"Đương nhiên là có thể, vốn là quà vặt cho muội và Tiểu An mà, hai đứa cứ tự quyết là được."
Trần lão thái thái nói không cho mang đồ sang qua qua lại lại, quả thực lần này đi Tang La cũng không chuẩn bị cho nhiều thứ gì, nhưng tình cảm giữa bọn trẻ con thì đương nhiên là để cho bọn trẻ con tự quyết.
Thẩm Ninh vừa nghe thấy đại tẩu đồng ý thì vui sướng tới nỗi đi lấy cái ống trúc nhỏ, bỏ vào bên trong hai cái, nhưng ngẫm đi ngẫm lại lại bỏ thêm hai miếng nữa, cảm thấy bản thân mang đi hơi nhiều một chút, cô bé cẩn thận giải thích với Tang La và Thẩm An: "Cũng cho Nhị Sơn ca ca hai miếng."
Nhị Sơn chính là nhị lang của Trần gia, là nhị ca của Tiểu Nha Nhi.
Hiển nhiên là Thẩm An không có ý kiến gì, hai huynh muội đều quay sang nhìn Tang La.
Tang La mỉm cười nói: "Đã bảo hai đứa tự quyết định là được rồi, cơ mà muội mang thêm hai cái nữa đi, đâu thể để chốc nữa muội và Tiểu An nhìn Nhị Sơn và Tiểu Nha Nhi ăn được."
Ý là để chốc nữa hai huynh muội có thể ăn cùng.
Thẩm An và Thẩm Ninh đều mỉm cười, không phải là vì bản thân có thể ăn nhiều thêm một cái mà vì khi trước toàn là Nhị Sơn ca và Tiểu Nha Nhi chia đồ ăn cho bọn họ, lần này bọn họ cũng có thể chia đồ ăn cho bạn bè rồi, khỏi phải nói trong lòng hai đứa trẻ con phấn khích nhiều đến thế nào.
Phấn khích quá đỗi, Thẩm An còn ở lại trông nhà, những thứ ở trong nhà hiện giờ đều là vật báu của cậu bé.
Thế là Thẩm Ninh chỉ mang theo năm miếng tóp mỡ trong ống trúc nhỏ, cô bé cầm ống trúc nhỏ của mình, vui sướng đi theo Tang La tới Trần gia.
Đầu ngày của tháng tám quá nóng nực, giờ này không phải là giờ đẹp để làm việc đồng áng, ở hầu hết các gia đình đám nam nhân làm việc đồng áng vào buổi sáng vẫn còn đang ngủ. Đám nữ nhân thì nghỉ ngơi một lát rồi dậy, người se đay thì se đay, người dệt vải thì dệt vải.
Trần gia cũng như thế.
Lúc Tang La dẫn Thẩm Ninh tới Trần gia, Thẩm Ninh chào hỏi Trần lão thái thái rồi mau chóng trò chuyện rầm rì tíu tít với Tiểu Nha Nhi ở bên cạnh, không bao lâu sau hai tiểu cô nương đã chạy ra ngoài.
Tang La không để ý, lúc Trần lão thái thái thu xếp dọn ghế cho nàng, nàng bèn kéo thẳng bà ấy vào phòng chính, nói rõ lý do đến.
Trần lão thái thái ngẩn người lúc lâu vẫn không phản ứng lại, cứ tưởng tai mình có vấn đề.
"Giúp ngươi bán đậu phụ thần tiên?"
"Vâng, bất kể là bà hay là thẩm bán, tùy mọi người bán ra thế nào, cứ bán được được một miếng là cháu trả nửa văn tiền, thế nào?"
Cái này còn cần phải hỏi thế nào sao?
Đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống đấy.
Nhưng Trần bà tử lấy làm khó hiểu.
"Năm ngày mới được một phiên chợ, tự ngươi bán không được sao? Có chút như này cũng đâu cần chia ra ngoài."
Tang La lắc đầu: "Cháu tìm bà giúp đỡ không phải là bán ở phiên chợ, chúng ta sẽ vào thị trấn, người nhà bà, cháu cũng đi, giống như quầy hàng vậy, chia nhau ra bán."
Trần lão thái thái lập tức hiểu ra, tức là hai ngày nay thử nghiệm cảm thấy được nên muốn mở rộng sạp hàng.
Tang thị này...
Trần lão thái thái nhìn nàng bảo: "Vào thành phải đóng phí vào thành, sạp hàng to quá nhỡ không bán được thì sao?"
Tang La vỗ ngực nói: "Tính lên cháu, phí vào thành cũng để cháu trả."
Đối với nàng mà nói thì đậu phụ thần tiên gần như không tốn chi phí, thế nên nàng nói lời này cũng không hề có chút áp lực nào, có điều nghĩ đến chuyện khác nàng lại nghiêm mặt nói: "Tất nhiên, nếu muốn vào trong huyện bày quầy hàng thì vẫn phải tìm Lý Chính làm một cái quá sở, cái này buộc phải đóng năm văn tiền phí, nhưng phải là thẩm của nhà bà tự bỏ ra."
Quá sở tương đương với thư giới thiệu của những năm bảy mươi tám mươi ở hậu thế, thời không này quản chế việc lưu thông nhân khẩu rất nghiêm ngặt, muốn vào thành hoặc là đi qua cửa khẩu thì phải có công nghiệm để có thể chứng minh thân phận, người ở giai cấp khác nhau thì sẽ dùng công nghiệm khác nhau, cái mà dân thường dùng chính là quá sở.
Quá sở vào huyện phải do Lý Chính ký tên, đưa đến chỗ quan huyện xác minh rồi mới phát hành.
Nếu như đi tới huyện khác thì càng phức tạp hơn, còn phải đến Châu phủ báo cáo với chỗ Hộ Tào mới có thể duyệt.
Năm văn tiền, cái này đối với bách tính bình dân mà nói cũng không phải số tiền nhỏ có thể phung phí được, nhưng may mà một lần có hiệu lực là ba tháng, Trần lão thái thái nghiến răng rồi gật đầu.
Không có ai cho ngươi công việc kiếm tiền, chi hộ phí vào thành, còn phải tiêu tiền làm quá sở cho ngươi cả, nàng không phóng khoáng như thế.
Sau khi hạ quyết tâm, Trần lão thái thái bèn đáp: "Chuyện này là đương nhiên, chốc nữa là có thể đi tìm Lý Chính làm quá sở, hôm nay chúng ta đi thì có lẽ chiều ngày mai sẽ xong, chốc nữa ngươi có muốn cùng ta tới nhà Lý Chính không?"
Tang La hơi do dự, không phải vì lý do gì khác mà thực ra là tiền hôm nay nàng đã tiêu hết rồi.
"Ngày mai đi."
Trần bà tử nhìn nàng: "Tiền không đủ à?"
Tang La gật đầu: "Tiền kiếm được hôm nay lại phải mua sắm ít đồ."
Sau khi đã quyết bán thuê cho Tang La thì tất nhiên là càng sớm càng tốt, kiếm tiền sớm một ngày là có thể lấy được tiền sớm một ngày, Trần bà tử cũng hào phóng bảo: "Ta ứng trước cho ngươi, sau ngươi dư dả rồi thì trả ta, không lại trì hoãn thêm một ngày."
Bà ấy nhắc như thế cũng chẳng phải là món nợ không trả được, xoay xở cả một ngày rồi nên Tang La cũng không ngập ngừng nữa: "Vậy được, chốc nữa cháu về nhà lấy thư tịch rồi sang tìm bà."
Trần bà tử gật đầu rồi lại hỏi: "Ngoài cần người ra thì ngươi còn cần cái gì nữa? Nếu như cần dùng thùng và chậu thì có thể lấy của nhà ta trước, ngươi xem xem còn thiếu cái gì nữa? Trong nhà có thì cũng có thể cho ngươi mượn dùng trước."
Thật ra đây đã không còn là việc cho Tang La mượn nữa, hai nhà cũng coi như là hợp tác lợi ích, Tang La có thể làm được nhiều đậu phụ thần tiên, bọn họ giúp đỡ bán được nhiều thì tiền kiếm được cũng nhiều.
Dù sao, nếu bà ấy đi giúp đỡ mở sạp hàng, tính toán ra thì bán được nhiều thêm hai miếng là bà ấy có thể kiếm được một văn tiền.
Việc tính toán này Trần bà tử tính rất rõ, cái này đã không còn là giúp đỡ Tang La nữa mà là giúp chính bản thân bà ấy!
Nghĩ đến việc Tang La có thể bán được hơn ba mươi miếng trong vòng một giờ ở chợ phiên thôn Tam Lý, tinh thần hăng hái của Trần bà tử lập tức cao lên.
Trần lão thái thái rất ủng hộ việc này, tất nhiên cũng là việc tốt đối với Tang La, nàng cười nói: "Dù bà không đề cập thì lát nữa cháu cũng mượn, một cặp thùng, nếu như nhà bà có giỏ sọt nhỏ hơn chút thì cháu mượn hai cái sọt với một cái đòn gánh, bây giờ nhà cháu có hai cái chậu, một mình cháu thì không vác được hai cái chậu đựng đồ đâu, dùng giỏ thì có lẽ đỡ hơn một chút."
Trần bà tử tính toán kỹ càng, gật đầu nói: "Được rồi, những cái này đều có cả, ta kêu thẩm ngươi đi với ngươi một chuyến để chuyển đồ giúp ngươi."
Nói rồi bèn cao giọng gọi con dâu đến, nhưng lại bị Tang La cắt lời: "Không cần đâu bà ơi, cái trống không này không nặng, tự cháu có thể vác về, ngày nào vào huyện thì sáng sớm ngày hôm đó bà xem rồi quyết định là bà hay là thẩm vào trong huyện với cháu, tới khi ấy thì mang đòn gánh sang nhà cháu khiêng đồ là được."
Nàng xếp chồng thùng và giỏ nhỏ thành chồng, khiêng đồ đạc lên chào hỏi Trần lão thái thái một tiếng rồi đi.
Tần Phương Nương hấp tấp vội vã từ trong Tây phòng đi ra thì nhìn thấy Tang thị vác thùng và giỏ của nhà mình đi, mẫu thân nhà mình còn đích thân tiễn ra ngoài sân, đến khi Trần lão thái thái quay về, nàng ấy tò mò hỏi: "Nương, ban nãy người gọi con có chuyện gì thế?"
Thực ra nàng ấy muốn hỏi Tang La đến đây để làm gì hơn.
Việc nàng mượn đồ đạc cũng không phải lần đầu nhưng khi trước mẹ chồng không có nhiệt tình tiễn người ta ra khỏi nhà như thế.
Trần bà tử cười tới nỗi như nở hoa trên mặt: "Chuyện tốt."
Bà ấy vừa nói vừa đi vào trong, đến khi vào phòng chính bà ấy mới nói với con dâu đi bên cạnh rằng: "Chẳng phải con ngưỡng mộ Tang thị bày sạp hàng kiếm tiền sao? Qua hai hôm nữa ta sẽ để con theo nàng đi bày hàng."
Tần Phương Nương: ???
Trần bà tử cười nheo mắt nói: "Nàng sang đây bảo chúng ta vào huyện bày hàng bán đậu phụ thần tiên giúp nàng, bán được một miếng sẽ trả chúng ta nửa văn tiền."
Tần Phương Nương tròn mắt: "Bán một miếng trả nửa văn tiền? Nương, chuyện này là thật ạ?"
Trần bà tử liếc nàng ấy: "Ta ăn no rửng mỡ đi lừa con ư?"
Tần Phương Nương bèn cong mắt cười đáp: "Con dâu nào có ý ấy, chỉ là không ngờ chuyện tốt như thế lại rơi lên đầu chúng ta thôi."
Nghĩ đến việc hôm kia trên chợ, Tang thị bán hết hơn ba mươi miếng trong vòng chưa đầy một giờ, không cần nghĩ cũng biết thứ này mà mang đến huyện cũng sẽ bán chạy, cho dù nàng ấy không có cái miệng khéo như Tang thị, tiêu tốn thời gian lâu hơn một chút, bán ba mươi miếng cũng không thành vấn đề.
Hôm đó là có thể kiếm được hơn mười văn tiền rồi.
Khoan nói đến hơn mười văn, dù chỉ kiếm được mười văn cũng thỏa mãn lắm rồi.
Hiện giờ phụ nhân ở nhà ngoài nuôi gà dệt vải ra thì quả thực không có cách nào kiếm được tiền, gà nuôi cũng có hạn vì súc vật cũng cần có thức ăn để chăn nuôi.
Tang La chia cho công việc này y hệt như miếng bánh thơm từ trên trời rơi xuống, đập mạnh xuống nhà bọn họ, đập tới nỗi khiến tim Tần Phương Nương nóng rực.