thể bán cho nhiều người hơn, cũng đỡ phải gánh hàng đi đường."
Nàng ấy thấy có trong chợ có vài người đẩy xe hai bánh vào.
Tang La cười nói: "Có thể, nhưng mà chúng ta phải đi mua hai chiếc thùng gỗ cái đã mới được."
Xe đẩy hai bánh trong miệng Tần Phương Nương có phần giống như xe đẩy tay ở thời hiện đại, nhưng chỉ riêng có xe thôi thì vẫn chưa đủ, nàng còn thiếu chậu đựng.
"Đúng đúng đúng." Tần Phương Nương phục hồi lại tinh thần, nhớ tới nàng ấy còn chưa đưa tiền cho Tang La, nàng ấy vội vàng đưa túi tiền sang: "Tiền bán hàng đều nằm ở chỗ này, con kiểm tra lại đi."
Hôm nay nàng ấy chỉ mang theo phí vào thành, nhiều hơn một văn tiền cũng không có, còn chiếc túi tiền rỗng này là do đêm qua mẹ chồng nàng ấy cố ý đưa cho nàng ấy để đựng tiền.
Tang La cũng không hề khách khí mà cầm lấy túi tiền, đi sang một bên để đếm tiền.
Tám mươi văn tiền, không hơn không thiếu một văn.
Tang La lấy ra hai mươi văn tiền và chiếc túi tiền đưa cho Tần Phương Nương, cười nói: "Thẩm, đây là phần của thẩm, bốn mươi miếng đậu phụ thần tiên, hai ngươi văn tiền, thẩm kiểm tra lại xem."
Bình thường Tần Phương Nương không quản lý gia đình, đây là lần đầu tiên nàng ấy được cầm nhiều tiền trong tay như vậy, miệng nàng ấy há to đến độ khoe trọn tám chiếc răng.
Kiểm tra lại hai mươi văn tiền, sau đó nàng ấy lấy ra một văn tiền đưa cho Tang La: "Tức phụ A Liệt, ta trả lại thuế chợ, lúc trước ta đã không muốn lấy, nhưng chưa kịp phản ứng lại thì con đã đi đâu mất. Nếu ta lấy số tiền đó của con, về nhà nương ta sẽ giáo huấn ta một trận mất."