Lúc Tang La trở về, hai tiểu huynh muội đã dậy từ sớm, không thấy sọt và một túi thóc mới mua đâu, đậu phụ thần tiên cũng thiếu hai miếng, liền đoán đại tẩu nhà mình đến Trần gia rồi.
Dứt khoát cầm cuốc đá mới làm hôm nay ra cuốc vào mảnh đất trồng rau lúc trước.
Lúc Tang La trở về nhà, đã cuốc được một miếng đất trồng rau nhỏ, cỏ dại bị cuốc tận gốc, vứt sang một bên.
Nhìn thấy Tang La, Thẩm Ninh chạy qua đón: "Đại tẩu, muội và nhị ca đang cuốc đất, đay đang hong chúng ta cũng vẩy nước rồi."
Dáng vẻ kể công của tiểu cô nương thật sự rất dễ thương, Tang La không khỏi khen ngợi vài câu, cất sọt vào trong nhà, cùng bọn họ bận rộn một hồi. Khác biệt chính là, hai huynh muội cuốc mảnh đất đã được khai hoang từ trước, nhẹ nhàng hơn một chút, Tang La lại đối phó với đám đất rừng chưa được khai hoang.
Mấy ngày nay trời không đổ mưa, đất đai cằn cỗi, cỏ dại lại cắm rễ rất sâu, cộng thêm trong đất còn không thiếu đá to đá nhỏ, cả nửa buổi chiều, Tang La dùng hết sức bình sinh cũng chưa dọn xong được ba mét vuông, đá nhặt ra lại hết đống này đến đống nọ.
Nàng coi như biết vì sao Thẩm gia lại không khai hoang mảnh núi này, khai hoang thật sự rất mệt mỏi, hơn nữa chất lượng đất cũng không tốt, ngoại trừ cỏ dại có sức sống ngoan cường, sợ là có trồng cái gì trên đất này, nếu không cày sâu cuốc bẫm thì có muốn lớn cũng không lớn được.
Mà cày sâu cuốc bẫm, nhân lực có hạn, thay vì tốn sức khai hoang mảnh đất như thế này, tại sao không tốn sức trên mảnh đất tốt hơn.
Ở chỗ Tang La, đây lại là mảnh đất duy nhất nàng có thể trồng trọt.
Một ngày làm việc vất vả, thu sọt cá, ăn tối xong, điều Tang La muốn làm nhất là nhanh nhanh tắm rửa chải gội.
Nhưng đây là làm mơ, không có nhà tắm không có thùng, nàng chỉ có thể đưa Thẩm Ninh đến một dòng suối tương đối khuất và sạch sẽ gần đó, bảo Thẩm An canh chừng từ xa, mặc y phục xuống suối tắm rửa qua loa.
Ngày thứ ba rồi, mỗi ngày đều tắm cho có như vậy, Tang La cảm thấy cả đời này của mình không còn lúc nào bẩn hơn lúc này.
Không có sữa tắm dầu gội cũng không có, may mắn thay, nàng còn có tro, lọc bỏ tạp chất xong hiệu quả dùng để rửa ráy cũng coi như tạm được.
Lúc này Tang La vô cùng hối hận, kiếp trước sống ở núi mấy năm, rõ ràng cũng có mạng, thường xuyên lướt mạng, nàng cũng đăng tải không ít video, cũng hơi nổi tiếng, tại sao nàng không nghĩ đến việc phát triển trở thành một vloger làm nghề thủ công, học cách làm xà bông xà phòng thơm như thế nào?
Chỉ mơ hồ nhớ tới không biết trong một cuốn tiểu thuyết nào có nói là dùng lá lách lợn, nhiều hơn nữa thì không biết gì cả.
Bằng không chỉ cần món nghề này cũng là bàn tay vàng rồi không phải sao?
Đương nhiên, cũng chỉ là nghĩ mà thôi, chuyện tốt trên đời nào có thể bị nàng chiếm hết?
