Lư bà tử cũng trừng mắt nhìn Lão nhị, sau đó nhìn tôn nữ nói: "Đừng nghe lời nói nhảm của Nhị thúc, tiếp tục đi."
Lư Đại Nữu liếc nhìn nương mình một cái, bắt gặp ánh mắt như ăn thịt người của nương, như bị thiêu đốt mà quay mặt đi, do dự vài hơi, nghĩ đến lời nãi nãi vừa nói, mới nói tiếp: "Trong nhà thường ăn cơm đậu, cũng không dùng nhiều thóc, nhưng mấy ngày nay chỗ thóc mang về nhiều hơn một chút, chưa được mấy ngày đã đầy hai thùng, đậu dùng nhiều như kia lại không cất ở chỗ đó, mỗi bữa nấu cơm phải đi qua để lấy, lúc đó cháu cảm thấy kỳ quái, hỏi một câu cần dùng nhiều đậu sao lại không mang về nhiều một chút, mang nhiều thóc như vậy để làm gì."
Hỏi xong, bị nương mắng một câu chỉ cần nấu cơm là được.
Cô bé cũng không dám hỏi thêm nữa.
Chỉ là lời này cô bé cũng không nói nữa.
Đương nhiên, cũng không có cơ hội nói, bởi vì Vương Xuân Nương đã vồ lên muốn tát Lư Đại Nữu, nhưng bị Lư Nhị Lang và Lư Thuyên Trụ nhanh tay ngăn lại.
Nhưng nói đến đây cũng đủ rồi, Lư Tam Lang đã thuần thục mò tới chỗ đại phòng ở, tìm được hai thùng gỗ mới đục, nhấc nắp thùng lên, đúng thật là hai thùng gạo đầy ắp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT