"Đừng nói sợ các ngươi sẽ tiết lộ bí mật nên không dám để các ngươi cút xéo khỏi đây, bí mật lộ ra vẫn còn sớm, bây giờ ngươi đi ra khỏi sơn cốc này, đi mấy ngày, xem thử xem có gặp được người nào hay không? Không có A Liệt và Đại Sơn dẫn dắt và bảo vệ, ngươi cho rằng đi lại trong núi sâu rừng già dễ dàng như vậy sao? Trước khi đụng phải người các ngươi còn có mạng để sống sao? Có mạng để tiết lộ bí mật sao? Coi như các ngươi mạng lớn sống được một hồi, lại gặp được người, là có thể sống sao? Đang mơ mộng hão huyền gì chứ? Dân tị nạn phía bắc vẫn luôn chạy nạn về phía nam, ngươi biết bọn họ ngày nào sẽ chạy đến vùng đất của chúng ta không? Các ngươi biết trong thời chiến loạn khi thật sự gặp phải nạn đói dáng vẻ của dân tị nạn sẽ như thế nào không? Phía bắc không nhiều núi như bên chỗ chúng ta, khi ăn hết cả gốc rơm gốc rạ, ngươi biết những người không có lương thực để ăn làm sao sống sót chạy đến phía nam không?"
"Để ta nói cho các ngươi biết, đói đến mức ăn đất đều là những người thật sự thật thà, cũng là đám người có tỷ lệ sống không nổi nữa, người thật sự có thể sống sót, hoặc là có bản lĩnh, hoặc là không làm người."
"Biết không? Người trong những năm đói kém loạn lạc có một cái tên, gọi là cừu hai chân, đó chính là chia thịt trên người người thành béo gầy già mềm, lúc đó ngươi chẳng khác gì con chim trĩ con thỏ mà các ngươi bẫy được ở bên ngoài, luộc lên ăn hay là hầm lên ăn, nướng lên ăn hoặc là chiên lên ăn, đều chỉ là thịt."
"Đến lúc đó, loại thịt thượng đẳng nhất biết là ai không?"
Thuyên Trụ bị doạ sợ hãi đến mức cơ thể hơi run khẽ ngả người ra sau, sắc mặt tái nhợt, cánh mũi khép mở run rẩy, không nói nên lời.
Lư bà tử hoàn toàn không có ý định buông tha nó, bà ấy nhìn trưởng tôn, vẻ mặt vô cảm, nhưng mỗi câu nói ra đều ép sát lên trước: "Lấy nhà các cháu mà nói, thịt ngon nhất nằm trên người Thạch Đầu, tiếp theo là Hổ Tử, lại đến Đại Nữu, Thiết Trụ, sau đó là cháu! Đều còn là hài tử, thịt này là mềm nhất."
Buộc Lư Thuyên Trụ từ tư thế quỳ xuống tư thế nửa lùi lại, bàn tay mềm nhũn phịch một ngã xuống đất, lúc này bà ấy mời rời khỏi, đảo mắt, nhìn về phía Vương Xuân Nương đang bị khăn vải bịt miệng, trên trán đã bắt đầu lấm tấm chảy một tầng mồ hôi: "Loại thịt nhất đẳng này, ngoài hài tử ra, chính là nữ nhân, đó chính là Vương thị ngươi, như tuổi của ngươi, còn tốt, mềm hơn thịt trên người Đại Lang, cha nương hoặc là gia gia nãi nãi kể chuyện ngày xưa cho ngươi nghe chưa? Người đói đến cùng cực thì việc gì cũng đều làm ra được, khi ăn thịt người, cũng có người còn một chút kiêng kị, sẽ để lại đầu ném đi, còn những chỗ khác, đều là thịt, mấy ngày trước ngươi thèm thịt gà rừng như thế nào, gặp phải dân tị nạn đói điên cuồng, bọn họ sẽ thèm thịt trên người ngươi như vậy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play