Thẩm Tam và Lý thị trước giờ đều không biết Tang La này miệng lưỡi lại sắc bén như vậy, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.
Lý thị phản ứng rất nhanh, liền đứng trước mặt nam nhân nhà mình nhổ một miếng nước bọt mắng Tang La: "Miệng lưỡi lanh lợi lắm, phu thê chúng ta không bì được với ngươi! Nhưng đặt ở nhà người khác ai sẽ phân gia xong còn lo cơm ăn của tiểu bối, phân gia xong các ngươi phải tự lập, này còn có thể trách chúng ta sao? Chúng ta còn nên lo cho các ngươi sao?"
Tang La không nhận cái nồi này: "Lời này của thẩm, cũng phải xem phân gia như thế nào, không ruộng không đất, chỉ có một ngọn đồi chưa khai hoang, cháu có bản lĩnh thông thiên mới nuôi sống được ba miệng ăn ấy chứ? Thẩm nhìn khắp thôn xem, nhà ai phân gia như vậy, hai túi lương thực nhỏ, ý là cháu dẫn theo Tiểu An và A Ninh có thể ăn đủ no mua đủ đồ để trồng lương thực rồi thu hoạch sao?"
"Đúng vậy, chúng cháu là tiểu bối, thẩm muốn nói đồ dùng trong nhà đều là các người tích góp ra, không nợ chúng cháu không có phần của chúng cháu, ngoại trừ năm đó khi định cư quan phủ miễn phí chia cho hai đỉnh đồi có một cái vốn dĩ là của đại phòng, thẩm cái gì cũng không phân cháu cũng không nói, nhưng trái một câu ăn xin, phải một câu sói mắt trắng không phải là vô nghĩ sao? Cháu sắp chết đói, Tiểu An vì người tẩu tử là cháu này mà tìm đường sống, nửa đêm muốn xin đồ ăn, nhưng không phải cũng không xin được ngài mở cửa nhà sao?"
"Nếu như đã nhẫn tâm không quản sống chết của tiểu bối, vậy cũng đừng bày ra dáng vẻ của trưởng bối, một nhà phân thành hai nhà, sau này gặp mặt nói một hai câu, những lễ nghĩa cơ bản nên có vẫn phải có, mọi người nói xem đạo lý này có đúng hay không?"
Nàng nâng cao giọng nói của mình, câu cuối cùng trực tiếp hỏi hàng xóm hai bên, Thẩm Tam và Lý thị nhìn xung quanh, thấy mọi người đứng ở cửa nhà mình hoàn toàn đang xem kịch hay, chỉ trỏ chỉ về phía bọn họ, chụm đầu ghé tai nói với nhau.
Mặc dù Thẩm Tam không thể nghe rõ, nhưng cũng biết chắc chắn không phải lời hay.
Cơn tức của ông ta bị ở chặn trong cổ họng, tai ù ù, cơ hồ muốn phun ra một búng máu.
Trần bà tử nghe động tĩnh ra ngoài, nghe toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai người, lão thái thái chịu đựng hai phu thê này đã mấy tháng, vẫn luôn nghĩ rằng đây là việc nhà của người khác, ngậm miệng không nói một lời.
Lúc này nghe nói Lý thị kia nói xin ăn rồi lại sói mắt trắng, cuối cùng cũng không kìm được nữa.
"Được rồi, Thẩm lão tam, hai nhà chúng ta năm đó chạy nạn tới đây, lại trở thành hàng xóm, lão bà tử ta coi như cậy mình nhiều tuổi, có một số chuyện đừng làm quá đáng quá, chuyện khác không nói, năm đó đại ca ngươi vì bảo hộ lương thực và nước của nhà các ngươi mà bị người đánh chết, nương Tiểu An cũng vì chịu không nổi đả kích nên mới chết, hai phu thê các ngươi có thể sống cũng là dựa vào sự bảo hộ của huynh trưởng, chuyện này các ngươi biết không?"
"Càng chưa kể năm đó ngươi đổi tên A Liệt để nó thay ngươi lên chiến trường, trong thôn có ai không biết."
"Cho nên, về chuyện chuyện liên quan đến Tiểu An và A Ninh... còn có chuyện của tức phụ A Liệt, phu thê hai ngươi trước khi hành động vẫn nên sờ lương tâm của chuyện mình, hỏi lương tâm của mình có chấp nhận được hay không, cũng nghĩ xem sau này nằm xuống đất, có dám gặp huynh tẩu và cháu của các ngươi không."
Sắc mặt Thẩm Tam và Lý thị, từ hồng sang đen, từ đen sang trắng, từ trắng sang xanh, từ xanh sang tím... Đúng là quá thú vị.
Sắc mặt Thẩm Tam như một bảng pha màu, biến đến cuối cùng, sắc mặt thành màu gan heo.
Đứng trước mặt Tang La ông ta còn dám bày ra điệu bộ của trưởng bối, nhưng đối mặt với Trần lão thái thái năm đó cùng nhau chạy nạn, hiểu rõ chuyện nhà bọn họ, ông ta nói cái gì cũng không có lý, chỉ có thể phất ống tay áo, một tay kéo bà nương, một tay kéo nhi tử xoay người vào viện, rầm một tiếng đóng cửa viện lại.
Tang La bĩu môi, tâm trạng không hề bị tiếng đóng sầm cửa kia ảnh hưởng chút nào.
Ngược lại là Trần bà tử, nhìn thấy cửa viện Thẩm gia đóng cửa, vài bước đi tới trước mặt Tang La, kéo người vào trong viện của mình, ghét bỏ mà trợn mắt nhìn nàng.
