Bà ấy nhận đồ lấy gai đặt ở bên tay, liếc nhìn cái sọt mà Tang La vừa đặt xuống, nhìn thấy bên trong có một cái chậu gốm, không biết bên trong là cái gì, còn phủ một chiếc lá sen lên trên, dưới chậu gốm là một túi đựng thóc, Trần bà tử có chút kinh ngạc: "Gạo ngày hôm kia ta mang lên núi cho ngươi ăn hết rồi?"

Hai thăng gạo chứ ít gì.

Được rồi, hai thăng đặt ở nhà bình thường quả thật ăn không được mấy ngày, nhưng tình hình của Tang La và hai hài tử, Trần bà tử cảm thấy bọn họ sẽ không xa xỉ đến mức ăn cơm gạo trắng

Tang La cười nói: "Làm sao có thể, đây là một túi khác."

Vừa nói nàng vừa lấy chậu gốm từ sọt ra, cởi lớp lá sen ở trên ra rồi mỉm cười đưa cho Trần bà tử, nói: "Về nhà làm mẻ mới, mang qua cho nhà bà thêm đồ ăn, hôm nay vất vả Hữu Điền thúc giúp cháu gánh đồ cả đường."

Trần bà tử vừa nhìn qua liền nhìn thấy đậu phụ tiên xanh biếc trong chậu gốm.

Bà bây giờ cũng biết thứ này Tang La bán hai văn một miếng, đắt hơn trứng gà, lắc đầu từ chối: "Tiện tay mà thôi, không cần mang thứ này qua."

Tang La đặt chậu gốm vào tay Trần bà tử, đợi bà ấy cầm lấy, buông tay ra, mỉm cười nói: "Đó cũng là giúp cháu một chuyện lớn, nếu không sáng nay cháu còn phải mệt đủ đường, ngoài ra, cháu còn muốn mượn dùng chậu gốm nhà bà mấy ngày nữa."

Trần bà tử cầm chậu gốm nặng trịch, tâm tình phức tạp, nhìn về phía ngoài cửa viện, không nói gì, nhận lấy, bảo Tang La cần dùng chậu gốm thì cứ qua lấy dùng trước, chỉ dặn một câu sau này đến mượn cái gì cứ trực tiếp đến lấy, không cần đi đi về về mang đồ ăn qua.

Sau đó để Tang La ngồi một lúc, chính mình cầm chậu gốm đi vào trong nhà.

Tang La mỉm cười đáp lại, cầm cái túi đựng thóc đi thẳng vào chỗ cối giã gạo dưới hiên nhà Trần gia.

Lúc này nông gia hầu hết nhà nào cũng có cối giã gạo, vì thóc tương đối dễ bảo quản, không dễ có côn trùng, mà gạo lại dễ có sâu gạo, cho nên trong nhà một lần sẽ không đãi quá nhiều gạo, nhà nào nhân lực không đủ, một lần đãi gạo ăn vài ngày, nhà nào đủ nhân lực, nữ nhân trong nhà gần như ngày nào cũng đãi gạo nấu cơm.

Trần bà tử mang đậu phụ tiên vào phòng bếp, không lâu sau cầm chậu gốm ra, trong tay còn cầm một cái chày gỗ cao bằng người đưa cho Tang La: "Dùng đi, biết đãi gạo không?"

Tang La gật đầu.

Thật ra nàng chưa từng tự mình đãi gạo, thời hiện đại ở đâu cũng trực tiếp bán gạo, ngươi có muốn tìm một nơi bán thóc cũng không dễ dàng, cho dù có sống trên núi, mua thóc của nông dân trên núi, cũng là mua rồi mang tới máy xát gạo, cần gì phải làm công việc đãi gạo như này.

Ngược lại là nguyên thân, từ khi đến Thẩm gia, Lý thị chuyển công việc đãi gạo này cho nàng, sau khi phân gia, hai túi lương thực kia cũng là thóc, toàn dựa vào nguyên thân dùng cối đá của Thẩm gia để đãi gạo, tất nhiên, lúc đãi xong không phải hai túi gạo, có ba phần bên trong đều là trấu.

Khi không có lương thực, vo tròn trấu, lấy các loại rau rừng bọc lại, miễn cưỡng nuốt xuống cũng coi như xong một bữa.

Hai tiểu hài tử đến Thẩm gia mượn lương thực, là trong nhà đến trấu cũng ăn hết rồi.

Tang La nhớ đến trong ký ức của nguyên thân cảm giác đãi hai túi thóc, hai cánh tay đau đến mức không nhấc nên nổi liền kinh hãi không thôi, may mà nàng chỉ có hơn hai thăng thóc.

Nàng lấy túi đựng ra khỏi sọt, đổ hết thóc vào trong cối đá, cầm chày gỗ lên bắt đầu làm việc, lúc đầu còn khá dễ dàng, lúc sau cánh tay đau nhức như nào chỉ có mình nàng biết.

Khó trách triều Tần đãi gạo có thể coi là một loại hình phạt, một ngày không ngừng đãi gạo, thật sự không khác gì chịu hình.

Trần bà tử đặt chậu gốm đã rửa sạch vào trong sọt của nàng, đứng bên cạnh nhìn, không thể nhìn được mà lắc đầu, trong lòng bắt đầu tò mò Tang La này lúc trước có xuất thân như thế nào, nhìn thế nào cũng không giống nương tử nhà nông.

