Tang La định giá đậu phụ thần tiên cũng dựa theo giá này.
Cho nên, nghe chưởng quỹ báo giá một đấu bảy mươi văn, phản ứng của nàng cũng không lớn như Trần Hữu Điền, nhưng nhìn thấy Trần Hữu Điền lo như vậy, nghe được cuộc nói chuyện giữa hắn và chưởng quỹ, Tang La mới ý thức được, bảy mươi văn một đấu, ở phía nam hẳn là cũng là giá cao.
Trái tim Tang La hơi trầm xuống.
Thật ra có ký ức của nguyên thân, nàng không khó suy đoán ra thời không mình xuyên đến đây này, cuộc sống của bách tính khó khăn như thế nào, chiến tranh đói kém, lao dịch nặng thuế nặng, chỉ là sinh tồn phía trước, không kịp nghĩ, cũng không dám nghĩ.
Mãi cho đến lúc này, bởi vì giá lương thực, vấn đề này bày rõ mồn một trước mặt nàng, mới không thể tránh khỏi.
Nhưng như thế có cách gì?
Nàng vừa không thể xoay chuyển vận mệnh và lực lượng quỷ thần để đổi nàng xuyên đến một nơi tốt hơn, cũng không có năng lực chỉ trời lật đổ người nắm quyền hiện tại, làm một thế hệ Nữ hoàng dựng một đời thái bình thịnh thế.
Chuyện nàng có thể làm cũng chỉ là cố gắng hơn một chút, để chính mình có thể tiếp tục, sống tốt hơn một chút, chỉ vậy mà thôi.
Chưởng quỹ thấy Trần Hữu Điền không nói, liền hỏi: "Còn mua không?"
Tang La tiếp lời: "Mua, chỉ là ta xem chậu gốm trước."
Loại chậu gốm giống Trần gia, trong sạp tạp hoá bán ba mươi sáu văn một cái, Tang La dây dưa năn nỉ, cũng chỉ làm chưởng quầy thoả hiệp giảm cho nàng hai văn tiền.
Lại mua hai thăng rưỡi thóc, năm mươi hai đồng tiền đồng vừa mới nãy còn ngại nặng, ở trong túi tay áo còn chưa kịp nóng, chớp mắt đã tiêu hết không còn một xu.
Chẳng qua đợi đến khi nàng ôm chậu gốm mới mua và thóc trong chậu gốm, loại cảm giác đau lòng này liền biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác thỏa mãn không kiềm chế được.
Cuối cùng có lương thực có đồ dùng rồi.
Thẩm An và Thẩm Ninh cũng đi tới, sờ sờ chậu gốm, lại sờ sờ hạt thóc, thoả mãn không thôi.
"Đại tẩu, để đệ ôm."
"Muội ôm, muội ôm."
Hai huynh muội giàng nhau ôm chậu gốm kia.
Trần Hữu Điền thấy vậy trên mặt cũng nở nụ cười: "Cả đường đi ôm như thế đau tay cỡ nào? Để trong thùng đi, xách không phí sức."
Thẩm An liên tục lắc đầu, ngốc nghếch cười hai tiếng: "Hữu Điền thúc, không nặng, đợi lúc nào cháu không ôm được nữa thúc lại xách giúp cháu."
Thẩm Ninh vội vàng nói: "Còn có muội, vẫn còn muội, nhị ca ôm không được có muội, nhị ca, chúng ta thay nhau ôm."
Huynh muội hai người ngươi một câu ta một lời đã phân xong ai ôm đoạn đường đầu tiên, ai ôm đoạn đường phía sau.
Tang La nhìn đến buồn cười, cũng kệ bọn họ, đưa chậu gốm cho Thẩm An, ánh mắt của nàng rơi vào sạp thịt heo đối diện sạp tạp hóa.
Cũng không biết thân thể nguyên thân đã bao lâu chưa được nếm chút chất béo, chỉ nhìn đến sạp thịt heo, một loại đói bụng cực độ trào dâng mãnh liệt.
Tang La nghĩ đến chút muối ở dưới đáy lọ gia vị, nhìn thịt hoa kia liền nhịn không được mà nuốt ngụm nước miếng.
Nguyên thân cơ hồ từ sau khi chạy nạn liền chưa từng nếm qua vị thịt, chỉ mới nghĩ đến đây, dạ dày này đã bắt đầu đảo lộn đến khó chịu.
Ngày mai, ngày mai nàng nhất định sẽ tìm cách kiếm thêm chút tiền.
Nghĩ đến đây, Tang La hỏi Trần Hữu Điền: "Hữu Điền thúc, sạp thịt hoa này không chỉ có ngày họp chợ mới bán thôi đúng không?"
Trần Hữu Điền nghe nàng hỏi như vậy, vô thức nhìn sang, thấy Tang La đang nhìn chằm chằm vào sạp thịt heo, đôi mắt sắp chuyển sang màu xanh.
Hắn sững sờ, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, xung quanh có mấy chục thôn, chỉ có sạp thịt heo này mỗi ngày đều có thịt bán."
Tiểu huynh muội ôm chậu gốm đựng thóc như ôm vàng bạc châu báu nghe thấy đại tẩu nhà mình hỏi chuyện sạp thịt, lực chú ý cuối cùng rời khỏi chuyện trong nhà thêm đồ dùng mới và lương thực, xoay đầu nhìn về phía Tang La, lại thuận theo mà nhìn sạp thịt phía đối diện.
Ừng ực một tiếng, tiếng nuốt nước miếng rất rõ ràng.
"Đại tẩu, chúng ta còn tiền không?" Hai tiểu huynh muội còn chưa biết đếm, nhưng cũng biết chậu gốm và thóc đang ôm trong tay rất đắt.
Tang La lắc đầu rất dứt khoát: "Hết rồi, chẳng qua còn có thể kiếm."
Thẩm An có chút uể oải, nhìn sạp bán thịt, nhìn xuống số thóc trong tay, nuốt hai ngụm nước bọt rồi mới nói: "Đại tẩu, thịt đắt, nếu có tiền vẫn nên mua lương thực đi."
Thật sự bị đói đến sợ rồi.
Ngày tháng ăn trấu và đến trấu không có mà ăn quá đáng sợ, chỉ có lương thực mới có thể cho cậu bé cảm giác an toàn nhất.
Còn thịt sao, chỉ mới nghĩ đến hai từ ăn thịt, nước bọt đã chảy tí tách, không kịp nuốt nước bọt, đến cả dạ dày cũng quặn lên khiến cậu bé vừa hoảng sợ lại cảm thấy đói khát đến vò nát ruột gan.
Thẩm An bối rối nhìn đi chỗ khác, đưa mắt nhìn thóc trong chậu gốm, trong lòng mạnh mẽ tự nhủ với chính mình: Lương thực tốt, lương thực tốt nhất, không có thứ gì tốt hơn lương thực!
Thẩm Ninh còn thảm hơn cả nhị ca, ánh mắt dán chặt vào bàn thịt đối diện có muốn đi cũng không đi nổi, ừng ực ừng ực nuốt vài ngụm nước bọt.
Tang La vỗ vỗ hai tiểu hài tử: "Lương thực cũng mua, thịt cũng mua, từ từ mua, không thể mua miếng thịt to, nhưng chắc chắn phải mua chút thịt về ăn."
Quanh năm suốt tháng chỉ ăn rau dại, không dính chút đồ béo nào, thân thể cũng sụp đổ.
Nhìn mái tóc khô vàng xoăn tít của hai tiểu hài tử liền biết.
"Đi thôi, lần sau đại tẩu kiếm tiền rồi mua, đến lúc đó lọc dầu cho các ngươi ăn ngon."
Trần Hữu Điền vừa nghe Tang La nói mua thịt cảm thấy Tang thị này tiêu tiền phung phí, nhìn thấy dáng vẻ ba người bọn họ gầy đến mức như dân tị nạn, mới nhận ra chính mình đã nghĩ lầm rồi.
Đúng rồi, sau khi Thẩm Liệt tòng quân, cuộc sống của hai tiểu hài tử này rõ ràng tệ hơn trước rất nhiều, năm nay nghe nói Thẩm Liệt đã mất, hai hài tử cùng Tang thị bị phân ra ngoài, sợ là đến chút váng mỡ chưa được nếm qua.
Nhìn thấy hai tiểu hài tử đi bên trái bên phải Tang La, vừa nuốt nước bọt vừa lộ đầy vẻ vui thích nói chuyện với đại tẩu bọn họ, lại xoay đầu gọi hắn, Trần Hữu Điền đáp một tiếng, gánh đồ lên trầm lặng đi theo phía sau.
