Lúc này điểm tốt của việc sống xa thôn phát huy được tác dụng, buổi đêm, mùi thơm hong cá từ trong căn nhà từng đợt từng đợt bay ra ngoài, bay hơn một canh giờ, lúc này nếu như sống trong thôn, oa nhi nhà hàng xóm đã thèm đến khóc rồi.

Mấy con cua nhỏ cho hai tiểu hài tử làm đồ ăn vặt, còn những cá khô tôm khô khác, hong xong Tang La ước chừng một chút, được khoảng độ một cân non.

Thẩm An không biết lấy trong góc nào lấy ra một cái túi thóc rỗng cũ kỹ, bỏ những con cá tôm khô này vào đó.

Cách gần hơn nửa tháng, hai tiểu hài tử cuối cùng cũng cảm nhận được trong nhà dư thừa lương thực, phấn khích không thôi.

Thẩm An hài tử đặc biệt thích quản gia này, ôm hai túi chứa gạo và cá khô, đi quanh nhà tìm chỗ giấu, nếu vì gì khác, chính là phòng đám chuột cướp đồ ăn với cậu bé, chỗ cá khô kia thật sự rất thơm.

Cuối cùng chọn giấu đồ trong hai cái chậu gốm lớn mượn của Trần gia, một cái để đứng một cái úp ngược, kín không một khe hở, chưa kể chuột, ngay cả côn trùng cũng không thể chui vào đó.

Thẩm An vô cùng hài lòng với kho thóc tạm thời mà mình làm, ngồi xổm một bên với Thẩm Ninh, vừa đỡ vừa nhìn một lúc, không nỡ di chuyển đi đâu.

"Đại tẩu, tẩu nói nhà chúng ta sau này sẽ có càng ngày càng nhiều đồ, đợi có tiền, chúng ta mua cái vại lớn, chuyên dùng để đựng đồ ăn, đến lúc đó nhờ Điền thúc làm một cái nắp để đậy lại, yên tâm an toàn cất đồ ăn!"

Trần Hữu Điền biết chút nghề mộc đơn giản, con dao trúc kia của Thẩm An là nhờ hắn làm ra.

Mặc dù bây giờ trong nhà trừ một chút lương thực đi mượn ra thì chỉ có một chút cá khô tôm khô hôm nay mới bắt được, nhưng tiểu bằng hữu Thẩm An đã suy xét đến những ngày tháng lương thực đầy kho.

-

Không giống như Thẩm An sợ chuột nhớ thương, thứ Tang La sợ là rắn.

Đừng thấy sống ở trong núi mấy năm, lúc nhấc sọt cá lên cũng rất dũng cảm, nhưng đối mặt với loại chuyện rắn sẽ vào nhà thì vẫn sợ, bởi vì ban đêm con người hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say, chỉ mới nghĩ khi mình đang ngủ không hay biết gì, bên cạnh sẽ có mấy thứ gì đó bò qua đã thấy đáng sợ rồi.

Căn nhà nàng cải tạo ở kiếp trước kia, tiêu rất nhiều tiền vào song cửa sổ, phương diện phòng hộ làm rất đâu vào đấy.

Nhưng bây giờ nhìn căn nhà tranh rách nát này... Chuyện Tang La có thể làm cũng chỉ là đóng chặt cửa trước khi đi ngủ, kiểm tra cẩn thận trong nhà một lần, đặc biệt là trong góc đặt củi.

Bận rộn một hồi cứ thế trôi qua ngày đầu tiên xuyên đến cổ đại, Tang La và Thẩm An Thẩm Ninh ba người cùng chen nhau trên một chiếc giường đơn giản được ghép từ băng ghế và ván gỗ, ngủ thiếp đi trong tiếng ếch nhái và côn trùng.

Trước khi mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, Tang La nghĩ thầm, đợi đến khi có tiền ngoài việc tích trữ lương thực ra, việc quan trọng nhất là sửa chữa nhà cửa và nhà vệ sinh.

Đúng vậy, nhà vệ sinh.

Ngoài việc rất khó tắm rửa, khó nhất chính là chuyện này.

Thẩm gia ban đầu có dựng một nhà vệ sinh ở trên núi này, nhưng vị trí cách nhà tranh một đoạn, cụ thể thế nào, Tang La không muốn bình luận, dù sao đại khái bởi vì bên trong cơ thể nguyên thân cực độ khuyết thiếu các chất, nàng cả một buổi sáng đều không cần chạy đến nhà vệ sinh.

Cũng chính là đến buổi tối trước khi đi ngủ, không thể không đi một chuyến, cần phải bịt mũi đi vào, bịt mũi đi ra, phát huy ra tốc độ nhanh nhất của cả hai đời.

Tang La chỉ có thể tự an ủi mình, so với việc nhặt được cái mạng nhỏ, mọi khó khăn đều có thể vượt qua, mọi thứ không thể chịu đựng đều có thể chịu đựng.

Đến nỗi trước khi đi ngủ, tâm trí nàng tràn đầy - kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền!

Cả đêm nay, trong mơ Tang La cũng mơ đến ở trong phiên chợ bán đậu phụ thần tiên vô cùng thuận lợi, tiền đồng cứ một đồng rồi lại một đồng rơi vào túi của nàng, nàng ước chừng một túi đầy tiền đồng, ở trong mơ vui đến mức cười ra tiếng. .

Buổi sáng tỉnh dậy, hai tiểu hài tử còn dậy sớm hơn cả nàng, đã chạy ra bên ngoài rửa ráy mặt mũi.

Thẩm Ninh vào nhà thấy đại tẩu đã tỉnh, chạy lon ton đến bên giường, vừa vui vẻ vừa thẹn thùng nói với Tang La tối qua con bé mơ thấy mình kiếm tiền mua đồ ăn, Tang La biết hoá ra không chỉ có mình nàng vui đến không kiềm chế.

Nàng lập tức tràn đầy năng lượng, vén chăn lên xuống giường.

Thẩm Ninh thấy Tang La đứng dậy, xoay người đi đến tảng đá đặt bát vòng một vòng, lúc quay lại đưa cho Tang La một nắm rễ cây: "Đại tẩu, cho tẩu, buổi sáng muội và nhị ca mới hái về!"

Bàn chải đánh răng đơn giản phiên bản cổ đại, một loại thân của cỏ tranh, trước khi ăn xoắn phần vỏ gốc là có thể cho vào miệng nhai.

Hôm qua Tang La đã thử nghiệm qua một lần.

Lúc này thấy hai tiểu huynh muội đã chuẩn bị xong phần của mình, mỉm cười xoa cái đầu nhỏ của Thẩm Ninh: "Cảm ơn."

Cầm lấy cỏ tranh rồi ra ngoài rửa ráy.

Ra ngoài mới phát hiện, cây lá gai tối qua nàng bóc ngâm ở trong hồ đã được vớt lên, Thẩm An đang dùng dụng cụ lấy đay nàng mượn từ Trần gia để lấy đay, tuổi còn nhỏ, động tác lại vô cùng thuần thục.

Tang La có hơi ngạc nhiên, đây không phải là thứ chỉ nhìn là có thể quen tay.

Nghĩ đến cách làm người của Lý thị, lại không thấy lạ nữa.

Thẩm An thấy Tang La ngủ dậy thì đôi mắt sáng lên: "Đại tẩu, bây giờ chúng ta có thể đi nhấc sọt cá không?"

Cậu bé buổi sáng vừa dậy liền nhớ thương đến chuyện này.

"Được!" Tang La mỉm cười: "Đợi ta rửa ráy xong rồi chúng ta đi."

