Hai tiểu huynh muội nghĩ đến đại tẩu nhà mình bỏ nước tro vào trong nước lá cây ép, quả thật, người bình thường cũng không nghĩ tới mấu chốt của đậu phụ thần tiên nằm ở chỗ này.
Sắc mặt lo lắng biến mất, hai huynh muội đồng loạt gật đầu: "Đại tẩu, chúng ta sẽ chú ý."
Một đường đi vào trong núi, Tang La nhìn thấy có cây thần tiên liền thuận tay hái lá.
Thẩm An nhìn đại tẩu hái lá, nhìn xung quanh, tìm một chỗ đặt chậu gốm đang cầm trên tay xuống, cùng muội muội đến hái lá, vừa hái vừa nói: "Buổi trưa chúng ta ăn cái này sao?"
Tang La lắc đầu: "Buổi sáng mới ăn xong, sao có thể bữa nào cũng ăn thay cơm, buổi trưa chúng ta nấu cháo rau dền."
Với mức sống bây giờ, không thể ăn nổi cơm trắng, ăn chút cháo trắng cũng không sao.
Thẩm Ninh khẽ liếc nhìn cái sọt mà đại tẩu đặt trên mặt đất, ngập ngừng nói: "Đại tẩu, có thể ăn cà tím không?"
Không phải hai tiểu hài tử chưa ăn cà tím, chẳng qua đó cũng là chuyện của mấy tháng trước, cà tím không phải đồ hiếm, mỗi nhà ở thôn Thập Lý đều trồng, ngặt nỗi nhà bọn họ không có.
Lúc này thấy nhà mình có cà tím, tất nhiên có hơi thèm.
Tang La mỉm cười nhìn Thẩm Ninh: "A Ninh thèm ăn cà tím hả?"
Thẩm Ninh gật đầu dữ dội: "Đã lâu không ăn, cà tím hầm rất thơm."
Vừa nói, vừa nuốt nước bọt.
Tang La nhìn đến bật cười ra tiếng, thấy tiểu cô nương đỏ mặt, lúc này mới nói: "Ta cũng thèm, chỉ là cà tím thơm, nhưng phải thêm chút dầu và tương vào mới thơm, nếu như chỉ có muối, vậy chẳng khác nào cà tím luộc, nếu ăn như vậy thì lãng phí mấy quả cà tím kia."
"Cho nên hôm nay chúng ta không ăn cà tím."
Nhìn thấy sự mất mát hiện lên rõ ràng trên mặt tiểu cô nương, Tang La mỉm cười: "Đợi ta mua thịt, đến lúc đó rán thịt lấy dầu, lại cắt chút thịt nạc băm, thịt nạc băm xào cà tím, chúng ta lại tìm vài lá tía tô hoặc lá bạc hà cắt nhỏ cho vào, đảm bảo thơm đến nỗi các ngươi muốn nuốt luôn cả lưỡi."
Thẩm An và Thẩm Ninh chỉ nghe thôi đã thèm đến mức muốn nuốt luôn lưỡi của mình.
Đồ ăn mùa hè không thể để quá lâu, cho nên hai ngày nay đại tẩu sẽ mua thịt sao?
Hai tiểu huynh muội liếc nhìn nhau, ai cũng không dám hỏi, chỉ sợ chính mình nói sai, cũng sợ mang áp lực cho đại tẩu.
Thẩm An đổi chủ đề: "Đại tẩu, vậy chúng ta hát lá này làm gì?"
Tang La nhìn thấy biểu cảm của hai tiểu huynh muội, bọn họ không hỏi, nàng cũng không nói, chỉ mỉm cười trả lời theo câu hỏi của Thẩm An: "Trở về làm một ít đậu phụ thần tiên, chạng vạng mang cho Trần gia Trần a gia Trần a nãi, coi như cảm ơn Hữu Điền thúc hôm nay giúp chúng ta gánh đồ, không thể để người khác tốn công tốn sức đi không một chuyến cho chúng ta."
Hai tiểu huynh muội nghe rồi liên tục gật đầu, nếu không phải có Trần a nãi cho bọn họ mượn chậu và thùng, hôm nay còn không dựng được sạp hàng, cũng không thể kiếm được tiền mua chậu gốm và hơn hai thăng thóc về, ừm, còn có trứng gà, vải bố và mấy loại rau.
Nghĩ đến rau tất nhiên lại nghĩ đến món cà tím mà Tang La vừa nói, trong miệng lại bắt đầu chảy nước bọt, con sâu tham ăn đã sắp bay đến trời rồi.
Tang La nhìn đến buồn cười, không trêu chọc bọn họ nữa, mỉm cười nói: "Hơn nữa, ngày mai chúng ta lại đi đến phiên chợ một chuyến, đại tẩu xem xem có thể kiếm tiền mua thịt hay không."
Hai tiểu huynh muội gần như cùng lúc xoẹt một cái ngước lên nhìn Tang La, đôi mắt hai người sáng ngời, Thẩm Ninh kìm nén niềm vui: "Nhưng đại tẩu, ngày mai không phải là ngày họp chợ."
Tang La gật đầu: "Cho nên chúng ta không làm nhiều, làm mười hai miếng, đến lúc đó để trong chậu gốm, cho vào sọt cõng đi là được, bán ở thôn Tam Lý, kiếm tiền mua thịt mua tương."
"Đệ biết, cũng giống như bán hàng rong!" Giọng nói của Thẩm An tràn đầy hưng phấn, thôn Tam Lý giàu hơn thôn bọn họ rất nhiều, hôm nay rất nhiều đậu phụ như vậy một canh giờ đã bán hết, còn rất nhiều người chưa biết thứ này là gì.
Thẩm An cảm thấy, mặc dù không phải ngày họp chợ, nhưng chắc chắn có thể bán hết.
Nghĩ đến đây, động tác hái lá cậu bé bắt đầu nhanh lên, vừa hái vừa bàn bạc với Tang La: "Đại tẩu, chúng ta không làm thêm nhiều một chút sao, làm mười sáu miếng đi, vừa đủ hai chậu gốm, tẩu cõng một cái, đệ và A Ninh cõng một cái, giống như hôm nay, đệ và A Ninh thay phiên nhau cõng!"
Kiếm tiền mua thịt, Thẩm Ninh ở bên cạnh gật đầu liên tục: "Đúng đúng đúng, muội có thể cõng được."
Tang La nhìn đôi mắt long lanh của hai tiểu hài tử, sau đó nhìn chậu gốm được hai người ôm một đường về đây, hai hài tử này hình như có bản lĩnh hơn nàng tưởng tượng.
Tang La nhíu mày, hình như... cũng được?
Lúc hai tiểu hài tử thật sự không ôm được, tay nàng ôm thêm một chậu gốm đi một đoạn hẳn là cũng không có vấn đề.
Nàng gật đầu.
Hai đứa nhỏ vui đến mức suýt chút nữa nhảy dựng, nhưng chúng vẫn nhớ lời dặn của Tang La, phải im lặng kiếm tiền, không thể kêu lên để người khác biết, đè tiếng hoan hô đã chạy lên đến miệng xuống, vui vẻ nhảy tại chỗ mấy cái.
Thẩm Ninh ở gần Tang La, lúc này liền rất muốn ôm ôm dán dán đại tẩu nhà mình.
Đại tẩu thật tốt!
Ba người hái lá cây khí thế ngất trời, Trần Hữu Điền cũng về đến nhà.
Trần bà tử ngồi trong sân se sợi, thấy nhi tử gánh thùng về, ngạc nhiên: "Về sớm như vậy à?"
Vừa nói vừa đứng dậy nhìn vào trong cái thùng nhà mình, nhìn thấy bên trong trừ cái giỏ xách đi buổi sáng, còn có một cái chậu gốm của nhà,"Thế nào, có thuận lợi không?"
Trần Hữu Điền đặt gánh xuống, gật đầu: "Thuận lợi, trứng gà của con cũng dính chút hào quang của nàng, bán hết từ sớm."
Trần bà tử bị khơi lên hứng thú, bảo nhi tử cẩn thận giải thích tình hình, lại nhìn về phía ngoài viện, cách đó không xa là Thẩm gia, bà ấy gọi Trần Hữu Điền: "Vào phòng khách nói."
Tần Phương Nương vốn dĩ đang dệt vải ở tây phòng, nghe thấy động tĩnh cũng dừng khung cửi lại, mẹ chồng nàng dâu cùng đi vào phòng khách, nghe Trần Hữu Điền nói về chuyện Tang La vội vã đi chợ ngày hôm nay.
Trần Hữu Điền nhìn tư thế của lão nương và tức phụ, nhất thời trầm mặc.
Hắn không phải là người miệng lưỡi lanh lợi, khô khan nói vài câu, nói hôm nay Tang La đã mang bao nhiêu miếng đậu phụ thần tiên, bán bao nhiêu tiền một miếng, lại mua cái gì, sau đó kết thúc.
Cuối cùng suy nghĩ một chút, nói đến chuyện Tang La ở phiên chợ rất biết cách sắp xếp, từ ngữ rao bán không câu nào trùng câu nào, lại nói đến chuyện đến bên núi Tang La đổi đường đi, nói: "Là người biết tình toán trước."
Trần bà tử cảm thấy rất tốt: "Biết tính toán trước mới ăn nên làm ra."
Tần Phương Nương lại ghen tị: "Chỉ trong nửa buổi sáng, kiếm được hơn năm mươi văn tiền?"
Đối với nhà nông thật sự là một số tiền lớn.
Giống như nam nhân của nàng ấy hôm nay xách đi mười mấy quả trứng kia là nhà bọn họ tích góp sáu bảy ngày, tính bình quân một quả trứng gà một văn, thu nhập một ngày cũng chỉ có hai ba văn tiền.
Trần Hữu Điền lắc đầu: "Không chỉ có vậy, còn trao đổi đồ vật, nếu tính giá trị những thứ đó thì ước chừng cũng hơn sáu mươi văn."
Tần Phương Nương nghe đến cứng họng, ghen tị đến mức không nói nên lời.
Một ngày hơn sáu mươi văn, năm ngày họp chợ một lần, vậy một tháng kiếm được bao nhiêu? Một năm lại kiếm được bao nhiêu tiền?
Nàng ấy tính không ra, chỉ cảm thấy nhất định là số tiền lớn đến mức nàng ấy nghĩ cũng nghĩ không tới.
Trần bà tử lại vô cùng vui vẻ: "Cứ như vậy, cuộc sống của bọn họ cũng sẽ tốt hơn, Tiểu An và A Ninh cũng coi là có nơi để dựa vào."
Quay đầu lại nhìn nhi tức phụ đang phất phơ phất phưởng, ánh mắt mờ nhoà, liền gọi hồn nàng ấy lại: "Đừng ghen tỵ, bọn họ không ruộng không đất, chỉ dựa vào tay nghề này mà sống, không nghe Hữu Điền nói sao? Ăn chút rau còn phải đổi? Mua cái chậu mua chút thóc số tiền kia liền không còn một đồng."
Tần Phương Nương mơ mơ hồ hồ gật đầu: "Con biết, con chỉ là cảm thấy món nghề này thật sự rất tốt."
Còn không tốt sao, nhưng ghen tỵ không nổi, Trần bà tử kỹ tính, nhớ đến cũng sắp đến vụ thu hoạch mùa thu, liền hỏi Trần Hữu Điền: "Giá lương thực bây giờ thế nào?"
Vừa nghe lão nương hỏi giá lương thực, Trần Hữu Điền khẽ dừng lại: "Bảy mươi văn một đấu."
Ánh mắt Tần Phương Nương sáng lên: "Bảy mươi văn?"
Trần Hữu Điền gật đầu, kéo khoé miệng, không kéo ra được nụ cười.
Tần Phương Nương khó hiểu: "Tăng giá không tốt sao? Năm nay chúng ta đã giao thuế mùa thu rồi, đợi thu hoạch được lương thực ở ruộng, giữ lại phần trong nhà ăn, còn lại nhân dịp giá cao đều bán hết cho thương nhân thu mua lương thực, năm nay nhà chúng ta hẳn là có thể thêm được chút tiền tiết kiệm."
Nhà nông tiết kiệm tiền không dễ dàng, bởi vì không còn con đường khác để kiếm tiền, họ chỉ có thể dựa vào số thóc lúa thu trên đồng ruộng và một vài công việc ngắn hạn khi vụ mùa rảnh rỗi, bận từ đầu năm đến cuối năm, nộp địa tô, đến chi phí sinh hoạt hằng ngày, lại thêm thỉnh thoảng đau đầu chóng mặt hoặc là qua lại hỏi thăm người thân, có thể dư lại một hai lượng bạc đã coi như là ngày lành rồi.
Đây cũng là lý do tại sao Tần Phương Nương đặc biệt ghen tị với việc hôm nay Tang La kiếm được hơn sáu mươi văn tiền.
Trần Hữu Điền gật đầu: "Là chuyện tốt."
Sau đó không nói gì thêm.