Trong lòng Tang La tự có tính toán, nàng nói với Tần Phương Nương: "Người trong huyện còn chưa biết tới đậu phụ thần tiên, vẫn nên bán ở nơi có nhiều người qua lại như chợ thì sẽ tốt hơn. Đây là lần đầu chúng ta buôn bán, phải bỏ vốn thì mới có một khởi đầu tốt đẹp được. Ta đề nghị thẩm vào chợ bán, tiền hôm nay ta sẽ trả cho thẩm."

Gánh đồ đi rao bán ở bên ngoài cũng không phải là không bán được, nhưng sẽ gặp phải thử thách tài ăn nói. Tần Phương Nương nhút nhát ngại ngùng, sợ là rao bán ở bên ngoài sẽ không mở miệng ra được, nếu vậy thì hai thùng đậu phụ thần tiên kia sẽ khó mà bán được.

Tần Phương Nương há miệng thở dốc: "Sao có thể để con đưa tiền được."

Nam nhân trung niên đứng ở bên cạnh nghe hai người nói cái gì mà đậu phụ thần tiên, ông ấy cũng có chút tò mò, đưa mắt nhìn xuống thùng và giỏ của hai người, nhưng chỉ thấy được một thùng gỗ bị lá sen che kín bề mặt, còn lại cái gì cũng không thấy.

Thấy trong ngoài lời nói của Tần Phương Nương đều có vẻ có chút khó khăn đối với chuyện phí chợ, ông ấy nhân tiện nói: "Không có tiền cũng không sao, lúc ngươi vào cửa thì nói là lát nữa sẽ đưa, nếu không nộp thuế chợ bây giờ thì quan canh cửa sẽ đưa cho ngươi một khối lục bài, sau đó bên trong thỉnh thoảng sẽ có người đi tra bài, nếu ngươi bán được đồ thì sẽ có tiền giao thuế chợ để đổi thành hồng bài."

Biết rằng thuế chợ có thể giao sau khi bán được hàng hóa, Tần Phương Nương nhẹ nhõm thở dài một hơn, nhưng kỳ thật trong lòng nàng ấy vẫn không bỏ xuống được một văn tiền này.

Tang La đã nhanh chóng lấy ra một văn tiền nhét vào trong tay Tần Phương Nương, nàng cười nói: "Thẩm, hôm nay là ngày đầu tiên thẩm ra ngoài buôn bán, nhất định phải tạo ra ấn tượng náo nhiệt. Lát nữa thẩm gánh hai thùng đậu phụ thần tiên vào chợ bán, thuế chợ thì tính cho ta, bên này ta cũng sẽ gánh một ít để đi rao hàng dạo bên ngoài phố, cũng coi như để quen thuộc địa hình huyện thành."

Tần Phương Nương run sợ: "Hai thùng này đều để cho ta bán sao?"

Nàng ấy có chút ngẩn người, tức phụ A Liệt có phải không biết tính toán không? Phân cho nàng ấy nhiều hàng hóa như thế này, mỗi một miếng nàng ấy bán được, nàng ấy sẽ được một nửa văn tiền.

Phí vào thành là một văn tiền, bây giờ còn phải giúp nàng ấy giao thuế chợ, hơn nữa còn đưa cho nàng ấy nhiều hàng hóa hơn để nàng ấy vào chợ bán, chính mình lại chọn phần ít hơn để đi rao hàng, này... này là chuyện gì thế?

Nàng ấy làm người thành thật, cả đời chưa từng lợi dụng người nào, đây là lần đầu tiên có người đưa lợi lộc đến trước mắt nàng ấy, trong lòng nàng ấy có chút hốt hoảng.

"Nếu không ta mang giỏ đi bán, còn con thì vào chợ đi."

Sự bất an hiện rõ trên mặt nàng ấy.

Tang La cười: "Thẩm, hiện tại thẩm bán ở bên này sẽ tốt hơn, đồ nặng như vậy đều là do thẩm gánh đi cả mười dặm đường, sao ta có thể chiếm lợi của thẩm được. Hơn nữa không phải chúng ta chỉ hợp tác có mỗi lần này, sau này thời gian còn nhiều, ta cũng chỉ cho thẩm thuế chợ lần này, coi như cổ vũ thẩm thử sức một lần. Mở đầu thuận lợi, những lần sau chắc chắn cũng sẽ tốt đẹp. Hơn nữa ta cũng muốn đi lại xung quanh nơi này, tới chợ Tây bên kia quan sát một phen."

Nàng vỗ vai Tần Phương Nương: "Cứ như vậy mà làm, thẩm xếp hàng vào đi thôi, ta đã bỏ đầy hai thùng này, bên trong có bốn mươi miếng, chúng ta ai bán xong trước vẫn khó mà nói được, nhưng cho dù là ai xong trước, chúng ta đều sẽ hội họp ở chỗ cửa chợ Đông này."

Không cho Tần Phương Nương tiếp tục do dự nữa, nàng đã phân cho Tần Phương Nương hơn phân nửa những thứ dưới lá sen cùng tất cả những dụng cụ cần thiết. Dao trúc chỉ có một cái, bên nàng bán ít hơn, có thể trực tiếp bỏ đồ vào trong bát, vậy nên nàng đưa dao trúc cho Tần Phương Nương. Lúc này nàng mới cảm ơn nam nhân trung nương đã chỉ dẫn cho các nàng, sau đó tự nhìn xách giỏ lên rồi rời khỏi hàng, đi vào bên trong huyện thành.

Chỉ do dự trong giây lát, một văn tiền kia đã bị bỏ vào tay nàng ấy.

Đợi sau khi Tang La đi rồi, Tần Phương Nương hối hận đến mức thiếu chút nữa cắn nát đầu lưỡi của mình. Làm gì mà có một hai văn tiền đã đau lòng đến như vậy, trên tay không có tiền thì cũng có thể lấy lục bài trước mà! Lúc này lại đi chiếm lợi của người khác, nàng ấy tự kiểm điểm lại bản thân, trong lòng thầm mắng mình một câu: sao lại ngu ngốc như vậy, sao lại phản ứng chậm thế!

Chỉ một lát sau, mấy người phía trước đều đã vào chợ Đông, đảo mắt một cái đã tới lượt Tần Phương Nương, nàng ấy giao ra một văn tiền mà Tang La đã đưa mình, lấy được một khối hồng bài có khắc hai chữ không biết là chữ gì. Sau đó nàng ấy nhìn ra bên ngoài, đã không còn thấy bóng dáng của Tang La nữa rồi.

*

Tang La không vội đi tới ngõ nhỏ để bán hàng, nàng đi dọc theo con phố chính, vừa đi vừa quan sát, làm quen với địa hình của huyện thành và xem xét các cửa hàng ở nơi này.

Những người bán hàng rong trong huyện Kỳ Dương đều đã tập trung buôn bán ở hai chợ Đông và chợ Tây, những cửa hàng trên đường phố rõ ràng trông bắt mắt hơn nhiều. Son, hương liệu, cửa hàng vải, vàng bạc đá quý, tửu quán, quán ăn, đồ gỗ, hàng tre, cần thứ gì là có thứ ấy.

Tang La cảm thấy vô cùng hứng thú, mỗi cửa hàng nàng đều ghé vô hỏi vài câu. Tất nhiên, tiền trên tay nàng không đủ để nàng mua mấy thứ này.

Cho đến khi đi vào một cửa hàng thuốc bắc, hai mắt nàng sáng lên, xách chiếc giỏ của mình rồi lập tức đi vào.

Nắng sớm dần buông xuống, người trong tiệm thuốc bắc không có nhiều, nhưng cũng không phải là ít, thầy thuốc đang ngồi ở đó cũng không nhàn rỗi, đang khám bệnh chẩn đoán cho người khác, bên cạnh còn có một hai người đang chờ tới lượt khám.

Tang La bỏ sọt đồ dựa vào bên cạnh tường, sau đó đi đến quầy bốc thuốc. Dược đồng thấy có người tới, lập tức tiếp đón: "Tiểu nương tử tới để chẩn bệnh hay là bốc thuốc?"

