Tang La tay vội miệng cũng không nhàn, vừa rao vừa trong lúc bán hàng còn có thể kịp thời thông báo một chút: "Đậu phụ thần tiên ăn ngon, chỉ còn lại hai mươi sáu miếng, chưa ăn thử đến ăn thử, được ăn thử miễn phí, ăn thử rồi đừng do dự, hai văn tiền liền có thể mua về nhà, để người trong nhà cùng nếm thử!"

Sáng sớm hội chợ vừa bắt đầu nhộn nhịp, trên hai con đường dài chỉ thấy ở ngã tư trước một sạp hàng nhiều người đứng đông đúc, náo nhiệt không thôi.

Thích xem náo nhiệt là bản tính của con người, đặc biệt là loại náo nhiệt của phiên chợ nơi bán đủ thứ đồ, người nhiều, tranh cướp mua, chắc chắn là thứ ngon, thứ thiết thực!

Hơn nữa giọng nói của Tang La rõ ràng dứt khoát, miệng nói không ngừng, lời nói không giống nhau, thức ăn tươi ngon, nếm thử miễn phí, hai văn tiền, sắp bán hết, chậm tay thì không mua được, ném hết khái niệm này đến khái niệm khác, đều là kích thích mọi người tăng nhanh bước chân đến bên này.

Trần Hữu Điền thành thật ngồi xổm ở một bên bán trứng, bán nửa ngày chưa bán được quả nào, người đã lâu không bán một quả, hốt hốt hoảng hoảng.

Mẹ ruột của con, với bản lĩnh của Tang La, thật sự không cần nhi tử con chăm sóc.

Trực giác của Trần Hữu Điền nói đúng.

Ba mươi hai miếng đậu hũ thần tiên, Tang La cùng hai tiểu hài tử chưa đến một canh giờ đã bán sạch, ngay cả trứng của Trần Hữu Điền cũng được Tang La giới thiệu cho người mua, ba hoặc năm người sẵn sàng mua, mỗi người một ít, cũng đã bán hết.

Người thật thà lần đầu tiên nhận thức được bán đồ vật có thể bán đến ồn ào huyên náo như vậy, một người lớn dẫn theo hai tiểu hài tử như lập ra một đội chiêng trống, ồn ào náo nhiệt chẳng kém gì diễn buổi kịch lớn.

Hắn nhìn cái giỏ trống rỗng của mình, là ai chăm sóc ai?

"Hữu Điền thúc, chúng ta còn cần mua một số đồ vật ở trong chợ, thúc xem có thể đợi chúng ta không? Đợi lát nữa cùng về với nhau." Tang La vừa thu dọn đồ đạc, vừa hỏi Trần Hữu Điền.

Trần Hữu Điền gật đầu: "Được."

Hắn cũng không nói gì nhiều, đi đến chỗ Tang La gánh cây sào lên, nhét chậu gốm, ống trúc, thìa gỗ của Tang La bọn họ và giỏ của mình vào trong hai thùng nước, tự mình xác lên.

Để lại cho Tang La cầm chính là hai cái sọt, một cái để đồ vật trao đổi, một cái trống không.

Trần Hữu Điền liếc nhìn những đồ đổi trong sọt, một mảnh vải lanh nhỏ, một ít rau, củ cải, rau dền, cà tím và dưa chuột và hai quả trứng.

Vải lanh và trứng còn được, những thứ rau kia đều là loại rau chỉ cần có đất là có thể trồng được, bán đồ đổi lấy cái này, một hán tử làm ruộng như Trần Hữu Điền vừa nhìn liền cảm thấy lãng phí.

Miệng nhúc nhích vài lần, ngặt nỗi bình thường hắn không phải là người nói nhiều, đến bây giờ vẫn chưa nói một câu, chỉ chờ một bên.

Lúc này Tang La và Thẩm An cõng sọt lên, tiền đồng mà lúc trước Thẩm An vẫn luôn cất kỹ trong túi áo bây giờ đều cẩn thận đưa lại hết cho Tang La.

