Trần bà tử thấy ý cười tràn khắp mặt con dâu bèn bảo: "Nếu không phải nàng không đủ khỏe thì cũng chẳng mất công tìm chúng ta nhờ vả đâu, hai ngày nữa đi theo nàng, con có khả năng hơn chút thì chọn cái nặng mà gánh, vào trong huyện nàng chia cho con bao nhiêu thì con cứ bán bấy nhiêu, chứ đừng cảm thấy là do con gánh nên phải để con bán, đến khi nàng về nếu như mua thứ gì thì con cũng giúp nàng mang đỡ."
Tần Phương Nương đáp: "Nương, chuyện này con hiểu mà."
Trần lão thái thái nói đến đây thì không nói thêm nhiều với con dâu nữa, bà ấy quay người đi vào phòng mở khóa ra tìm tịch thư của con dâu, đợi Tang La sang rồi cùng nhau tìm Lý Chính làm quá sở.
Trần bà tử vừa lật tịch thư ra thì nghe thấy tiếng kêu gào thấu trời bên ngoài.
Bà ấy vội vã bước ra ngoài, Tiểu Nha Nhi đang chạy vào trông thấy bà thì con bé sáng mắt lên, gọi một tiếng bà rồi lao về phía Trần bà tử.
"Chậm thôi, cháu chạy nhanh như thế làm gì?"
Trần bà tử vội nói, nhưng còn chưa nói hết Tiểu Nha Nhi đã nhích lên trước kéo tay áo của bà ấy, muốn để Trần bà tử khom người xuống.
Trần bà tử vô thức khom người xuống, đang định hỏi bên ngoài có chuyện gì thì mũi ngửi thấy một mùi thơm giòn, có thứ gì đó được Tiểu Nha Nhi nhét vào trong miệng bà ấy.
Chưa cần cắn Trần bà tử đã biết là tóp mỡ, món ngon này đã vào trong miệng ngấm nước bọt rồi nên nhất thời không nhổ ra được mà ăn thì lại không nỡ, ấy gọi là bối rối.
"Ở đâu ra thế?"
"A Ninh tỷ tỷ cho ạ, nhị ca bảo con mang về cho bà và nương ăn thử ạ."
"Sao cháu không tự ăn, đã cảm ơn A Ninh tỷ tỷ chưa?"
"Cảm ơn rồi ạ, A Ninh tỷ tỷ cho bốn miếng, nhị ca không ăn, cháu cũng để lại một miếng." Tiểu Nha Nhi vừa nói vừa quay người chạy đến trước Tần Phương Nương kéo nương cô bé cúi người xuống rồi cho tóp mỡ vào trong miệng nương mình.
Tần Phương Nương vội vàng quay đầu đi rồi dùng tay chặn lại: "Nương không ăn, con để dành lại con với nhị ca ăn đi."
Mẫu tử hai người đang nhường nhau thì có tiếng hét ở cách vách vang lên: "Thẩm Ninh đã có tóp mỡ rồi, nhà chúng ta sao có thể không có được chứ, nương, khi nào thì nhà chúng ta rang tóp mỡ."
Hai bức tường cũng không ngăn nổi giọng nói vang dội ấy, lần này Trần bà tử đã nghe rõ mồn một, là Thẩm Kim.
Trần bà tử khó hiểu nhìn cháu gái: "Mấy đứa ăn tóp mỡ để nó trông thấy à?"
Tiểu Nha Nhi rụt cổ lại, bị nãi nãi của mình liếc mới thành thật đáp: "Con dẫn A Ninh đi tìm nhị ca, bọn con cũng không biết nó đang chơi trong bãi cỏ sậy, nó đòi cướp ống trúc của A Ninh thì bị nhị ca xách ra."
Rồi cô bé lại nói thêm: "Không có động vào nó đâu ạ, chỉ xách nó ra thôi, không để nó bắt nạt A Ninh tỷ tỷ." Hai tay cô bé nhấc lên.
Trần bà tử đã có thể tưởng tượng ra khung cảnh ấy rồi.
May mà thằng nhóc Thẩm Kim chỉ nghĩ đến ăn nên không phải là cái loại đụng một cái sẽ làm ầm ĩ, nếu không lúc này đã đổi địa điểm làm mình làm mẩy rồi.
Đúng thật là Thẩm Kim chỉ nghĩ đến ăn, thằng bé thấy Thẩm Ninh với Trần Sơn và Tiểu Nha Nhi của Trần gia cùng ăn tóp mỡ, mỗi người cầm một miếng trên tay, đứng lại gần hơn một chút thì cái mùi thơm đó kinh khủng.
Trần Nhị xách thằng bé lên như thế thằng bé cũng không để bụng, chỉ quấn nương đòi mua thịt rang tóp mỡ.
Thẩm Ngân, Thẩm Thiết đi theo đằng sau cũng nuốt nước bọt, nhốn nháo theo.
"Con chắc tóp mỡ đó là của Thẩm Ninh? Không phải của Trần gia à?" Lý thị không sao tin được.
Thẩm Kim: "Con nghe là thật mà, chính là Thẩm Ninh đó!"
Thẩm Ngân sáu tuổi và Thẩm Thiết năm tuổi cũng ở bên cạnh phụ họa.
Trong mắt Lý thị hiện lên vẻ nghi ngờ, suy nghĩ cẩn thận lại thì quả thực hai ngày nay không ngửi thấy mùi tóp mỡ rang của nhà bên cạnh.
Bà ta cau mày nhìn Thẩm Tam: "Bọn nó lấy đâu ra tiền mua thịt lợn?"
Hôm nọ bị Tang La nạt nộ trước mặt hàng xóm xung quanh rồi lại bị Trần bà tử nhà bên vạch mặt, nên mấy ngày hôm nay mặt mày xám xịt, nghe thấy chuyện bên đại phòng liền cáu bẩn.
"Bà hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Ai mà biết nó có được thế nào, cơm chẳng ăn nổi còn đòi thịt lợn."
Lý thị lẩm bẩm: "Khỏi phải nhắc, mấy hôm nay cứng đầu, hai đứa kia còn chẳng đến xin một miếng."
Thẩm Kim thấy cha mẹ chỉ nói mấy câu không cần chứ không nhắc đến hôm nào đi thái thịt lợn, thằng bé lại gào khóc: "Nương, con muốn ăn thịt, con muốn ăn tóp mỡ!"
Lý thị bị tiếng ồn làm cho đau cả tai, bèn quay đầu lại hét: "Được rồi, đừng có gào ầm lên nữa, chẳng phải chỉ là tóp mỡ thôi sao, về sau nhà chúng ta cũng có mỡ."
"Về sau là lúc nào ạ? Dù sao thì cũng phải rang, ngày mai nương rang đi."
Lý thị cáu bực: "Tóp mỡ bảo rang là rang được đấy, trời nóng nực như này con tưởng để không hỏng à?"
Sau đó lại là một trận gào khóc hú hét, đứa lớn rồi đến đứa nhỏ, ầm ĩ tới nỗi có thể bay cả mái nhà.
Trần bà tử: "..."
Ôi chao, mới có tí tuổi mà có một miếng tóp mỡ thôi đã khóc lóc như thế, sau này sao khá lên được?
Trần bà tử nhai tóp mỡ trong miệng, chậc, ngon thật.
Tang La đến rất nhanh, nhưng xui thay là Thẩm Kim ở nhà bên mới gào khóc ầm ĩ nên phải chịu một trận đòn, thằng bé đang chạy ra ngoài nghỉ ngơi.
Tang La hoàn toàn không hề hay biết rằng có một miếng tóp mỡ mà gây ra một trận ầm ĩ, cơ mà cho dù có biết thì cũng sẽ không quan tâm mà chỉ làm một người hóng chuyện vui mà thôi.
Nàng cầm theo tịch thư, dùng lá gói nửa túi cá khô rồi cùng Trần bà tử đi tìm Lý Chính.
Trần bà tử thấy nàng cầm theo cá khô thì ngẫm nghĩ rồi cũng tới nhà bếp mò lấy một quả trứng gà trong cái vại để trứng gà ra.
Ôi, lại là một văn tiền.
Nhưng muốn làm quá sở nhanh thì vẫn phải bỏ ra như thế.
Lý Chính ở thôn Thập Lý chứ không ở thôn Tam Lý.
Ở triều Đại Càn, cứ một trăm hộ dân là một lý, thôn Thập Lý có hơn hai mươi hộ gia đình, hiển nhiên là chưa tới một lý.
May mà không xa lắm, ở Chu Gia Câu cách thôn Thập Lý một dặm.
Lý Chính họ Chu, Trần bà tử không mấy thân với phu nhân Lý Chính nhưng cũng có quen biết, bà ấy nhét nửa bọc cá khô của Tang La và quả trứng gà bà ấy mang đến vào trong tay phu nhân Lý Chính, nụ cười trên gương mặt của phu nhân Lý Chính chợt xán lạn hơn nhiều.
Sau khi hỏi lý do ghé thăm, bèn mời khách vào trong nhà rồi lại kêu nhi tử đi gọi Chu Lý Chính về nhà.
Mọi chuyện rất thuận lợi, Chu Lý Chính hỏi rõ chuyện làm quá sở để vào trong huyện bày sạp hàng bán ít đồ ăn, ông ấy lấy bút mực rồi dựa theo tịch thư để viết quá sở ra, ông ấy nhận mười văn tiền từ hai người rồi hứa là ngày hôm sau sẽ đến huyện một chuyến, chiều ngày mai là có thể lấy được. Chuyện này coi như là xong rồi.
Quay trở về thôn, Tang La tạm biệt Trần bà tử ở ngã rẽ, nàng về nhà mình liền dẫn hai tiểu huynh muội đi hái lá thần tiên, phải chuẩn bị đồ cho ngày mai tới thôn Tam Lý.
Không sai, trước khi có thể vào huyện nàng còn phải tới thôn Tam Lý bán hàng rong một chuyến, sao cũng phải kiếm được tiền quá sở và phí vào thành.
Dư thời gian, nàng dẫn hai đứa trẻ tiếp tục khai hoang mảnh đất sau nhà mình, bận rộn tới nỗi không dừng lại một giây nào.
Buổi trưa chỉ uống canh gan heo, buổi tối Tang La làm một bữa cơm ra trò.
Ừm thì cũng miễn cưỡng coi như là một bữa cơm.
Dẫu sao thì cũng chỉ có một hũ sành, không có nồi đất chuyên dùng để nấu cơm, muốn làm ra một bữa cơm đúng thật là một việc đầy kỹ thuật, nàng chỉ có thể nấu như cháo, cho ít nước vào rồi điều chỉnh lửa, tất cả đều nhờ vào kinh nghiệm sử dụng hũ sành và cái bếp đơn sơ mà nàng mò mẫm ra được mấy ngày nay.
Lúc lấy gạo, Thẩm Ninh nhìn số gạo còn lại không nhiều, tinh thần tằn tiện lại quay trở về: "Đại tẩu, chúng ta ăn ít đậu cũng được mà?"
Tang La cười nói: "Cứ yên tâm ăn đi, sau này sẽ không để đệ đói đâu, đậu nành kia ta còn dùng vào việc khác."
Sau khi chia cơm xong thì dùng muôi gỗ to để múc canh, mỗi người nửa muôi.
Số lượng không nhiều nhưng đây là cơm trắng, chỉ cần ăn mỗi cơm trắng thôi là cũng có thể nếm được cảm giác hạnh phúc ngọt ngào rồi, chứ đừng nói là còn nấu một đĩa cà hầm có tóp mỡ, thêm thịt băm, còn có muối có tương có lá tía tô có hẹ để điều vị.
Thẩm An đang ăn thì bỗng có hạt đậu vàng rơi xuống, khiến Tang La và Thẩm Ninh đều ngẩn người, cậu bé vội vàng gạt nước mắt trên lông mi đi, vừa khóc vừa cười nói: "Đại tẩu, mấy ngày nay cứ như giấc mơ vậy."
Càng lau thì nước mắt càng nhiều: "Nếu như đại ca cũng quay về thì tốt biết bao."
Chỉ một câu này đã khiến Thẩm Ninh đỏ cả mắt, nước mắt trào ra trong hốc mắt, cho đến khi hốc mắt không kìm được nữa, hàng mi vừa run run là nước mắt liền lăn xuống.
Tiểu cô nương nghiêng đầu, rưng rưng nước mắt nhìn nàng: "Đại tẩu, đại ca sẽ quay về đúng không ạ? Người trong thôn nói nha môn cũng không báo tang xóa tịch, nói không chừng đại ca muội vẫn còn sống, đại tẩu, bọn họ nói có phải không?"
Tang La lặng thinh.