Vừa đi vừa nghĩ đến trưởng tử của mình, cũng giống như Thẩm Liệt bị trưng đi lên tiền tuyến và không bao giờ trở lại như Thẩm Liệt, cho rằng đã rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức hắn không dám nghĩ đến, nhưng vào lúc này, nỗi buồn bị vây lại, bị chặn lại, bị ẩn giấu trong quá khứ giống như bờ đê đột ngột vỡ tung, mãnh liệt ập thẳng về phía hắn.
Gánh đồ đi được vài bước, bàn tay vốn dĩ đang đặt trên cái sào nhanh chóng đưa lên, bàn tay áp vào hốc mắt, phải mất một lúc mới kìm nén được cơn chua sót, tầm nhìn trước mắt mới lại trở nên rõ ràng, mới tiếp tục tiến về phía trước.
-
Sắp đến thôn Thập Lý đã là nửa buổi sáng, còn cách của thôn một đoạn, Tang La dừng lại bước chân trước tiên.
Nàng chỉ vào con đường nhỏ vào núi ở bên cạnh: "Hữu Điền thúc, cháu đi bên này về, chúng ta tách nhau ở đây thôi, hôm nay cảm ơn thúc, thùng này làm phiền thúc gánh về, còn một cái chậu gốm muộn chút nữa cháu mang qua."
Trần Hữu Điền sững sờ, muốn nói đường núi phải vòng xa hơn, rất nhanh nhận thức được điều gì đó, gật đầu nói: "Được."
Đặt cái thùng mình đang gánh xuống, cầm thìa gỗ lớn và vài cái ống trúc của Tang La bọn họ mang theo ra đưa cho nàng, lúc này mới tạm biệt, chia hai đường mà đi.
Thẩm Ninh có chút khó hiểu, đợi Trần Hữu Điền đi xa hơn một chút, liền ngẩng đầu lên thấp giọng hỏi: "Đại tẩu, sao chúng ta lại phải đi đường núi?"
Tang La nhìn con bé, không trả lời, hỏi Thẩm An: "Tiểu An thấy sao?"
Thẩm Ninh quay đầu nhìn nhị ca.
Thẩm An nhìn chậu gốm trong tay: "Đại tẩu không muốn để người trong thôn nhìn thấy chúng ta có tiền mua thóc sao?"
Tang La cong môi cười.
Hài tử này thật thông minh.
Thẩm An chỉ nhìn phản ứng của đại tẩu liền biết mình trả lời đúng, cuối cùng vẫn là một tiểu hài tử, nhịn không được bật cười ra tiếng.
Mặc dù Thẩm Ninh không chu đáo và tinh ý như Thẩm An, nhưng con bé cũng không ngốc, chưa kể hôm kia nhị ca đã từng dặn dò con bé, nhìn bốn phía xung quanh, đè thấp giọng nói: "Đại tẩu, không để cho người trong thôn biết chúng ta làm đậu phụ thần tiên kiếm tiền, có đúng không?"
Nhóc con này cũng rất lanh lợi.
Tang La nhìn đến vui vẻ, véo véo mũi Thẩm Ninh: "Rất thông minh!"
Nàng bẻ một cành cây ở bên cạnh dùng để đánh cỏ, vừa dẫn huynh muội bọn họ đi về phía con đường nhỏ vừa nói: "Nhà của chúng ta quá nhỏ, đến tường viện cũng không có, không bị người ta chú ý thì không cần làm người ta chú ý."
Hai huynh muội nghe lời này, nụ cười trên mặt dần dần chuyển thành sự lo lắng.
Tang La thấy vậy, có chút buồn cười, an ủi nói: "Cũng đừng lo lắng, thôn chúng ta có ít người, người đi phiên chợ cũng không nhiều, năm ngày họp chợ một lần, sao dễ dàng gặp nhau như vậy, trong thời gian ngắn bọn họ cũng không dễ dàng mò mẫm tìm hiểu ra được, chỉ là bị nhìn chằm chằm luôn gặp phiền phức, sau này làm việc đều phải giấu giấu diếm diếm mọi chuyện, không thuận tiện như bây giờ."