Y phục của nữ nhân không giống tiểu hài tử còn may một cái túi, Tang La cũng không có túi tiền, liền phân ra làm hai phần nhét vào trong túi tay áo.

Ba mươi hai miếng đậu phụ thần tiên, có ba miếng đổi đồ vật, một miếng đổi trứng, một miếng đổi lấy bốn loại rau, miếng còn lại là Tang La thấy lão phụ nhân ở bên cạnh bán vải, chủ động muốn đổi một thước rưỡi vải với đối phương.

Khăn tay của nàng quá nhỏ để lọc, làm đậu phụ thần tiên tốn thời gian lại phí sức, vải lanh của lão phụ nhân dệt thưa, dùng để nộp lên tất nhiên không đủ tiêu chuẩn, nhưng nhà nghèo mua về làm y phục hè hoặc vá đồ gì đó cũng xem như phù hợp.

Mà Tang La vừa hay mua về dùng làm màng lọc.

Đương nhiên, giá một một miếng đậu phụ thần tiên hai văn tiên không thể đổi lấy một thước rưỡi vải lanh, Tang La hỏi giá xong, bù lại cho lão phụ nhân bảy văn tiền, lại thêm một miếng đậu phụ khá to làm đồ tặng kèm mới coi như tính xong giá cả.

Hai mươi chín miếng đậu hũ tiên còn lại đều là thu tiền, tổng cộng năm mươi tám văn, vài miếng nhỏ bên góc cuối cùng, gói hết lại bán giá một văn tiền cho một nữ nhân trẻ tuổi dẫn theo một hài tử, trừ đi bảy văn tiền khi đổi vải lanh, cho nên bây giờ trong hai túi tay áo của Tang La đựng một số tiền lớn tổng cộng năm mươi hai văn tiền.

Đúng vậy, chính là số tiền 'lớn'.

Tại thời điểm này, một văn tiền không tính là lớn, nhưng nếu hơn năm mươi văn tiền đặt lại với nhau...

Khi Tang La nhận tiền từ tay Thẩm An áng chừng một lúc, tính toán dựa theo cân nặng thời hiện đại ước chừng phải đến bốn lạng yếu.

Nghĩ đến cảm giác một bên túi tay áo bỏ thêm nửa hộp sữa bò Y Lợi kéo xuống, chắc chắn không được coi là thoải mái.

Luận về tính quan trọng của túi tiền.

Tất nhiên, một thước rưỡi vải, trừ bỏ có thể cắt một miếng vải lọc vuông vức ra, hẳn là còn có thể dư ra một mảnh nhỏ, nhưng vải này quá thô sơ, tiền đồng lại nặng, không thích hợp làm túi tiền.

Tang La suy nghĩ khi nào nếu đi vào trong huyện, dạo quanh tiệm vải, xem xem có miếng vải nào rẻ có thể mua, đến lúc đó mua vải về tự khâu một cái túi tiền cho mình.

Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất trước mắt là phải mua hai chậu gốm trước, thường xuyên làm kinh doanh, không thể lúc nào cũng mượn đồ của Trần gia, một hai lần thì không sao, mượn nhiều ngoài việc không tiện cho sinh hoạt của Trần gia ra, chính là nàng không hiểu chuyện.

Tang La nhìn trái nhìn phải, Trần Hữu Điền thấy vậy hỏi nàng đang tìm cái gì.

Tang La: "Cháu muốn mua chậu gốm, mua thêm một ít gạo."

Trần Hữu Điền đã hiểu, nói: "Vậy ngươi không cần tìm ở sạp hàng, bên chỗ chúng ta đầu năm quan phủ đã dự thu thuế của năm nay trước, lúc này thóc chưa còn chưa thu hoạch, mọi người đều thắt lưng buộc bụng mà sống, sẽ không có người bán lương thực ra ngoài, chỉ có thể đến sạp tạp hoá ở cửa thôn Tam Lý mua, ở đó cũng có chậu gốm."