Chẳng qua Trần bà tử là người luôn có ý thức rất mạnh về ranh giới, cũng chỉ lẩm bẩm trong lòng một tiếng, chuyện này Tang La không chủ động nói, bà ấy cũng không nhiều chuyện đi hỏi, tiếp tục ngồi xuống se đay, câu được câu không mà nói chuyện với Tang La.

Thấy thời gian gần đến, Trần bà tử đi tới, bảo Tang La dừng tay, cầm lấy một nắm gạo trấu lẫn lộn ra cẩn thận nhìn kỹ, xoay người vào phòng lấy một cái nia, một cái chổi nhỏ làm từ cây lau sậy và một tấm lót đan bằng tre ra.

Trải tấm lót ở góc một góc trong viện cách xa nhà bếp nhất, để cây chổi ở bên trên, lúc này mới bảo Tang La dừng tay, đưa cái nia qua, lại có chút do dự nhìn Tang La: "Biết sàng trấu không?"

Không phải bà ấy đánh giá thấp nàng, mà là sàng gạo không như đãi gạo, chỉ cần có sức là được, cái này cần có chút kỹ thuật, không có chút công phu trên người, gạo trên nia có thể rớt hết xuống đất.

Tang La sờ sờ ký ức của nguyên thân, gật đầu: "Biết."

Lúc này Trần bà tử mới đưa nia qua, quay người lại tiếp tục se gai, thỉnh thoảng liếc nhìn Tang La.

Thấy nàng lúc đầu không quen, dần dần cũng ra hình ra dạng, lúc này mới yên tâm.

Đây cũng là lần đầu tiên Tang La dựa theo ký ức bản năng của nguyên thân làm chuyện nguyên thân biết làm, căng thẳng đến mức tay chân đều chảy mồ hôi.

Gạo lần đầu tiên sàng ra còn chưa sạch hẳn, còn lẫn không ít thóc ở bên trong, nàng lại đổ gạo trên nia vào trong cối đá, bắt đầu đãi lại lần mới, làm đi làm lại hai lần, lại sàng gạo, trên nia giờ toàn là những hạt gạo nho nhỏ tách riêng, thóc cũng có, chỉ là lẫn cực ít.

Tang La nhặt thóc ra, chỉ có mười mấy hạt, không đáng để đãi lại lần nữa, trực tiếp cho mười mấy hạt kia vào trong cối đá, Trần gia qua mấy ngày nữa lại đãi thóc có thể thuận tiện đãi luôn, cũng không lãng phí lương thực.

Nàng đổ gạo vào túi lương thực mình mang theo, mượn khăn vải của Trần bà tử để lau khô nước trong chậu gốm, dùng cây chổi chuyên dụng quét trấu trên tấm lót, sau đó nhấc tấm lót lên đổ trấu vào chậu gốm mà nàng mang đến.

Công việc đãi gạo đến giờ mới coi như xong.

Tang La quét tấm lót rồi cuộn nó lại, còn chưa đợi nàng hỏi để cái này ở đâu, Trần bà tử đã đi tới cầm lấy, thấy bàn tay Tang La toàn là bụi, cất tấm lót xong liền vào bếp múc một gáo nước gọi nàng qua rửa tay.

Tang La lắc đầu: "Không vội, a nãi, thăng đong gạo nhà bà đâu? Lúc trước bà mang cho cháu hai thăng gạo, hôm nay cháu trả bà một thăng trước."

Vừa nói câu này ra, không nói đến Trần bà tử, ngay cả Tần Phương Nương đang nấu ăn trong bếp cũng nhíu mày, không khỏi quay đầu nhìn Tang La trong viện.

Mẹ chồng nàng dâu hai người đã nghe Trần Hữu Điền nói, hôm nay Tang La mua một chậu gốm, số tiền còn lại chỉ đủ mua hai thăng rưỡi thóc, nếu đãi thành gạo cũng chỉ hơn một thăng rưỡi một chút, bây giờ còn trả trước cho nhà bọn họ một thăng?

Trần bà tử nhìn túi lương thực teo tóp trong sọt của Tang La, lắc đầu nói: "Trả một thăng các ngươi còn dư lại bao nhiêu? Trước giữ lại trong nhà ăn đi, ngươi có tấm lòng này là được rồi, bây giờ còn không vội."

Tang La là người không muốn thiếu nợ, mỉm cười nói: "Trong nhà có đồ ăn, không giấu gì bà, ngày mai cháu còn muốn lại đi bán đậu phụ thần tiên, cho nên bà không cần lo nhà cháu lại thiếu lương thực."

Trần bà tử ngạc nhiên: "Ngày mai đâu phải ngày họp chợ?"

Tang La nói: "Vâng, cháu định làm một ít, cõng sọt đến thôn Tam Lý bán rong, hẳn là có thể bán được."

Trần bà tử lúc này mới gật đầu, cuối cùng cũng hiểu vì sao Tang La tiếp tục mượn một chậu gốm, vào nhà cầm cái đong gạo ra, múc một thăng từ trong túi.

Đợi Tang La rời đi, Trần bà tử nói với Tần Phương Nương: "Tang thị này, tính cách còn rất dễ mến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play