Tang La tắm rửa xong, nhìn Thẩm Ninh ở bên cạnh chỉ có thể gội được một phần nhỏ trên đầu, vẫy tay gọi tiểu gia hoả qua, giúp con bé gội đầu, gội xong kỳ cọ tay chân con bé vài lượt, cô tẩu hai người mới mặc y phục ướt, khoác ngoại y bẩn để ở trên đá rồi nhanh chóng về nhà.
Ngọn núi bọn họ ở này vốn đã ít người, một đường có tiểu bằng hữu Thẩm An đi ở phía trước dò đường, thuận lợi trôi chảy, hữu kinh vô hiểm.
So với nàng và Thẩm Ninh, Thẩm An là nam hài nhi thuận tiện hơn rất nhiều, không cần trốn cũng chẳng cần tránh, chỉ cần tìm một khe sạch sẽ ở suối núi gần nhà nhất, mặc cái khố là có thể thoải mái tắm rửa.
Lần thứ hai chuẩn bị bày sạp, ba người bình tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất hai tiểu hài tử cũng không phấn khích đến mức không ngủ được.
Tang La ngủ một đêm ngon giấc, trước khi ngủ đã chuẩn bị những nguyên liệu có thể chuẩn bị, nửa đêm chỉ cần dậy bận rộn nửa canh giờ, sau đó lại leo lên giường ngủ giấc nồng say.
Ngày hôm sau trời mới mờ sáng, chim ngoài nhà đúng giờ kêu lên, Tang La lần lượt gọi hai tiểu hài tử dậy, rửa mặt chải đầu xong, cắt hai chậu đậu phụ thần tiên đã đông đặc lại thành mười sáu miếng lớn và một vài miếng nhỏ, thu dọn đồ đạc cần dùng, cầm theo miếng vải bố mà hôm qua đổi được theo rồi xuất phát đến thôn Tam Lý.
Bởi vì lần này đi bán rong trong các ngõ hẻm trong thôn, lần này không cần chuẩn bị lá sen.
Trong lòng Thẩm An vẫn có chút không ổn định, bởi vì hôm nay không mang theo ống trúc đựng nước đường như ngày hôm qua, hết đường rồi.
"Đại tẩu, không có đậu phụ thần tiên trộn nước đường để ăn thử, có thể bán sao?"
Tang La tất nhiên biết có nước đường làm đồ ăn thử sẽ dễ bán hơn một chút, nhưng nàng không mặt dày đến vậy, hết lần này tới lần khác tìm lão thái thái đổi đường mạch nha. Người với người ở chung với với nhau một là chân thành, hai là biết độ, nắm giữ không tốt cái độ này cuối cùng chỉ sẽ khiến người khác ghét.
Nàng nói: "Có thể, đi nhiều thêm vài nhà, tốn chút miệng lưỡi mà thôi."
Thôn Tam Lý ngày họp chợ và thôn Tam Lý không họp chợ có khác biệt rất lớn, yên tĩnh hơn rất nhiều, chẳng qua bởi vì cũng là thôn lớn, lại có vài nhà mở sạp, nhân khí tất nhiên không phải là thứ như thôn nhỏ Thập Lý có thể so được.
Giờ này, nam nhân mỗi nhà đều nhân lúc mặt trời mới mọc, trời còn chưa nóng, tranh thủ xuống ruộng làm việc, mà các nữ nhân lại làm việc trong nhà, quét quét dọn dọn, chuẩn bị đồ ăn buổi sáng.
Dọc theo đường đi, Thẩm An tráng khí tràn đầy, tưởng tượng sau khi đến thôn Tam Lý sẽ giúp đại tẩu rao hàng như thế nào, giúp bán hàng như thế nào, vào thôn lại phát hiện, không có không khí của ngày họp chợ, cậu bé muốn rao bán nhưng lại rất khó mở miệng.
Có người ngoài thôn lưng đeo sọt đến thôn bọn họ, hai nữ nhân đang quét dọn đến ngoài viện nhìn thấy bọn họ cũng không quá coi trọng.
Người ngoài thôn tới tới lui lui thôn bọn họ rất nhiều, biết đâu là đến vài sạp hàng trong thôn để mua đồ.
Cho đến khi tiểu cô nương dẫn theo hai tiểu hài tử cất cao giọng rao bán: "Đậu phụ thần tiên, bán đậu phụ thần tiên đây, thanh nhiệt giải độc, mỹ vị giải nhiệt đây -"
Hai nữ nhân kia gần như đồng thời cùng ngạc nhiên mà nhìn nhau.
Đậu phụ thần tiên, nó là cái gì?
Hôm qua động tĩnh bên phía sạp hàng của Tang La quả thật không nhỏ, nhưng cũng chỉ giới hạn với bên phía đó, đồ ăn nàng bán hết rất nhanh, thôn dân thôn Tam Lý biết đến đậu phụ thần tiên cũng chỉ có vài người.
Tang La đến gần, thấy cây chổi quét đất của nữ nhân dừng lại, đang nhìn chằm chằm nàng, nàng liền mỉm cười hỏi: "Đại tẩu, tẩu có muốn mua đậu phụ thần tiên không?"
Nữ nhân do dự không nói.
Tang La lấy chậu gốm từ sọt của Thẩm An ra, cười nói: "Có thể ăn thử một miếng nhỏ, đại tẩu cầm bát đến, ta cho tẩu một miếng nhỏ, tẩu nấu chút nước đường hoặc là làm như rau nộm, trộn một chút rồi ăn thử xem, ăn ngon thì mua, ăn không ngon cũng không lấy tiền miếng nhỏ."
Vừa nghe không lấy tiền, đừng nói nữ nhân này, nữ nhân cách vách đang quét đất, tai nghe thấy lời này liền cầm chổi đi qua: "Không cần tiền? Có thể cho ta một miếng không?"
"Được chứ, đại tẩu cầm bát qua đây, thêm chút gia vị trộn vào trong bát, lúc ăn mới có mùi vị."
Nữ nhân hiểu, cái này giống như ăn rau, luộc bằng nước trắng tất nhiên không ăn ngon bằng thêm gia vị nêm nếm.
"Vậy ngươi chờ ta, ta pha chút nước đường." Nữ nhân mỉm cười vội vã về nhà.
Không cần tiền lại được nếm thử đồ ăn, không nếm thử đúng là vô ích.
Thấy nhà hàng xóm đều đã quay vào nhà, nữ nhân mà Tang La nói chuyện đầu tiên cũng lung lay: "Ta cũng đi lấy bát."
Mới chớp mắt hai người đã rời đi, tại chỗ chỉ còn Tang La cùng hai tiểu hài tử đứng ở đó.
Thẩm An và Thẩm Ninh có chút nhảy nhót, nếu có người nguyện ý nếm thử, nhất định sẽ mua đúng không? Người của thôn Tam Lý có tiền hơn người ở thôn họ.
Trong lúc chờ đợi, Tang La cũng không nhàn rỗi, đứng tại chỗ, cất tiếng lên rao bán, không lâu sau liền có người mở cửa viện nhìn ra ngoài.
Có lẽ là từng tiếng rao của nàng khiến hai nữ nhân được bảo đảm ăn thử miễn phí trở nên gấp gáp, đi ra rất nhanh, bên người còn có mấy hài tử đi theo.
Nữ nhân đầu tiên mà Tang La nói chuyện hẳn là đang làm đồ ăn sáng trong nhà, nàng ấy về phòng bếp nhà mình lấy một ít đồ ăn kèm vốn dùng để làm thức ăn ra, thêm muối thêm dầu cho hành thái nhỏ vào trong chốc lát làm ra bát nước sốt.