Trần bà tử liếc nhìn nhi tử, biết nút thắt trái tim không thể cởi trong lòng hắn, nhưng nhi tức phụ không nhìn ra, bà ấy không nói gì, đổi chủ đề: "Hôm nay con về sớm, nghỉ ngơi uống ngụm nước, qua ruộng giúp cha con một tay."
Còn hơn ở nhà suy nghĩ lung tung.
Trần Hữu Điền gật đầu, đi lấy một cái bát, cầm ấm nước lạnh trong phòng khách đổ ra nửa bát rồi uống, quay đầu vào trong viện vác cuốc đi ra ngoài ruộng.
Tần Phương Nương có chút không giải thích được: "Nương, chàng ấy làm sao vậy?"
Trần bà tử nhìn nàng ấy.
Làm sao vậy, nghĩ đến Đại Lang chứ sao.
Tại sao giá lương thực tăng lên, còn không phải vì chinh chiến liên miên, lương thực của triều đình không đủ, phải trưng thuế trước, lương thực trong tay mọi người đều hạn hẹp, phía bắc lại gặp phải trận thảm họa, có thể không tăng giá sao.
Bởi vì cái chết của trưởng tôn, chuyện liên quan đến chinh chiến luôn là chuyện cắm trong tim của nhi tử.
Khác với Thẩm gia, Thẩm gia là Thẩm Tam tiêu tiền động tay động chân đẩy Thẩm Liệt chưa đủ tuổi ra ngoài, Đại Lang nhà bọn họ lại thương cha nó, chủ động tìm đến lý chính đổi tên, danh sách báo lên trên, đến lúc sắp đi, người trong nhà mới biết, không cách nào đổi lại được.
Lúc đầu nghe nói Đại Lang và Thẩm Liệt ở cùng một doanh trại, khi tướng sĩ của doanh trại kia đều chết hết, Trần Hữu Điền hận không thể đi tìm chết.
Qua hơn nửa năm, người mới từ từ thoát ra, chỉ là trong lòng rốt cuộc có tốt hay không, ai trong nhà này cũng rõ ràng.
Không thể tốt được.
Có thể nói chuyện này với nhi tức phụ sao?
Tình thương của hai phu thê đối với nhi tử đều như nhau, nhi tức phụ không liên tưởng đến phương diện này, bà ấy hà cớ gì lại nhắc đến, chọc vào vết thương đã kết vảy.
Cho nên Trần bà tử chỉ xua tay, nói: "Hẳn là nghĩ đến phía bắc chịu thiên tai nghiêm trọng, chúng ta năm đó cũng là chạy nạn tới đây."
Tần Phương Nương nghĩ đến tai họa ở quê hương năm đó, cả nhà chỉ còn đường chạy nạn, lại thở dài một tiếng: "Aiz, ông trời không cho đường sống, con người chẳng còn đường mà chạy."
*
Tang La hoàn toàn không biết chuyện của Trần gia.
Nàng dẫn theo hai tiểu hài tử hái đủ lá của cây thần tiên, về nhà rửa trước một phần nhỏ, rửa sạch số lá làm đủ bốn miếng, chuẩn bị làm đậu phụ thần tiên.
Thẩm Ninh đã làm vài lần nên đã biết hết các bước, thấy đại tẩu hai ngày qua không nghỉ ngơi tốt, tối qua cũng không ngủ được mấy, vội vàng tiến lên: "Đại tẩu, để muội làm, tẩu nghỉ ngơi một lát đi."
Làm cái này cũng không khó gì, Thẩm Ninh thật sự có thể làm được, Tang La nghĩ nghĩ, đáp: "Cũng được."
Chuyện trong tay giao cho Thẩm Ninh, nàng cũng không nghỉ ngơi, cầm một cái bát đến bên khe suối múc một bát nước, xoay người tưới vào đay đang hong trên giá tre bên ngoài nhà.
Đi nửa buổi sáng, đay đã hơi khô quá, Tang La cầm lên xem xét cẩn thận, nghĩ đến màu tẩy ra sẽ hơi đỏ. Như vậy sợi đay làm ra sẽ không đủ trắng, không cầm đi bán được, dùng ở nhà thì còn được.
Bây giờ đã có cách kiếm tiền, Tang La cũng không quan tâm lắm, không nói đến dệt, trong nhà cũng phải có một ít thứ như chỉ và dây thừng các loại thì mới được, nàng cũng kiên nhẫn, lấy mấy lần nước, cẩn thận vẩy nước lên từng sợi gai, lại hong khô thêm một ngày, hẳn là có thể se chỉ được rồi.
Thẩm An đã lôi ra một cái túi cũ cất kỹ thóc đi, lúc này thấy muội muội và đại tẩu đều đang bận rộn, cậu bé chạy đến bên người Tang La: "Đại tẩu, đệ làm cái gì?"
Bình thường vào thời điểm này, cậu bé thường dẫn muội muội đi khắp nơi để tìm rau dại quả dại có thể ăn được, nhưng hôm nay và ngày mai rõ ràng không cần tìm rau dại, nhất thời không biết chính mình nên làm gì.
"Hay là đệ lại đi cắt một ít đay về?"
"Tạm thời không cần." Tang La nhìn cỏ dại mọc khắp bên ngoài nhà: "Mang theo một cái sọt, chúng ta qua bờ suối tìm vài thứ, thuận tiện đặt một cái sọt."
Nghe nói chuẩn bị đặt sọt cá, ánh mắt Thẩm An sáng lên, vào nhà rồi lại đi ra, trong tay cầm một cái sọt không.
Dặn dò với Thẩm Ninh đang ở nhà, Tang La đưa Thẩm An đi ra ngoài.
Đặt bẫy cá chỉ là nhân tiện, nàng chủ yếu muốn đi quanh khe núi xem có thể tìm được đá làm cuốc nhỏ hay không. Công cụ bằng sắt quá đắt, trong thời gian ngắn nàng không có đủ khả năng để mua, cũng không thể lúc nào cũng mượn đồ của Trần gia, đặc biệt là nông cụ, nông dân có ngày nào mà không dùng đến chứ?
Cho nên trước khi có tiền để mua nông cụ, nàng phải làm ra một cái để thay thế tạm thời.
Vừa nghe nói làm cuốc đá, Thẩm An liền biết nên tìm cục đá như thế nào, thúc tẩu hai người ở bên khe suối cúi người tìm kiếm nửa ngày, tìm ra được vài hòn đá chỉ cần mài một chút là có thể dùng được, cũng không cần di chuyển, bắt đầu ngồi bên khe suối mài đá.
Bận tới gần giữa trưa, lúc Thẩm Ninh đi tới, đã mài xong hai cái cuốc đá và một cái rìu đá, còn cầm rìu đá mới mài chặt vài cây gỗ thích hợp để làm cán cuốc.
"Đi thôi, trở về xử lý gỗ một chút, lại dùng dây đay cố định lại là có thể dùng."
Thẩm Ninh nhìn đến cả mặt toát lên vẻ kinh ngạc lại kỳ quái, trình độ năng lực của đại tẩu lại tăng thêm một bước lớn trong lòng của con bé!
Về đến nhà, cháo rau dền đã nấu xong, ba người ăn trưa xong, Tang La đẽo gọt phần đầu gỗ cắm vào cán cuốc, lấy một nắm đay đang hong ngoài nhà, xoắn vài sợi đay lại, hai chiếc cuốc đá đơn giản ra đời trong tay nàng.
Bị giới hạn bởi vật liệu và công nghệ, cái cuốc này gọi là cuốc, thật ra cách dùng lại nghiêng về phía xẻng hơn, Tang La thử trên đám cỏ mọc trong đất bên ngoài nhà, dùng tốn sức hơn cuốc bình thường một chút, nhưng giẫy cỏ xới đất không thành vấn đề.
Thẩm An và Thẩm Ninh đều thử sức, hai tiểu huynh muội có được nông cụ mới, hưng phấn vác ra khu đất phía sau nhà, nơi lúc trước bọn họ trồng rau cuốc thử, bị Tang La lôi về nhà: "Tối hôm qua gần như không ngủ, bây giờ đi ngủ trưa, buổi chiều mặc hai đứa chơi!"
Ngủ trưa dưỡng sức, đồ ăn cũng tiêu hoá gần hết, hai đứa trẻ cũng ngoan ngoãn, có được nông cụ mới liền mang theo tới bên khe suối nhỏ rửa sạch, sau đó cùng về nhà ngủ.
Hẳn là do cả đêm chưa ngủ, buổi sáng lại mệt không thôi, ngủ dậy nhìn sắc trời đã là nửa buổi chiều, nhìn hai hài tử còn ngủ thơm ngọt, Tang La cũng không gọi dậy, chỉ nhẹ nhàng xuống giường.
Đậu phụ thần tiên trong chậu gốm đã thành hình, nàng cầm dao trúc cắt thành bốn miếng, hai miếng giữ lại trong nhà làm đồ ăn vặt giải nhiệt cho hai hài tử, hai miếng còn lại để trong chiếc chậu gốm mượn của Trần gia từ lúc trước, lấy một lá sen sạch đậy lại.
Cũng để số thóc mua buổi sáng và túi đựng vào trong sọt, đặt chậu gốm lên trên túi đựng, cõng đến nhà Trần gia.
Khi Tang La đến, Trần bà tử cùng tôn nữ đang ngồi dưới hiên gian chính se đay.
Tang La mỉm cười gọi một tiếng a nãi, lại gọi một tiếng tiểu nha nhi.
Tiểu nha nhi vẫn còn nhớ đậu phụ thần tiên và cá mà Tang La mang cho nhà bọn họ, nhìn thấy Tang La hai mắt đều sáng lên, khi gọi Thẩm đại tẩu thanh âm vô cùng ngọt.
Thẩm đại tẩu...
Tang La thật sự không quá quen với cái danh xưng này, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại.
Nhìn thấy bóng dáng của Tần Phương Nương từ cửa sổ nhà bếp Trần gia, mới nhận ra thời điểm nàng qua là lúc mọi nhà làm đồ ăn chiều, cũng là bữa thứ hai trong ngày.
Nàng vẫn giữ tư duy của người hiện đại, thói quen một ngày ba bữa ăn cắm sâu trong xương cốt, ngày đầu tiên nói với hai tiểu hài tử ăn nhiều bữa nhỏ trong một ngày, thật ra đó nguyên bản cũng chính là thói quen sinh hoạt của Tang La.
Trần bà tử bỏ công việc trong tay xuống, đứng dậy đi lên chào hỏi: "Sao giờ này lại qua đây?"
Tang La mỉm cười đặt cái sọt trên người xuống: "Cháu qua trả đồ lấy đay cho ngài, lại muốn mượn dùng đồ đãi gạo của nhà bà một chút."
"Được rồi, đồ để ở dưới hiên, ta đi lấy cái chày gỗ cho ngươi." Trần bà tử nghe nhi tử nói Tang La mua thóc, sớm đã đoán được nàng sẽ tới mượn cối đãi gạo, chẳng qua không ngờ người lại đến sớm như vậy.