"Ngươi có bị ngốc hay không, cho dù bọn họ làm những chuyện đó không có lý đến đâu, bối phận cũng có thể ép chết ngươi, ngươi làm ầm ĩ với bọn họ như vậy, không cần danh tiếng nữa sao?"
"Danh tiếng gì? Quá lợi hại? Bất kính trưởng bối?"
Tang La thở dài: "A nãi, bây giờ cháu là một quả phụ, quả phụ hơn mười lăm tuổi, cháu còn phải nuôi sống Tiểu An và A Ninh lớn lên, có danh tiếng lợi hại mới tốt."
Tang La mới xuyên qua hơn một ngày, nhưng cũng nhìn ra được, lão thái thái này miệng cứng tâm mềm, lòng dạ tốt, cho nên cũng sẵn lòng giải thích nhiều thêm mấy câu.
"Về phần bất kính trưởng bối, đến Thẩm Kim mới bây lớn kia cũng có thể vừa mở miệng liền nói Tiểu An và A Ninh đòi cơm, hôm nay cháu mới phát hiện là nó học theo miệng lưỡi của Tam thẩm, trưởng bối không hiền, cháu cũng không thể nào tôn kính lại được, danh tiếng thích thế nào thì cứ thế đó đi."
Không phải là nàng không biết tầm quan trọng của danh tiếng ở thời cổ đại, chỉ là hành động của Thẩm Tam và Lý thị, mỗi một chuyện đều dẫm lên điểm mấu chốt của Tang La, người như vậy nàng không thể tôn trọng được.
Khéo đưa đẩy cũng phải nhìn việc nhìn người, Thẩm Tam và Lý thị làm như vậy, Tang La không muốn để mình chịu ấm ức, vì danh tiếng mà bị trói chặt vào cục tức này.
Hơn nữa lúc đầu nguyên thân đi theo Lý thị trở về cũng là bởi vì hiểu rõ hoàn cảnh của mình, muốn tìm ra một con đường sống, nhưng kết quả không ngờ tới Lý thị đưa nàng về nhà hoàn toàn là vì có tâm tư khác, cuối cùng lại chết vì bệnh tật và đói khát. Nàng một người nhờ vào thân thể này của nguyên thân mới có thể sống tiếp, ta từ ngươi hiếu với Lý thị, vậy đặt nguyên chủ đã chết ở chỗ nào?
Hơn nữa Tang La tin rằng mình có thể dần dần sống tốt lên, giống như Thẩm Tam và Lý thị, sớm xé rách mặt trước mới là chuyện tốt, về sau nên đối xử với nhau như thế nào, trong lòng mọi người đều cân nhắc.
Trần bà tử nghe thấy câu nói quả phụ hơn mười lăm tuổi, ngực như bị bóp chặt.
Mấy ngày nay bà ấy sẵn sàng chăm sóc Tang La, càng nhiều là vì để ý đến hai tiểu hài tử Thẩm An và Thẩm Ninh, đến lúc này, trong lòng lại thật sự cảm thấy có vài phần đáng thương Tang La.
Cũng là người mệnh khổ.
Nghĩ đến tác phong của hai phu thê Thẩm Tam: "Được rồi, có một số chuyện hôm nay nói thẳng mặt cũng tốt, miễn cho sau này bọn họ lại lấy danh trưởng bối ép các ngươi."
Coi như là chấp nhận nguyên tắc ứng xử kia của Tang La.
Tang La chuẩn bị rời đi, lão thái thái gọi nàng lại: "Chờ một chút."
Tang La nhìn qua, liền thấy lão thái thái hơi động quai hàm, sau đó hỏi nàng: "Ngươi làm sao mang số nước đường kia đến phiên chợ?"
Tang La mỉm cười: "Mang theo nồi đất, đến lúc đó trực tiếp đổ vào trong, cho vào sọt vác đi."
Lão thái thái nghe xong không nói gì, xua xua tay: "Được rồi, về làm việc đi."
Tang La chào tạm biệt lão thái thái, xoay người đi về nhà, không có gừng không có rượu nấu ăn, cháo tôm nguội rồi sẽ có mùi tanh, hơn nữa ngày mai chính là phiên chợ lớn, nàng có rất nhiều việc phải chuẩn bị.
Lão thái thái nhìn nàng đi xa, lẩm bẩm một câu: "Đi trên đường còn chao đảo như thế."
-
Chớp mắt trôi qua một buổi sáng.
Sáng sớm hôm sau là ngày họp chợ lớn trong hương.
Lần đầu tiên bán đậu hũ thần tiên, Tang La và hai tiểu hài tử đều rất coi trọng, tháng tám trong núi, ban ngày vẫn còn nóng, vì để đảm bảo độ tươi của nguyên liệu, ngoại trừ lá cây được hái vào buổi tối, đậu hũ thần tiên là Tang La dậy lúc nửa đêm để làm.
Tất nhiên, hai tiểu hài tử cũng không thể ngủ được, theo trước theo sau múc nước đưa thìa.
Nói ra một thùng chia làm hai để đựng, thực tế đến khi làm, nhìn một vòng trong nhà cái gì cũng thiếu, liền không thể làm quá ít.
Chợ lớn năm ngày mới họp một lần, bọn họ còn là làm kinh doanh không cần vốn, không nghĩ cách buôn bán là có lỗi với tài nguyên mà núi lớn ban cho.
Về việc gánh hai thùng đậu hũ thần tiên có mệt không, Tang La nghĩ đây là chuyện chỉ có thể cắn răng mà chịu.