Nói đến đây, tâm trạng của Trần Hữu Điền hiển nhiên rất thấp, gánh đồ cúi đầu dẫn đầu đi về phía trước, dẫn mấy người Tang La đi về phía sạp tạp hóa.

Trong ký ức của nguyên nhân, trong thôn nhỏ không có sạp tạp hoá như vậy, phải là thôn lớn có thể họp chợ như thôn Tam Lý mới có, đồ vật bán ra bình thường đều là đủ loại đồ để được lâu, thuận tiện cho người cần mua đồ gấp mà chưa đến ngày họp chợ, không cần chạy đến huyện mua.

Mấy người Tang La đi theo Trần Hữu Điền đến cửa sạp tạp hóa, quả nhiên thấy bên trong đồ vật linh tinh thứ gì cũng có, hỏi giá lương thực, chưởng quầy tạp hóa nói: "Thóc thì bảy mươi văn một đấu."

Đúng vậy, thóc, bây giờ trong huyện có bán gạo, nhưng dưới thôn phần nhiều trực tiếp mua thóc về nhà tự đãi gạo, bởi vì so sánh mà nói như vậy càng tiết kiệm hơn một chút.

Theo cách nói thông thường, một đấu thóc đãi ra bảy phần gạo hoặc hơn bảy phần gạo một chút, giá gạo của cửa hàng lương thực trong huyện và giá thóc cũng chênh không lớn, cũng chỉ bỏ thêm phí nhân công.

Thoạt nhìn không có sự khác biệt, đãi gạo cũng rất phí sức không phải sao?

Nhưng người dưới hương ai sẽ tiếc sức lực? Hơn nữa mua thóc hay là mua gạo, nghe giá tiền chỉ khác chỗ sức nhân công, thực ra khác biệt lại rất lớn, bởi vì đãi gạo còn dư ra ba phần trấu.

Trong mắt nông dân, đây cũng là thức ăn, thời kỳ giáp hạt là lương thực của người, cuộc sống tốt một chút thì cho gà vịt lợn gì đó ăn cũng rất tốt.

Trấu cũng là một đồ quý!

Sự chú ý của Trần Hữu Điền lại đổ dồn giá lương thực bảy mươi văn một đấu!

"Sao lại tăng giá rồi? Đợt trước không phải còn sáu mươi văn sao?"

Chường quầy tạp hóa nhìn hắn: "Mấy tháng nay chắc ngươi không chú ý giá lương thực đúng không? Giá đã tăng hai lần rồi."

"Năm nay, triều đình đánh thuế trước, lương thực còn đang eo hẹp đây, lại gặp phải tình trạng mấy châu phía bắc dính lũ lụt, có rất nhiều thương nhân mua số lượng lớn lương thực từ phía nam chúng ta, dân lưu lạc chạy nạn đến phía nam cũng nhiều, lương thực thiếu một đống lớn, chỗ này của ta là dựa theo định giá của cửa hàng lương thực trong huyện, các ngươi nếu là không tin, có thể vào huyện hỏi, đảm bảo cũng là cái giá này."

Trần Hữu Điền sững sờ không nói nên lời.

Tang La mím môi, thật ra trong ký ức của nguyên thân, một đường chạy nạn từ phía bắc đến đây, giá lương thực bên này đã là rất thấp rồi, mấy châu gặp nạn ở quê hương của nguyên thân, giá bán đấu gạo đã lên tới trăm văn.

Mà nguyên thân lúc trước được nuôi trong khuê phòng, cũng không quá rõ giá lương thực bình thường là bao nhiêu, cho nên Tang La dự theo ký ức của nguyên thân, lúc ban đầu cho rằng ở huyện Kỳ Dương một đấu gạo sáu mươi lăm văn tiền là giá bình thường, đúng vậy, lúc nàng vừa chạy nạn đến huyện Kỳ Dương, giá của một đấu gạo là sáu mươi lăm văn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play