Thẩm An và Thẩm Ninh vui đến quên trời đất, Tang La còn đang rửa ráy, hai tiểu huynh muội đã đi chuẩn bị trước.

Hài hài tử lúc này đã có kinh nghiệm, cất dao bóc đay đi, một người cầm cái sọt trống mang về nhà ngày hôm qua, một người cầm nồi đất dùng để nấu cơm, vì để không chiếm dụng cái sọt, thu cá xong còn có thể đặt thêm hai cái bẫy cá.

Buổi sáng thu sọt đặt vào ban đêm, thu hoạch càng lớn hơn ngày hôm qua, chỉ là cá lần này không lớn lắm, con lớn nhất còn chưa to bằng lòng bàn tay.

Dù là vậy, ba người cũng cảm thấy thỏa mãn không thôi.

Thẩm An và Thẩm Ninh rất quý trọng những con cá con tôm kia, còn cố ý đổ nước vào trong nồi đất, chỉ vì muốn để những con cá này sống lâu hơn, Tang La cũng kệ bọn họ.

Chẳng qua đây cũng chỉ là một đoạn đường, đợi về nhà lại rửa nồi đất, tất nhiên cũng không thể giữ con cá mà hai tiểu hài tử muốn nuôi được, về phần thùng nước và chậu gốm mượn từ Trần gia về, là đồ Trần gia đựng nước và làm đồ ăn, làm sao có thể để đồ của người ta dính toàn mùi cá tanh? Hơn nữa hôm nay ngày mai bọn họ còn phải dùng thứ này để làm đồ ăn mang đi bán.

Thẩm An cũng hiểu rõ, vừa về nhà liền hỏi Tang La nên xử lý mấy con cá tôm này thế nào.

"Cá để lại ba bốn con làm đồ ăn cho bữa trưa, còn lại xới riêng một bát ra ngoài, đợi lát nữa ta có việc dùng, tôm rửa rồi cho vào trong nồi đất nấu lên, lại cho lên hòn đá kia hong như hôm qua, để lại nước nấu tôm."

Mặc dù Thẩm An không biết đại tẩu muốn xử lý nửa bát cá này như thế nào, nhưng cũng không ngăn cản cậu bé làm theo lời đại tẩu nói.

Buổi sáng vẫn là nấu cháo, có lẽ vì các cách kiếm thêm đồ ăn, lần này nhìn thấy Tang La lấy gạo, mặc dù Thẩm An vẫn thấy tiếc, rốt cuộc vẫn nhịn xuống không làm ra hành động bốc trở về như ngày hôm qua, chỉ là biểu cảm trên mặt cậu bé vẫn rất thú vị.

Tang La nhìn đến buồn cười, tranh thủ thời gian giáo dục: "Đừng thấy tiếc gạo, đều nói sáng không thể đói tối không thể quá no, nếu muốn một cơ thể khỏe mạnh, cả ngày đều có sức lực, thì không thể bỏ bữa sáng."

Thẩm An nói: "Đại tẩu, đệ không nói gì cả."

Tang La mỉm cười, vớt sạch bọt trên ở trên nồi nước nóng mới luộc tôm trong nồi đất, cho nắm gạo đã vo sạch vào, thỉnh thoảng khuấy đều.

Đợi gạo trong nồi đất đều nở hoa, nàng cho chút muối vào trong, cho thêm hành dại đã cắt nhỏ vào, mùi thơm đến mức hai tiểu hài tử ngồi bên cạnh hít hà cái mũi, nước miếng sắp nhịn không được mà chảy ra ngoài.

Tôm tươi cá tươi, một chữ tươi cũng không là hư danh.

Tôm tươi, hành thơm, một bát mang theo vị tôm tươi ra lò.

Chỉ tiếc là không có gừng, nếu không hương vị sẽ thơm hơn, nhưng đối với ba người ngày ngày chỉ ăn rau dại mà nói, có mỹ vị như vậy còn gì để mà xoi mói?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play