Tần Phương Nương vừa khẩn trương lại vừa kích động, miệng há to không khép lại được.
Đây cũng là lần đầu tiên Tang La tận mắt nhìn thấy tường thành và cổng thành thời cổ đại. Đi đến gần, nàng mới phát hiện, nơi này không hùng vĩ như nàng tưởng tượng, trái lại rất có phong cách cổ xưa, tường thành được xây dựng từ đất thô bình thường. Tang La ngẩng đầu lên nhìn, bức tường cao nhất không quá năm thước.
Phía trước cửa thành có ba chữ lớn "Huyện Kỳ Dương", chữ viết không giống như kiểu chữ giản thể ở thời đại của Tang La dùng, nó giống như là kiểu chữ phồn thể của cổ đại hơn.
Cũng may nguyên thân biết một ít chữ, mặc dù không bằng các huynh đệ được đọc sách học chữ trong nhà, nhưng nàng ấy thường đi theo bên cạnh nương học tập nữ hồng, may vá cũng như cách quản gia xử lý công việc bên ngoài, vậy nên nàng ấy cũng được học một ít từ thông dụng, vậy nên Tang La không vì bỗng nhiên bị xuyên qua mà trở thành người mù chữ.
Lúc này sắc trời đã gần sáng tỏ, người muốn vào thành đã xếp thành một hàng dài, Tang La và Tần Phương Nương cũng vội vã đứng vào phía sau hàng ngũ, đi theo những người phía trước đang đẩy xe, mang đòn gánh, từ từ tiến về phía trước.
Thủ vệ cửa thành có ba người, hai người canh giữ lối vào, một người quản lý lối ra.
"Tới đây làm gì? Đưa giấy thông hành đây!"
Tang La vội vàng lấy quá sở từ trong ống tay áo rồi đưa qua.
Đại khái là vì để giữ gìn dễ dàng, hoặc có lẽ là vì giấy ở thời cổ đại rất quý, nên dân chúng trong và ngoài huyện muốn ra vào huyện đều không dùng giấy viết, mà sử dụng một khối mộc bài hình chữ nhật, bên trên có khắc danh tính, nơi ở, gia nghiệp, tình huống cả nhà Tang La ở phía trên đó. Thủ vệ nhận lấy, thấy không có gì sai, lúc này mới trả lại cho Tang La.
Tang La đã sớm nhìn thấy những người phía trước mình vào thành như thế nào, lúc này nàng vội lấy hai văn tiền từ trong ống tay áo rồi đưa qua: "Đây là phí vào thành của ta và thẩm thẩm nhà ta."
Nàng đưa một ngón tay chỉ vào Tần Phương Nương đang xếp phía sau nàng.
Tần Phương Nương có chút hoảng hốt, lấy mộc bài của mình đưa cho thủ vệ xem, chờ sau khi thủ vệ cho đi, nàng ấy mới vội lấy ra một văn tiền đã sớm chuẩn bị tốt ra đưa cho Tang La: "Nương ta nói rằng phí vào thành không thể để cháu bỏ ra được, ta cảm thấy hẳn là chúng ta có thể được bán hàng, việc này để ta tự trả."
Tang La có chút buồn cười, nhưng nàng cũng không từ chối. Tần Phương Nương đưa qua, nàng cười một cái rồi nhận lấy.
Chính nàng cũng hiểu rõ nàng không thể nào không bán được hàng.
Tần Phương Nương thấy nàng nhận lấy mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Đi vào huyện thành, Tần Phương Nương bỗng cảm thấy mắt mình không đủ dùng.
Lúc này có rất nhiều người vào thành, phần lớn đều đang đẩy xe chở hàng, vân vân, nhưng thứ thu hút sự chú ý nhất chính là phong thái của kiến trúc trong huyện thành, Tần Phương Nương nhỏ giọng thì thào: "Nhà ở trên huyện thành này tốt quá, vùng của chúng ta chỉ có Vương gia mới có thể dùng gạch xanh để xây nhà, nhưng ở nơi này hầu hết các nhà đều như thế. Thật hoành tráng!"
Tang La gật đầu, theo nàng thấy, thật ra huyện thành này cũng không quá phú quý, nhưng so với Thập Lý Thôn thì nó quả thật khá tốt.
Tần Phương Nương mới bước vài bước, tầm mắt lại di chuyển đến con đường được lát đá, nàng ấy đi mấy bước lên con đường đó bằng đôi giày vải thô, bằng phẳng, thoải mái, không bị đau chân.
"Đường nơi này thật sạch sẽ, không ngờ tất cả đều là đường được lát đá phiến, nơi này phải dùng hết bao nhiêu đá phiến thế?"
Trong lòng lại nghĩ, nếu đi trên đường này lúc trời mưa, giày của mình sẽ không bị bùn đất làm hư, vừa sạch sẽ lại còn dễ đi.
Từ từ đã - sạch sẽ?
Tần Phương Nương dừng chân lại, toàn bộ đòn gánh trên tay rớt xuống, nàng ấy nhìn ngã tư đường vô cùng sạch sẽ trước mặt, trợn tròn hai mắt.
Nàng ấy bất giác nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng nhìn Tang La: "Tức phụ A Liệt, chúng ta bày sạp ở chỗ nào?"
Chuyện này không giống như bình thường, ven đường không có một sạp hàng quán nào hết.
Tang La nhìn những dân chúng cũng mang hàng hóa vào thành để bán giống như các nàng, đang muốn nói cứ đi theo bọn họ đi, nàng chợt nghe phía trước không xa có ba tiếng trống vang lên, có người cao giọng xướng: "Mở họp chợ!"
Theo tiếng trống này vang lên, những dân chúng vừa mới vào thành lập tức đẩy nhanh tốc độ đẩy xe, mang quang gánh, xách giỏ, đồng loạt đi về cùng một hướng.
Thì ra là có buổi họp chợ đặc biệt, Tang La vội vàng gọi Tần Phương Nương: "Thẩm, chúng ta nhanh chóng đuổi theo."
Mọi người đang mạnh mẽ chen vào một khu đất trống giữa các tòa nhà nơi cách cửa thành không xa, đây là buổi họp chợ đặc biệt của huyện Kỳ Dương. Tiếng trống lớn vừa rồi phát ra từ chiếc trống được đặt trên đài cao ở tầng hai của một tòa nhà hai tầng ngay lối vào của khu chợ.
Đứng từ cổng chợ nhìn vào bên trong, trong chợ đã sớm bày ra vô số các hàng quán nhỏ, đã có mấy hộ gia đình trong huyện cầm theo một chiếc giỏ trống để đi chợ. Những người ở xa mới tới như Tang La các nàng lúc này thì có thể coi là tới trễ rồi.
Muốn tiến vào chợ thì cũng cần phải xếp hàng, Tang La nhướng cao cổ nhìn về phía trước, xếp đầu tiên là một lão hán đang đẩy xe, lúc này chiếc xe của lão dừng lại ở trước cổng chợ, lão lấy ra một đồng tiền từ trong tay áo rồi khom người đưa cho một gã quan nhỏ cầm roi thủ vệ.
Gã quan nhỏ kia nhìn mấy túi đồ trên xe lão hán, sau đó mới thu tiền, xoay người ném tiền vào trong một chiếc thùng lớn, rồi lại đưa cho lão hán kia một khối mộc bài hình chữ nhật lớn bằng nắm tay, lão hán cầm mộc bài nhét vào trong tay áo, lúc này lão mới tiếp tục đẩy xe đi vào bên trong.
Tân Phương Nương nhìn thấy thế, môi nàng ấy run rẩy, nhỏ giọng hỏi Tang La: "Bây giờ còn phải đưa tiền sao?"
Xếp hàng trước hai người là một nam nhân trung niên, ông ấy quay đầu lại nhìn hai người Tang La rồi nói: "Chắc đây là lần đầu tiên hai người vào huyện bán đồ đúng không?"
Vừa nghe đã biết đây là một người biết chuyện.
Tang La vội vàng hỏi: "Đại ca, đây là lần đầu chúng ta tới đây, vừa nãy vào thành không phải đã giao phí vào thành rồi sao? Muốn vào chợ cũng cần đưa tiền sao?"
Nam nhân nhìn gã quan nhỏ canh cổng ở phía trước rồi mới quay đầu nhìn hai người Tang La, nói: "Đây là quy củ mới được ban hành ba tháng trước, vào chợ phải giao thuế chợ, cụ thể còn phải xem bán gì, nếu là đồ dùng hàng ngày hay lương thực rau xanh gì đấy không quá quý trọng, vào chợ chỉ cần đưa một người một văn tiền."
Ông ấy nhìn hàng hóa của hai người, rồi đè thấp âm thanh, chỉ điểm: "Nếu các ngươi có nhiều hàng hóa, thì nên giao một văn tiền đi, trong chợ có nhiều người lui tới, có thể bán được nhiều. Còn nếu ít, các ngươi ra phố chọn một số ngõ hẻm rao hàng để bán, có thể tiết kiệm được một văn tiền. Nhưng mà phải chú ý, đừng có mở hàng quán ở trên đường, nếu bị quan lại tuần tra đường phố bắt được thì sẽ bị phạt năm văn tiền, đến lúc đấy lại mất nhiều hơn."
Tang La nghe hiểu, đây là quan phủ lại muốn đánh thêm một loại thuế đây mà.
Tân Phương Nương có chút hoảng hốt, thứ này còn chưa có bán, hai người các nàng lúc đầu vào thành đã phải giao hai văn tiền, bây giờ vào chợ lại còn phải đưa thêm hai văn tiền, ở nông hộ bốn văn tiền là số tiền tương đối lớn. Bây giờ chuyện gì cũng chưa làm được mà đã mất tiền, này không phải giống như ném tiền qua cửa sổ sao?
"Tức phụ A Liệt, chúng ta phân công nhau mang gánh đi bán đi."
"Không vội." Tang La trấn an, sau đó nàng lại hỏi nam nhân trung niên kia."Đại ca, phí vào chợ là thu theo đầu người, cho dù hàng hóa ít nhiều thế nào đúng không?"
Nam nhân gật đầu: "Thu theo đầu người."
"Vậy trong huyện có bao nhiêu chợ như thế này? Tất cả đều thu thuế chợ như nhau sao?"
Nam nhân kia thấy nàng không quan tâm đến tiền bạc, chỉ muốn hỏi thăm mấy chỗ chợ, ông ấy cười cười: "Hai chỗ, bên ngày là chợ Đông, đi ngược lại hơi xa một chút, ở bên kia huyện thành có một cái chợ Tây, thuế chợ thu giống nhau."
"Chuyện mang gánh đi bán, chỉ cần không bày hàng quán ở chỗ đường lát đá phiến mà đi xung quanh rao hàng thì sẽ không bị những người tuần tra đường phố bắt có phải không?"
"Sẽ không bị bắt, nhưng để an toàn, các ngươi có thể đi vào những ngõ nhỏ có đông người qua lại để rao hàng."