Thẩm Tam và Lý thị cũng ở trong nhóm người này, tam phòng của Thẩm gia cũng không có lương thực, nếu không phải Thẩm Kim giấu mấy thăng đậu nành, một chút rau dại khô và một túi thịt khô, bọn họ cũng không khác gì những người khác.
Nhưng cho dù có chút khác biệt ấy có ích lợi gì? Không có rau dại để đào, một nhà sáu miệng ăn có tiết kiệm thì dù sao cũng chỉ chống đỡ được hơn người khác mười ngày nửa tháng mà thôi.
Hiện tại Lý thị xem số lương thực này như tính mạng, sợ rằng thật sự có lương thực cứu tế, thiếu một người ra ngoài sẽ nhận ít đi một phần, lại sợ người đi ra ngoài rồi thì lương thực sẽ bị trộm cướp, rau trong đất không dễ mang, để Thẩm Kim dẫn theo mấy đứa nhỏ trông coi trong lều, thịt và đậu nành bà ta và Thẩm Tam mỗi người dùng một cái bao y phục rách bọc lại rồi ôm vào trong ngực, không dám rời tay.
Hai phu thê đều không phải người có bản lĩnh, bên ngoài huyện nha bị chen đến chật như nêm cối, bọn họ căn bản không thể chen vào bên trong, mà là ở trên đường phố bên ngoài, bị chen đến mức đứng bên cạnh.
Đám quan viên Vi huyện lệnh bị chặn trong huyện nha không thể ra vào được, lén lút mắng cho tên thủ tướng họ Trần kia máu chó phun đầy đầu, thúc giục nha dịch hết lần này đến lần khác: "Trần tướng quân còn chưa tới? Lương thực đều bị hắn lấy đi rồi, những người này hắn không chịu trách nhiệm sơ tán sao? Xông vào huyện nha thì làm sao bây giờ?"
Vẻ mặt nha dịch đau khổ: "Quá nhiều người, ra vào cũng không dễ dàng, sợ là còn chưa nhanh như vậy."
Vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy tiếng trống vang lên từ phía xa, mọi người trong nha môn giật mình, nhìn về phía tiếng trống vang, nghe rõ tiết tấu của tiếng trống kia, sắc mặt tất cả đều thay đổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT