Bây giờ ở trong nhà chỉ còn hai cái bát có thể dùng được, Tang La mỉm cười múc cho hai huynh muội mỗi người nửa bát: "Các ngươi ăn trước, ta đến nhà Trần a nãi một chuyến."

Cầm nửa bát cá đi ra ngoài.

Thẩm An và Thẩm Ninh liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không hỏi những con cá này dùng để làm gì.

Cá là do đại tẩu nghĩ cách bắt, tất nhiên đều do đại tẩu an bài, hơn nữa dù có cho Trần a nãi cũng không sao, Trần a gia và Trần a nãi là người đã cứu đại tẩu bọn họ một mạng.

-

Tang La quả thật mang cá cho lão thái thái, cũng không có quan hệ gì đến chuyện cứu mạng hay không cứu mạng, cũng không phải cho không.

Nàng mặt dày, muốn dùng nửa bát cá để đổi một miếng đường mạch nha với lão thái thái

"Đồ ăn tươi mới, sợ người khác không biết vị sẽ không mua, cháu suy nghĩ mới bắt đầu muốn làm một chút cho mọi người ném thử khẩu vị, mới nghĩ đến lúc đó hoà thêm chút đường rồi mang theo."

Giọng nói lại rất ngay thẳng.

Trần bà tử nghe nàng nói xong ý đến, cũng không nhận bát trên tay của Tang La, chỉ buông một câu đợi chút, xoay người vào nhà, không lâu sau lại quay ra, đưa cho nàng hai miếng mạch nha: "Mau trở về đi, cầm bát mà đựng, ở ngoài lắc lư như vậy đường liền tan hết."

Tang La cười như hoa nở nhận lấy,"A nãi, bà xem chỗ cá này bà lấy bát đựng vào?"

Trần bà tử trong vòng hai ngày đã lấy ra bốn miếng đường mạch nha, đau lòng không thôi, nhưng tình hình của đại phòng Thẩm gia như thế nào bà ấy tận mắt nhìn thấy, chút cá này, còn không biết có phải ngâm mình trong khe suối một ngày mới bắt được hay không, bà ấy và vài hài tử còn có lòng dạ lấy mấy thứ này mà ăn?

Xua tay đuổi người đi: "Nhà chúng ta không thiếu mấy cái này, ngươi cầm về tự mình ăn đi."

Tang La: "... Nhìn bà nói kìa, vậy cháu chẳng phải là lấy không đường của bà? Vậy cháu thành loại người gì chứ, nói đổi chính là đổi."

Nói rồi nàng đi đến phòng bếp, rất tự nhiên lôi kéo Tần Phương Nương: "Hữu Điền thẩm, thẩm xem xem có bát nào để đựng không."

Đồ mẹ chồng không lấy, làm sao Tần Phương Nương dám lấy? Nàng ấy nhìn sắc mặt của mẹ chồng.

Tang La nhìn thấy như vậy, cũng không chần chờ, quay đầu quét quanh nhà bếp một vòng, nhanh chóng nhìn vào tủ, tự mình đi qua, lấy một cái bát, đổ nửa bát cá lớn qua.

Lúc này mới cười khúc khích nhìn Trần bà tử: "A nãi, cháu còn một chuyện nữa muốn nhờ, bà xem có thể lại cho cháu mượn một cái thùng không? Dùng cho phiên chợ ngày mai, buổi tối cháu lại qua lấy, đảm bảo không làm lỡ chuyện ngày mai nhà bà dùng thùng, ngày mai cháu đi chợ phiên về mang qua cho bà."

Mẹ chồng nàng dâu Trần gia: "..."

Lúc trước thì quá nhút nhát, bây giờ thì sao, cắm thêm cái đuôi vào là biến thành khỉ tinh, không cần đưa gậy đã có thể tự mình leo trèo lên.

Trần bà tử cảm thấy chính mình dựa theo tiết tấu của nàng, tâm tình không vui mà liếc nhìn Tang La một cái: "Cầm một cái thùng đi còn chưa đủ cho ngươi bán sao? Ngươi nghĩ phiên chợ đều là tiền từ trên trời rơi xuống sao? Dễ kiếm như vậy."

Phiên chợ ở trong hương, đa số đều là người nhà nông đi, mùa màng năm nay chẳng có mấy nhà nỡ dùng tiền để mua đồ ăn.

Tang La xấu hổ: "Không phải như vậy, nếu có một cái thùng thì phải xách, chỗ chúng cháu cách phiên chợ tận bảy dặm."

Nàng véo cánh tay gầy gò của mình: "Bà nhìn xem, thân thể này của cháu, xách một cái thùng đậu phụ nặng như vậy đi bảy dặm, không nói đến cánh tay, người cháu coi như phế rồi."

"Cho nên cháu muốn mượn thêm một cái thùng ở chỗ bà, phân ra hai bên, gánh đi sẽ nhẹ nhàng hơn."

Nói đến đây nở nụ cười nịnh hót với lão thái thái, duỗi ra một ngón tay: "Mượn thêm một cây sào nữa."

Giáng vẻ nịnh hót kia...

Trần bà tử bó tay gật đầu: "Được rồi, được rồi, buổi tối cứ đến lấy đi."

Sau đó thu hoạch được một đống thẻ người tốt từ khỉ thành tinh Tang La, miệng ngọt như không cần tiền vậy.

Trần bà tử nghe đến nỗi khóe miệng giật giật, muốn cười nhưng lại nỗ lực nhịn xuống, xua tay đuổi nàng: "Được rồi, ngày mai còn mở hàng, hôm nay ngươi còn cần bận nhiều chuyện, mau về đi."

Tang La tâm tình mãn nguyện cầm bát không và hai miếng đường mạch nha ra khỏi tiểu viện của Trần gia, chưa đi được mấy bước, đã nghe được hai tiếng "Dô!" vừa mỉa mai lại hơi mang theo chút khoa trương lố bịch.

Lý Thị dựa vào cửa viện nhà mình, hơi nâng cằm liếc nhìn cái bát trống rỗng trong tay Tang La, khóe môi nhướng lên: "Đây là đổi nhà xin ăn à? Làm sao? Không xin được à?"

Tang La dừng lại bước chân nhìn Lý thị, cái miệng vừa mở ra là nói ăn xin kia của Thẩm Kim, xuất phát từ đâu nàng coi như hiểu được.

Cái miệng không có duyên như vậy, Tang La cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, ở trong núi tu thân dưỡng tính có được chút ít hàm dưỡng đều phải nhường đường.

Nàng cau mày, còn chưa giằng co xong có nên mắng lại hay không thì khuôn mặt Thẩm Kim đã xuất hiện bên cạnh Lý Thị.

"Nương, nàng không phải xin ăn, nàng cầm nửa bát cá cho Trần a nãi, con nhìn thấy!"

"Nương, con cũng muốn ăn cá."

Vẻ châm biếm đắc ý trên mặt Lý Thị cứng lại, mím môi, ánh mắt từng chút từng chút trở nên lạnh lùng, kẽ răng bật ra vài chữ.

"Sói mắt trắng nuôi uổng công."

Tốc độ rất chậm, nhấn từng chữ một.

Thẩm Kim ở bên cạnh cũng học theo thè lưỡi làm mặt quỷ: "Sói mắt trắng!"

Sắc mặt Tang La trở nên lạnh lùng, tầm mắt của nàng xoay chuyển giữa khuôn mặt của hai mẫu tử Lý thị, cuối cùng nghênh đón ánh mắt của Lý thị.

"Tam thẩm nói chuyện vẫn nên khách khí hơn một chút, nghe nói Thẩm Liệt mười sáu tuổi thay Tam thúc đi chiến trường, thẩm nói những lời này chỉ cần nghĩ một chút, nếu như năm đó người đi là Tam thúc, bây giờ người trong hoàn cảnh lo lắng không thôi phải đổi ngược lại rồi."

Tang La nói đến đây giả vờ nghiêm túc vỗ vỗ trán: "Xem cháu kìa, lại quên mất đã từng nghe người trong thôn nói Thẩm Liệt là người rất tốt, nghĩ đến nếu như Tam thúc chết ở trên chiến trường, hắn chắc chắn sẽ không làm ra chuyện đuổi Tam thẩm và vài vị đường đệ đường muội chưa thành thân ra ngoài, Tam thẩm, ta nói đúng không?"

