Khương Dĩ Vi cảm thấy như sét đánh ngang tai. Cô ta há hốc miệng nhìn chằm chằm gương mặt trầm tĩnh như mặt hồ của Khương Quy: “Chị, em biết em có lỗi với chị nhưng em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tranh giành Mộ Dung Cảnh với chị. Sao chị lại nghĩ em như vậy?”
Khương Dĩ Vi ôm mặt khóc thảm thiết, toàn thân run rẩy, giống như một bông hoa trên cành bị gió thu thổi lay lắt.
“Thật vậy sao?” Khương Quy cười, tỏ vẻ không hiểu, giọng điệu đột nhiên thay đổi: “Tôi không tin! Khương Dĩ Vi, cô thấy tôi bị ‌Mộ Dung Cảnh chơi đùa cô đắc ý lắm chứ gì. Được chồng của tôi say đắm, cô cảm thấy rất thành tựu chứ gì. Có phải cô cảm thấy chí ít thì cô cũng thắng tôi ở phương diện này đúng không?”
“Không phải, chị, không phải như chị nghĩ đâu, em không có… Em…” Khương Dĩ Vi hoảng sợ muốn giải thích, nhưng lại bị Khương Quy cười lạnh cắt ngang: “Nói cho mà nghe, dám làm thì phải dám nhận. Nếu cô muốn tranh với tôi thì tôi ủng hộ cô tới cùng. Đừng nghĩ là cô thông đồng với Mộ Dung Cảnh thì có thể thắng được tôi. Thứ đàn ông rác rưởi này, cô cứ ôm đi.”
Khương Dĩ Vi sững sờ nhìn Khương Quy thong thả bước đi, không biết phản ứng thế nào.
“A Hành.” Mẹ Khương đuổi theo.
Bố Khương nhìn Khương Dĩ Vi đang ngẩn người rồi lấy một điếu thuốc: “Chị con vẫn cảm thấy có lỗi chuyện ngày xưa, nó nói lúc nhỏ con bị bắt nạt, đều là lỗi của nó. Con yếu đuối lại hồ đồ khiến bố mẹ rất lo lắng cho tương lai của con. Nhưng chị con nói có gì phải lo lắng. Nhà mình có tài sản, chia cổ phần trong công ty, con cứ ở đó mà nhìn, cả đời sống thảnh thơi vui vẻ là tốt rồi. Cái gì chị con cũng tính cho con, mà con đối xử với chị như vậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play