Hoắc phu nhân khăng khăng muốn để lại quà đã mang đến, nhưng đó không còn là quà xin lỗi mà là quà cảm ơn, cảm ơn Khương Quy đã nói một câu đã làm bà tỉnh ngộ.
Khương Quy không từ chối, cô xứng đáng nhận nó! Người tồi tệ khó mà thay đổi, Hoắc Đàm Giang trong kịch bản gốc vì Khương Minh Châu mà ruồng bỏ vợ cả, ai có thể đảm bảo sau này ông ta sẽ không làm vậy nữa. Tốt nhất là phải nắm quyền chủ động trong tay mình, còn việc Hoắc Đàm Giang trong tù, tên tra nam này sống chết chẳng liên quan gì đến cô.
Hoắc phu nhân sau khi giác ngộ, bước chân nhẹ nhàng không còn nặng nề như lúc đến, Hoắc Đĩnh thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Hoắc phu nhân tức giận trách móc: “Con nói xem, Khương đại phu còn trẻ hơn con mấy tuổi, lại là con gái mà hiểu chuyện như vậy. Còn con thì sao, đầu heo, nếu con thông minh bằng một nửa Khương đại phu thì mẹ đâu cần phải lo lắng cho con? Đều tại mẹ, bình thường bảo vệ con quá tốt. Con người phải tự mình trải qua gian khổ thì mới trở nên sáng suốt được, giống như Khương đại phu, còn nhỏ đã phải tự kiếm sống, trải qua mọi khó khăn mới thông minh ra.”
Hoắc Đĩnh ủy khuất, lúc này cậu còn chưa bị Khương Minh Châu dạy dỗ, vẫn là một thằng ngốc.
Hoắc phu nhân càng buồn hơn, con trai ngốc nghếch như vậy, bà phải thay cậu dọn đường, sau này cưới một người vợ giỏi, sinh một đứa cháu thông minh, và phải dạy dỗ cháu thật tốt. Tuyệt đối không thể để con của tiểu thiếp lớn mạnh, nếu không bà và con trai sẽ không còn đường sống. Hoắc phu nhân may mắn vì đã không phạm sai lầm chết người.
Hoắc Đĩnh cẩn thận hỏi: “Vậy mẹ, tiếp theo chúng ta làm gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play