Đầu óc Lý thị như muốn nổ tung, đuôi mắt híp lại tức giận trừng mắt nhìn Tang La: "Ngươi chửi ai chết? Có người không tôn trọng trưởng bối như ngươi sao? Lương thực mấy tháng nay cho các ngươi đều nhét hết vào bụng chó rồi à?"

Tang La mỉm cười liếc bà ta: "Xem thẩm nói kìa, chúng ta nói đúng chuyện gì ra chuyện đó mới nói như vậy, chỉ nghe thôi Tam thẩm đã chịu không được? Vậy huynh trưởng của Tiểu An và A Ninh chúng ta còn cắm mạng vào trong đó, còn bị Tam thúc Tam tẩu các người phân ra ngoài tự sinh tự diệt, bọn họ tìm ai nói nói đạo lý?"

"Lại nghe lời thẩm nói, trái một câu ăn xin, phải một câu sái mắt trắng, cháu cũng muốn tôn trọng trưởng bối, nhưng thẩm có dáng vẻ của một người trưởng bối sao?"

Thanh âm của nàng dõng dạc, nhấn chữ rõ ràng, chỉ chốc lát, hai bên trái phải đều đã có người thò đầu ra xem náo nhiệt.

Lý thị nghẹn đến mức không mắng lại được, mặt sưng lên như gan heo, đầu ngón tay run rẩy, chỉ vào Tang La hai lần, đột nhiên che mặt lại gào rú lên: "Đây đúng là một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân, chúng ta nuôi ba hài tử đại phòng nhiều năm như vậy, không nuôi ra ân lại dưỡng ra thù?"

Động tĩnh lớn, Thẩm Tam vốn đang ở trong nhà nghe động tĩnh thì vội vàng đi ra, nhìn bốn phía xung quanh, thấy hàng xóm bên trái bên phải đều đang dòm đầu qua, siết chặt nắm đấm, đè nén cơn giận mắng: "Mới sáng sớm ra đã làm loạn cái gì!"

Quay đầu lại nói với Tang La: "Tang La, Tam thẩm ngươi thấy ngươi chạy nạn đến đây, tốt tính dẫn ngươi về cho ngươi nơi yên thân, không nói cần ngươi cảm kích bao nhiêu, ít nhất cũng biết tôn trọng chứ?"

Ụp mũ hay lắm.

Tang La từ nhỏ đã không cha không nương, trong cô nhi viện cũng không thoải mái vui sướng gì, như vậy cũng có thể nghiêng ngả lảo đảo lớn lên, bình thường không gây chuyện, gặp chuyện cũng không phải người có tính mặc người ta chà đạp, nghe lời này liền cười nhạo: "Tam thúc, thúc cũng đừng lấy chuyện này để ép cháu, Tam thẩm dùng nửa bao lương thực đổi cháu về đây làm tức phụ cho Thẩm Liệt, trong lòng tính toán cái gì, mọi người trong thôn này đều có thể hiểu rõ."

"Về phần ân tình, ở chỗ của cháu, cháu một đường chạy nạn đến đây, nếu như Tam thẩm thật sự cho cháu đường sống, cháu chắc chắn sẽ cảm kích, kết cỏ ngậm vành cũng muốn báo đáp."

"Nhưng sau khi cháu đến thôn Thập Lý là tình huống như thế nào người trong thôn đều có thể thấy, không cần cháu nói đi? Buổi tối ngày kia suýt nữa đói chết trong núi, Tiểu An nửa đêm chạy đến cầu xin lương thực, Tam thúc Tam thẩm các ngươi nghe thấy cũng làm như không nghe thấy, lời này không phải cháu vu cáo, là hôm qua chính miệng Tiểu Kim nói. Nếu không phải Trần a gia và Trần a nãi lương thiện, nửa đêm mang đồ ăn đến giữ lại một cái mạng của cháu, Tang La cháu bây giờ cũng xuống mồ đoàn tụ với cha nương huynh đệ đã mất và nam nhân chưa từng gặp mặt của mình rồi."

"Cho nên, sau này thúc và Tam thẩm đừng ở trước mặt cháu nói cái gì mà ân tình."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play