Biên tập: xoaimap ([email protected])
Buổi trưa, các bạn cùng phòng rối rít trở về.
Mã Dương xách theo một túi nhựa, bên trong là đồ ăn vừa mua từ nhà ăn.
"Tiểu Khiêm, lá gan của cậu đúng là lớn thật, không thèm đến lớp luôn sao? Nhưng lần này cậu gặp may rồi đấy, phó viện trưởng không điểm danh." Mã Dương nhìn anh với vẻ mặt kiểu như "tiểu tử cậu đúng là chó ngáp phải ruồi."
Những người bạn khác trong phòng thì đã bắt đầu mở laptop ra.
"Buổi chiều không có tiết, nào nào, lập team đánh game không?"
"Đánh chứ, nhanh lên nào. Mã Dương, cậu đâu rồi?"
"Đợi một chút, tôi còn chưa ăn xong."
"Nhanh lên, lề mà lề mề, ai đó sang phòng khác gọi thêm người đi."
Mọi người trong phòng ký túc đã mỗi người mỗi giường, dựng bàn nhỏ dậy, mở laptop ra.
Điều kiện ký túc xá của trường học thật sự rất khổ, ngay cả kiểu giường trên bàn dưới cũng không có, chỉ có thể ngồi xếp bằng trên giường để chơi game.
Bùi Khiêm luôn nghi ngờ rằng chứng đau lưng của mình là do ngồi kiểu này mà sinh ra.
Thế nên, để có trải nghiệm chơi game tốt nhất, cho dù đã có máy tính riêng, dù việc lập đội đánh game trong ký túc rất tiện, nhiều sinh viên vẫn chọn đi đến quán net.
Mã Dương ôm một cái bát cơm inox, đồ ăn bên trong được bọc trong túi nhựa, ăn qua loa vài miếng rồi nhấc túi lên, ném cả vào thùng rác.
Hôm nay còn đỡ, buổi sáng có tiết nên mọi người đều đi mua cơm ở nhà ăn về ăn.
Nếu không có tiết buổi sáng, vậy thì cả phòng sẽ cùng nhau nằm dài trên giường.
Đến khi có ai đó quyết định đi nhà ăn, những người khác sẽ ngay lập tức nhờ mua hộ.
Tất nhiên, sau này có dịch vụ giao đồ ăn xuất hiện, nhưng lúc đó chưa có ứng dụng đặt hàng, mọi người phải gọi điện thoại đặt, thường thì sinh viên nghèo có điều kiện gia đình khó khăn sẽ nhận việc làm thêm này, chạy vặt kiếm ít tiền sinh hoạt.
Mã Dương ra ngoài gọi lên một tiếng, chỗ trong phòng game nhanh chóng được chiếm gần hết.
Bùi Khiêm nhìn vào màn hình máy tính, đó là một game đấu đối kháng 5v5 tên là "Thần Khải", cách chơi gần giống với Dota, chỉ là đồ họa hoàn toàn khác.
Nếu nói về thời gian, thì "Liên Minh Huyền Thoại" chỉ bắt đầu nổi lên từ năm 2011, mặc dù năm 2009 cũng có, nhưng trò chơi chưa hoàn thiện như năm đó.
Hơn nữa, đó là theo ký ức trước đây của Bùi Khiêm, còn bây giờ thế giới đã thay đổi quá nhiều, liệu "Liên Minh Huyền Thoại" có xuất hiện hay không vẫn là một câu hỏi lớn.
Thời điểm này, trong các quán net, những trò chơi MMORPG vẫn đang chiếm lĩnh thị trường, hot nhất là trờ chơi "Thế Giới Ảo."
Game như "Thần Khải" cũng hot, nhưng rõ ràng chỉ phổ biến trong ký túc xá, bởi vì nó không phải là trò chơi mạng hoàn toàn.
Quán net cũng chơi được, cũng có nền tảng đối kháng, nhưng độ phổ biến không thể so sánh với MMORPG.
