Chung quy cũng chỉ là chưởng quỹ làm việc cho người ta, đã hao hết vốn liếng mấy năm nay, trong thành có thể giữ lại được bao nhiêu? Thậm chí còn lấy non nửa mua tòa nhà kia để đào địa đạo.
Đều là vì sống sót.
Hứa chưởng quỹ bưng bát cháo lên, chờ hắn uống xong, Ngụy Lệnh Trinh mới hỏi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Hứa chưởng quỹ kể đại khái tình huống, nói: "Trưng thu lương thực đã đến trên đầu đại hộ luôn rồi, kho lương của huyện nha chỉ sợ cũng bị khống chế. Hơn một ngàn tướng sĩ phải ăn uống, lương thực tiêu phí cũng không ít. Những hương dân mới vào trong thành sợ là khó khăn. Tuy Vi huyện lệnh không làm gì, nhưng dân chạy nạn bị bức ép đến nóng nảy thì hắn ta cũng sẽ lôi kéo đại hộ xuống, lột mấy lớp da của phú hộ để khống chế tình hình trước. Lần này thì tốt rồi, lương thực của huyện nha và đại hộ đều bị thủ tướng bóc lột trước. Thủ tướng kia ta thấy không phải người dễ đối phó, chỉ để ý tới binh sĩ thủ hạ là được, sao có thể quản chết sống của dân chúng? Có một ngàn năm trăm quân sĩ, người tị nạn cho dù muốn làm ầm ĩ cũng sẽ bị trấn áp. Chỉ sợ trong huyện này còn loạn hơn ta nghĩ."
Tay Ngụy Lệnh Trinh run lên, loạn này... Những hương dân không ăn không uống kia không dám cứng rắn đụng vào tướng sĩ thủ thành, nhưng người dân bình thường trong huyện coi như không an toàn.
Nàng ấy có chút hoảng hốt: "Chúng ta, có thể ra được không?"
Hứa chưởng quỹ gật đầu: "Có thể, đêm nay ta nhân lúc đêm tối đi qua giúp đỡ, mang theo lương thực, nàng và Văn Hoằng cũng đi cùng ta."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play