"Bốc thuốc." Tang La hỏi."Có thạch cao không?"

Dược đồng gật đầu: "Có, có mang phương thuốc theo không?"

Tang La lắc đầu: "Không có phương thuốc, lang trung trong thôn chúng ta chỉ nói mua thạch cao là được."

Như thế này, có những lang trung hành nghề ở những thôn nhỏ, hoặc là nghe lời đồn, hoặc là nhà có phương thuốc gia truyền gì gì đấy, họ chỉ muốn đến mua một hai loại thảo dược mà không cần được chẩn bệnh. Dược đồng đã thấy nhiều nên không hề kinh ngạc, cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi: "Mua bao nhiêu?"

"Mua nửa cân đi."

Dược đồng kinh ngạc liếc nhìn Tang La một cái, nhưng giá của thạch cao khá rẻ, nếu phải dùng liên tục trong nhiều ngày, mua nhiều cũng coi như là hợp lý. Gã gật đầu, lấy hai tờ giấy dầu, xoay người cầm đòn xúc thuốc, thuần thục tìm thấy bao dược liệu, hắn mở bao đong lấy nửa cân thạch cao rồi bỏ vào hai bao.

"Năm văn tiền."

Giá cả xấp xỉ khoảng mà Tang La dự tính, nàng lấy năm văn tiền từ trong tay áo rồi đưa qua. Nàng cầm hai bao thạch cao mà dược đồng đưa rồi xoay người bỏ vào trong giỏ, lúc này nàng mới xách giỏ lên rồi đi ra ngoài.

Nửa cân, đủ dùng trong thời gian dài.

Ra khỏi cửa hàng thuốc bắc, nàng lại đi hỏi thăm người qua đường xem có chỗ nào bán cối xay đá. Nghe nói bên chợ Tây có cửa hàng bán đồ đá, một đường nàng tìm tới, một chiếc cối xay đá không lớn không nhỏ mà phải trả tới hai trăm sáu mươi lăm văn tiền.

Trong lòng Tang La tính toán một chút, chậc, mấy ngày sau phải tiết kiệm lại chút vậy.

Những thứ cần thiết đều đã mua hết, cũng đã đi dạo qua một vòng con phố trong huyện, Tang La không tiếp tục trì hoãn nữa, nàng chọn một con ngõ tắt rồi đi vào, tập trung làm chính sự thôi.

Hiện tại nàng bán đậu phụ thần tiên giống như ngựa quen đường cũ, chỉ cần có người tò mò nhìn và hỏi thăm, hầu hết nàng đều có bản lĩnh khiến người ta yên tâm và mạnh dạn nếm thử.

Những hộ gia đình trong huyện có gia cảnh giàu có hơn rất nhiều so với những người ở nông thôn, bỏ ra hai văn tiền để ăn một thứ gì đó cũng không quá đau lòng, lại càng không cần nói tới đây là một thứ mới lạ, chưa từng được thử qua. Tang La không có dụng cụ, trong giỏ đựng cũng chỉ khoảng hai cái chậu gốm, có khoảng hai mươi bốn miếng mà thôi, lượn lờ khoảng sáu, bảy cái ngõ nhỏ là nàng đã bán xong hết rồi.

Khoảng hơn mười bó rau sam và cá phơi nắng mà nàng mang theo cũng đã được bán hết.

Thu được năm mươi chín văn tiền, lúc trước nàng mang theo hai mươi hai văn tiền, trừ đi số tiền mua thạch cao và phí vào thành, thuế chợ là bảy văn, trên người Tang La lúc này còn lại bảy mươi bốn văn tiền.

Nàng xách cái giỏ trống không của mình lên, vẫn còn một chuyện nữa phải làm, chính là đi tới cửa hàng vải ở trên phố để mua một ít vải vụn, cần phải làm một chiếc túi đựng tiền.

Cửa hàng quần áo làm ăn vô cùng phát đạt, không quan tâm là người từ nông thôn hay ở trong huyện thành, chỉ cần gặp phụ nhân đều sẽ đón tiếp chu đáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play