Khương Dĩ Vi có tâm đau khổ rơi nước mắt. Nước mắt của cô ta làm ướt áo vest của Mộ Dung Cảnh, thấm đến tận lồng ngực anh ta. Mộ Dung Cảnh mím môi thành một đường thẳng, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt ra được lời nào. Đôi tay đang ôm Khương Dĩ Vi vô thức siết chặt.
Trong tích tắc, âm thanh duy nhất trong xe chỉ còn tiếng nức nở của Khương Dĩ Vi. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là điện thoại di động của Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh vừa bắt máy đã nghe thấy giọng bố Mộ Dung Thành mắng: “Về nhà ngay cho tao!”
Giọng nói lớn đến mức Khương Dĩ Vi cũng nghe thấy, cơ thể cô ta co giật, không kiểm soát được bản thân, cô ta khóc òa lên.
Mộ Dung Thành nghe loáng thoáng tiếng khóc, thái dương giật giật: “Mày về nhà ngay cho tao!”
Sao Mộ Dung Cảnh có thể bỏ Khương Dĩ Vi mà về nhà được. Anh ta đè nén cảm xúc: “Lát nữa con về.”
Mộ Dung Thành tức giận nói: “Mày còn có thời gian dỗ dành phụ nữ à, sao không dành thời gian nghĩ xem mình vừa làm nên chuyện tốt gì.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT