Có đến mấy ánh mắt đổ dồn lên người, nàng ta cố gắng ổn định tâm trí, không để chính mình lộ ra vẻ sợ hãi, ngước mắt lên đối diện với tầm mắt của cha mẹ chồng, nói: "Không phải là chuột núi trộm sao? Sao lại lôi kéo đến người? Nhà ai cũng đều có thức ăn, làm sao có thể lấy thức ăn của nhà khác?"
Lư bà tử nhìn chằm chằm nàng ta, cơn giận tích tụ đến một trình độ nhất định, lại không như lúc đầu muốn vồ lấy cào xé nàng ta, thấy Vương Xuân Nương vẫn dám ngẩng đầu lên ngụy biện, trong mắt hiện lên ý lạnh, chất vấn: "Đúng vậy, trong nhà đều có lương thực, lấy lương thực của người khác làm cái gì? Ta cũng muốn biết, ngươi nghĩ như thế nào."
Lời này vừa nói ra, phản ứng của mỗi một người Lư gia đều khác nhau, sắc mặt Vương Xuân Nương thay đổi, mở miệng hét lên oan uổng: "Nương, sao bát nước bẩn ăn trộm ăn cắp này người lại hất lên trên đầu con."
Lư Đại Lang cũng ngơ người, quay sang nhìn Vương Xuân Nương, sau đó nhìn thân nương hắn: "Có chuyện gì, làm sao lại liên quan đến Xuân Nương?"
Lư bà tử cũng không trả lời, chỉ nhìn Vương Xuân Nương: "Ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi có tự mình thừa nhận không?"
Vương Xuân Nương làm sao có thể thừa nhận, hô hấp của nàng ta trở nên thô nặng, cực kỳ bất bình: "Nương, người xưa có câu ăn trộm có tang, chơi ngang có tích, không bằng không chứng người không thể hắt nước bẩn lên người con như vậy, làm vậy nhi tức phụ con không cách nào sống tiếp được."
Lư bà tử tức đến bật cười: "Nghe lời nói này của ngươi, ngươi vẫn còn muốn mặt mũi?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play