Biên tâp: xoaimap ([email protected])
“Hả? Bắt đầu thôi.
Ấm đun nước chưa sôi, Kiều Lương tạm thời không bận tâm, tiến vào trò chơi.
Mới bắt đầu, trò chơi không có bất kỳ mở đầu hoạt họa nào, cũng không có các mục lựa chọn, mà trực tiếp đưa người chơi vào cảnh tượng bên trong.
Giữa một sa mạc mênh mông, một con đường uốn lượn trải dài về phía xa.
Góc nhìn trong trò chơi được thể hiện từ trong xe, với một giao diện đơn giản, phương thức điều khiển được chia thành hai loại, bàn phím và tay cầm, hoàn toàn nhất quán với những trò chơi đua xe tốc độ phổ biến trên thị trường.
Kiều Lương nhìn vào hình ảnh này, thử một chút, cảm thấy thao tác cũng tạm ổn.
Dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi bình thường, giới hạn tối đa không cao, cũng không có nhiều yếu tố gây cản trở.
Kiều Lương cầm tay cầm bên cạnh lên, kết nối với máy vi tính và bắt đầu trò chơi.
Xe bắt đầu chuyển động.
Kiều Lương lái xe theo con đường trong sa mạc.
Thời gian trong trò chơi là buổi sáng, mặt trời vừa mới mọc, ánh sáng không quá chói mắt.
Trong sa mạc, những cơn bão cát liên tục thổi bay, các cảnh quan có thể nhìn thấy rõ ràng, những cơn bão cát này ảnh hưởng đến tầm nhìn trong trò chơi, có lúc làm tầm nhìn trở nên rất hạn chế.
Con đường uốn lượn không phải là một đường thẳng, mà đi được một đoạn sẽ phải cua xe.
“Sùng sục.” Nước trong ấm đun nước đã sôi.
Kiều Lương lúc này chỉ chăm chú lái xe, rơi vào trầm tư.
Mình đang làm gì vậy?
Mình nên làm gì đấy?
Trò chơi này muốn mình làm gì chứ?
Hắn đã chơi được 3 phút, đã quẹo một vài đoạn nhưng mà…
Hắn không thấy bất kỳ điều gì thú vị để khám phá.
Chỉ có lái xe, quẹo, nhìn những cơn bão cát thổi đến từ xa, ngoài ra trò chơi này dường như không có gì khác.
Ngay cả con đường trong sa mạc cũng không có chiếc xe nào khác!
Kiều Lương định tạm dừng trò chơi, theo phản xạ ấn phím menu.
Nhưng không có phản hồi nào.
Kiều Lương: “???”
Khác với những trò chơi khác, ấn phím này thường là để tạm dừng, nhưng trong trò chơi này, nút ấn này căn bản không có tác dụng gì!
Hắn còn tưởng rằng trò chơi này có lỗi, không hỗ trợ tay cầm, vì vậy hắn liên tục ấn ESC, phím cách, phím enter…
Vẫn không có phản ứng!
Trò chơi này không thể tạm dừng được!
Kiều Lương cảm thấy hoảng hốt.
Trong lúc hắn còn đang choáng váng vì điều này, không chú ý đến việc điều khiển xe, một khúc cua đã làm xe lao ra khỏi đường, bánh xe rơi vào cát.
[GAME OVER].
Màn hình hiện lên 8 chữ đơn giản.
Kiều Lương há hốc mồm, rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.
Trò chơi này khiến hắn nhận thức lại về những trò chơi tệ hại!
Không, nếu nói một cách chính xác, đây không hoàn toàn được coi là một “trò chơi tệ hại”.
“Trò chơi tệ hại” thường do tay nghề của nhà phát triển không đủ, ngân sách hạn chế, còn có những yếu tố khách quan khác dẫn đến sự thiếu sót, chỉ có thể làm cho xong trong một số khía cạnh, gây ra cảm giác cẩu thả cho người chơi.
Nhưng trò chơi này không phải như vậy.
Nó giống như một trò đùa cợt!
Bằng không, sao lại không có chức năng tạm dừng, mỗi lần thất bại lại dẫn đến GAME OVER mà không hề lưu lại điểm?!
“Chờ đã, trò chơi này thực sự có điều gì đó khá thú vị…”
“Có thể làm một video phê bình, nói không chừng lại có thể nổi tiếng?”
Kiều Lương nhanh chóng dùng nước nóng để nấu mì, vừa ăn vừa nghiên cứu tên trò chơi và tóm tắt giới thiệu của nó.
“Con đường sa mạc cô độc. Còn cố tình nhấn mạnh về sự ‘cô độc’!”
“Một cuộc hành trình khám phá nhân sinh... Ừm, đúng vậy, mình thật sự đang suy tư về cuộc sống, phần tóm tắt này không hề lừa gạt mình...”
“Như vậy, trò chơi này thật sự có chút thú vị!”
“Công ty phát triển trò chơi này là Công ty TNHH công nghệ mạng Đằng Đạt, mình chưa từng nghe đến, hình như đây là trò chơi duy nhất của họ.”
“Chậc chậc….”
Sau khi ăn xong mì, Kiều Lương lần thứ hai cầm tay cầm lên.
Chỉ là lần này hắn mở phần mềm quay video lên, chuẩn bị ghi lại toàn bộ quá trình chơi của mình.
…
Ba giờ sau.
Kiều Lương cảm thấy tinh thần có phần thư giãn, một khúc cua lại khiến xe lao vào cát, trò chơi kết thúc.
“A!”
“Đệt đệt đệt đệt...!!!”
Kiều Lương suýt nữa tức giận đến nỗi đập tay xuống bàn, ba tiếng đồng hồ đó!
Ba tiếng đồng hồ chẳng làm gì cả, chỉ lái xe trong sa mạc, kết quả màn hình lại vô tình hiện lên chữ GAME OVER thông báo hắn thất bại.
Ba giờ quý báu trong cuộc đời hắn đã trôi qua một cách vô nghĩa, ngoài việc tiêu tốn điện ra, không tạo ra giá trị gì.
Video thu lại cũng không dùng được, quay sốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ có thể cắt được đoạn thất bại ngắn ngủi.
Kiều Lương tức giận ném tay cầm xuống bàn máy tính, đứng dậy để bình tĩnh lại.
Hắn không ném tay cầm đi, bởi vì hắn không có tiền.
Chiếc tay cầm này cũng đã hơn hai trăm tệ, nếu lỡ tay làm hỏng, Kiều Lương sẽ cảm thấy rất đau lòng.
“Hô…”
“Bình tĩnh nào.”
“Đây chỉ là công việc.”
“Tốt thôi, trò chơi này đã thành công trong việc khiến mình tức giận, điều này đối với một trò chơi rác rưởi mà nói thì là một điều rất tốt.”
Kiều Lương nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Là một người chuyên làm video phê bình các trò chơi rác rưởi, gió to sóng lớn nào mà hắn chưa từng thấy, tình huống nhỏ nhặt này, hắn hoàn toàn có thể giữ bình tĩnh được.
Tuy nhiên, Kiều Lương cũng nhận ra rằng để mở ra trò chơi này không hề đơn giản.
Đây là một thử thách!
Vì vậy, Kiều Lương liền gọi đồ ăn bên ngoài.
May mắn trò chơi kết thúc sớm, nếu không đồ ăn bên ngoài sẽ không giao được.
Trong lúc chờ đợi, Kiều Lương nằm trên giường chợp mắt để hồi phục lại tinh thần.
Sau khi tỉnh dậy, ăn no, Kiều Lương đặt một cốc nước lớn lên bàn, chuẩn bị cho một cuộc chiến lâu dài.
Hắn đã có chút hiểu biết về trò chơi này.
Trò chơi này có khó khăn không? Không.
Chỉ cần có tay là có thể vượt qua, không hề khó chút nào.
Không có những khúc cua ngoằn ngoèo, không có cảnh sát lao vào gây rối, thậm chí cũng không có bất kỳ yêu cầu nào về tốc độ đối với người chơi.
Điều duy nhất mang tính thử thách chính là thời gian!
Ba tiếng đồng hồ mà vẫn chưa hoàn thành toàn bộ hành trình, không biết phía sau còn đoạn đường dài bao xa.
Để có thể nhanh chóng hoàn thành, người chơi thường quen với việc tăng tốc, sử dụng xe có tốc độ cao nhất để chạy, nhưng cách này đòi hỏi phải tập trung rất cao, nếu không gặp phải đoạn đường ngoằn ngoèo rất có khả năng không kịp xử lý.
Một khi lao ra ngoài đường đua, có nghĩa là phải bắt đầu lại từ đầu.
Nếu muốn ổn định hơn, họ phải chạy tương đối chậm lại, nhưng như vậy sẽ khiến thời gian chơi kéo dài thêm.
"Lừa bịp, đúng là lừa bịp!"
Kiều Lương cảm thấy thử thách bản thân đối với những trò chơi rác rưởi trước đó chưa từng tăng vọt đến mức này.
Nếu trò chơi này có thể biến thành một video phê bình, thì chỉ riêng tiêu đề cũng đủ để thu hút rất nhiều lượt xem!
Kiều Lương cắn răng và tiếp tục dấn thân vào trò chơi.
. . .
Hơn tám giờ sau.
Đêm khuya.
"Con mẹ nó!"
"Qua cửa, qua cửa, mình thật sự qua cửa rồi!"
Kiều Lương gần như muốn khóc, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy điểm kết thúc!
Chỉ là một điểm kết thúc bình thường, có vẻ giống như nhiều trò đua xe khác, nhưng lúc này, đối với Kiều Lương mà nói thì điểm kết thúc đó lại thân quen đến lạ.
Nước mắt gần như trào ra!
Hắn đặt tay cầm xuống, đứng dậy khỏi ghế máy tính.
Mỏi eo đau lưng, tay cũng hơi bị rút gân, đôi mắt vì thức khuya quá lâu mà gần như không thể mở ra.
Nhưng, ròng rã tám giờ, tiếp tục kiên trì!
Tất cả những nỗ lực này đều có ý nghĩa!
Kiều Lương cảm động, đây rốt cuộc là một loại tinh thần gì!
Trong khoảnh khắc vượt qua điểm kết thúc, Kiều Lương cảm thấy như mình như bị thần ô tô chiếm giữ!
Lúc này, hắn chính là một vị thần trên đường đua.
Nhưng ngay sau đó, màn hình chuyển tối, xuất hiện một dòng chữ.
"Chúc mừng bạn đã thành công lãng phí 8 giờ quý giá của đời mình!"