"Tiểu Khiêm, sao hôm nay trông cậu ngơ ngác thế, chưa tỉnh ngủ à?"
Mã Dương có chút nghi ngờ với trạng thái ngày hôm nay của Bùi Khiêm, "Chín thiếu một, cậu có chơi không?"
Bùi Khiêm lắc đầu: "Không, các cậu tìm người khác đi."
"Được rồi, tôi sẽ kéo lão Vương phòng bên." Mã Dương cũng không hỏi thêm.
Chẳng mấy chốc, phòng ký túc và phòng bên cạnh đã bắt đầu kêu la ầm ĩ.
"Này, đường giữa không có người, cẩn thận kẻo bị đánh lén đấy!"
"Chết tiệt, sao hắn ta giết được tôi vậy?"
"Ha ha ha, ba người đánh một mà còn bị phản đòn, gà quá!"
Bùi Khiêm đứng sau lưng Mã Dương, nhìn cậu ta nhanh tay bấm chuột, tay trái gõ phím liên tục, khiến bàn phím laptop phát ra tiếng lách cách, trông rất chuyên nghiệp.
Nhưng khi nhìn lại bảng điểm, sau mười phút mở màn, đội của Mã Dương có tỉ số mạng là 10-9, còn thành tích của cậu ta là 0-0.
Trong khi đồng đội đang giao tranh ác liệt, Mã Dương thì chỉ đứng trong trụ, chăm chỉ đánh lính.
Bùi Khiêm không khỏi cảm thán, năm 2009 mọi người còn trẻ, còn có thể tận hưởng niềm vui của game, thật là tuyệt.
Bản thân anh sau khi đi làm, mua cả đống game hay, trò nào cũng là hàng chất lượng, nhưng mua xong lại để bụi phủ, chẳng buồn mở ra chơi.
Mỗi ngày đi làm mệt rã rời, về nhà chỉ muốn nằm trên sofa lướt web, xem livestream, đến chơi game di động cũng lười, huống chi là chơi những game yêu cầu thao tác phức tạp như thế này.
May mà, bây giờ mọi thứ đã khác rồi.
Chỉ cần tiêu hết số tiền hệ thống cấp cho, anh sẽ có thể kiếm tiền một cách dễ dàng, không cần phải cố gắng, có thể tận hưởng cuộc sống thoải mái như một con cá mặn*!
(*) Cá mặn: Người không có ước mơ, không muốn động tay làm gì cả)
Bùi Khiêm nằm trên giường, vui vẻ mơ tưởng về cuộc sống sau này.
Vậy thì, số tiền 50.000 tệ đầu tiên này, nên tiêu vào việc gì đây...
Chắc phải mua một chiếc máy tính cấu hình cao trước nhỉ?
Sau đó đi ra ngoài thuê một căn hộ, sống một cuộc sống cá mặn không thẹn thùng, không ngượng ngùng.
A ha ha ha, Bùi Khiêm không kìm được, bật cười thành tiếng.
...
...
“Như vậy, tập này của chương trình 'Phê bình trò chơi rác rưởi' đến đây là kết thúc, nếu các vị khán giả thân yêu cảm thấy video lần này cũng không tệ, xin đừng quên nhấn lưu, chia sẻ và đăng ký kênh nhé!”
Trong một căn hộ nhỏ tại thủ đô, một chàng thanh niên mập mạp, mắt to mày rậm, đôi mắt to nhưng trông đờ đẫn, biểu cảm uể oải đang ngồi trước máy tính, quay video.
Hắn chính là một UP chủ nổi tiếng trong khu vực trò chơi của trang web Phan Thục, tên thật là Kiều Lương, biệt danh trên mạng là "Kiều Lão Thấp", còn được những người hâm mộ thân thiết còn gọi hắn một cách trìu mến là "Cha đỡ đầu của kênh trò chơi", bởi vì trong mỗi tập chương trình, dù sao hắn cũng phải kêu cha.
Mặc dù Kiều Lương là một UP chủ chuyên nghiệp và đã có chút tiếng tăm với một lượng fan không nhỏ, nhưng dù sao đây vẫn là năm 2009, thời điểm mà làm công việc này vẫn chưa thật sự ổn định, cuộc sống của Kiều Lương về cơ bản là ngày hôm nay có tiền, ngày mai lại chẳng còn gì để ăn.
Khi nhận được hợp đồng video, hắn liền phấn khởi đi ăn nhà hàng sang trọng.
Khi không có hợp đồng video, bữa ăn của hắn chỉ có thể là một tô mì với nước canh loãng, cơn đói được coi như phương pháp giảm cân hiệu quả.
Kiều Lương đã từng thử qua nhiều hướng đi khác nhau, nhưng cuối cùng chuyên mục "Phê bình trò chơi rác rưởi" của hắn lại được yêu thích nhất, thu hút lượng người xem cao và kéo theo một lượng fan hâm mộ yêu thích các trò chơi.
Ngoài ra, Kiều Lương còn một chuyên mục khác tên là "Giới thiệu trò chơi mới trong tháng", chuyên dùng để kiếm tiền quảng cáo.
Dù sao thì chuyên mục nổi tiếng nhất của hắn là "Phê bình trò chơi rác rưởi", vì vậy chẳng có nhà phát hành trò chơi nào lại dám để hắn quảng cáo sản phẩm của họ trong chương trình đó.
Cho nên, hắn đã lập ra chuyên mục "Giới thiệu trò chơi mới trong tháng" riêng để nhận quảng cáo, nhưng sức hút của nó không thể so bì được với "Phê bình trò chơi rác rưởi".
Sau khi quay xong tập mới nhất của "Phê bình trò chơi rác rưởi", Kiều Lương vẫn chưa vội đăng tải video.
Hắn cứ cảm thấy thiếu một điều gì đó.
Ừm, đúng vậy, thiếu một chút gì đó có hồn.
Trò chơi lần này tuy tệ, nhưng phải có đặc điểm gì giống rác rưởi!
Sau khi viết xong kịch bản, chăm chút cho từng đoạn hình ảnh và ghi âm lại giọng nói, Kiều Lương cảm thấy tập này chỉ ở mức tạm ổn, nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa, hắn vẫn không thể nào tìm ra điểm nhấn bùng nổ cho chương trình.
Trò chơi này, tệ đến mức chẳng còn gì để nói.
Điều này khiến Kiều Lương cảm thấy nhức đầu, dù sao thì hắn cũng sống dựa vào công việc này để kiếm cơm ăn, nếu lượt xem không đủ cao, hắn sẽ rất khó để nhận được các hợp đồng quảng cáo chất lượng hơn.
Do đó, hắn không vội vàng đăng tải video này, mà theo thói quen mở danh sách gợi ý các trò chơi mới trên nền tảng chính thức, bắt đầu tìm kiếm một cách chậm rãi, như thể "đãi cứt tìm vàng".
Trước khi tiếp tục, hắn cảm thấy có chút đói bụng, bèn lục tìm một gói mì ăn liền và đun nước sôi để nạp thêm chút năng lượng.
Khi nước bắt đầu sôi, Kiều Lương tiếp tục tìm kiếm trò chơi mới.
“Con đường sa mạc cô độc? Trò chơi quái quỷ gì đây?”
Kiều Lương đọc qua phần mô tả của trò chơi.
“Một chuyến hành trình lái xe giả lập để suy ngẫm về cuộc đời sao?”
“Suy ngẫm cuộc đời thế nào cơ?”
Mô tả này ít nhiều khiến Kiều Lương cảm thấy có chút tò mò.
Là một người sáng tạo nội dung chuyên về trò chơi, hắn luôn có thói quen thử qua những trò chơi khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Hắn bèn nhấn tải trò chơi này về, chẳng mấy chốc trò chơi đã tải xong, cũng tự động mở ra.