Dưới cơn mưa bom bão đạn suốt ngày đêm, các khu phố lớn bị phá hủy hoàn toàn, nhìn ra xa, chỉ thấy cảnh đổ nát đau thương, thảm không nỡ nhìn, giống như địa ngục trần gian.
Là một đại phu, Khương Quy bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi. Cho đến khi cuộc ném bom kết thúc thì cô mới có thời gian rảnh vào buổi tối để về nhà xem xét tình hình, may mắn là con hẻm Nghĩa An không bị ném bom, vì vậy bầu không khí vẫn khá tốt.
Thấy Khương Quy, bà Kim rất vui mừng, suýt nữa tưởng cô gặp chuyện không may bên ngoài, vui mừng rối rít vài câu rồi bà Kim buồn bã nói: “Thạch Đầu nhà cô không ổn lắm, nhân lúc hỗn loạn bọn nhóc xấu xa đã vào nhà, Thạch Đầu bảo vệ nhà nên bị đánh, tình hình rất xấu, bà phải đem nó về nhà chăm sóc nhưng nó không chịu đi, nhất định phải ở nhà chờ cháu.”
Khương Quy quay đầu chạy về nhà, Thạch Đầu không như mọi khi chạy ra đón cô, nó yếu ớt nằm trên bậc thềm. Con mèo A Bố nằm cạnh Thạch Đầu, thấy Khương Quy, Thạch Đầu và A Bố đều phấn khích kêu lên.
A Bố nhảy một bước thật xa lại, lo lắng và ấm ức kêu meo meo, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Thạch Đầu.
Thạch Đầu cũng muốn chạy lại nhưng nó không còn sức để đứng dậy, chỉ có thể rên rỉ một tiếng.
Khương Quy bước tới, đưa tay muốn kiểm tra, Thạch Đầu lè lưỡi liếm nhẹ tay cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT