Khương Kế Tổ hít một hơi thật sâu, đè nén mọi phiền muộn, gã mỉm cười rồi bước xuống xe và đi vào nhà. Tiếng đàn du dương, êm dịu của Ngô Tịnh Tuệ vang vọng từ xa, như rót mật vào tai, cô ấy là học trò của nhiều danh sư vậy nên Ngô Tịnh Tuệ sở hữu kỹ thuật điêu luyện, khiến người nghe say đắm.
Khương Kế Tổ dựa người vào cửa phòng đàn dương cầm rồi gã lẳng lặng lắng nghe tiếng nhạc, hình ảnh cây đàn dương cầm tam giác màu trắng kết hợp với nền nhạc dịu dàng và tao nhã của Ngô Tịnh Tuệ đã tạo nên một khung cảnh đẹp tựa như một bức tranh sơn dầu. Cũng nhờ tiếng đàn đó mà tinh thần và cơ thể của Khương Kế Tổ dần dần được thư giãn và thoải mái trở lại, Khương Kế Tổ nhận thấy đây mới là người vợ thực sự của gã.
Sau khi tấu đàn xong, Ngô Tịnh Tuệ mới chú ý tới Khương Kế Tổ đang đứng ở cửa, cô ấy cười tươi: “Anh đã về rồi à?”
Khương Kế Tổ bước tới, gã đặt đôi tay của gã lên vai của cô ấy rồi dịu dàng thắm thiết hỏi: “Cha có khỏe không em?”
Ngô Tịnh Tuệ nghĩ đến người cha không còn sống được bao lâu nữa của cô ấy, vẻ mặt của Ngô Tịnh Tuệ bỗng chốc u ám: “Hôm nay tâm trạng cũng không tệ lắm.”
Khương Kế Tổ vỗ vai Ngô Tịnh Tuệ an ủi: “Ngày mai anh sẽ cùng em đến thăm cha.”
Vẻ mặt của Ngô Tịnh Tuệ cũng dần được chuyển biến tốt hơn: “Được đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play