Sau khi ăn dấm một trận, cuối cùng Tạ Gia Bố cũng nhận thức được hiện thực tàn khốc, dù là chó hay là Khương Quy, anh ấy cũng không thể có được. Sau một chuyến ghé thăm quỷ môn quan, Tạ Gia Bố trở nên rộng lượng hơn, sống trên đời không cần phải quá chấp nhặt một số chuyện, học cách buông tay, buông tha cho bản thân cũng là buông tha cho người khác.
Tạ Gia Bố nhìn con Husky hung dữ, cười khổ: “Thôi, nếu Britney không muốn về cùng tôi, vậy ở lại đây đi, chỉ cần nó vui vẻ là được, chỉ là xấu hổ quá, làm phiền nhà các cô rồi.”
Khương Quy mới là người xấu hổ, người ta nuôi chó nhiều năm rồi, giờ tạo phản như thế này, thật sự là trái đạo đức. Nhưng chắc chắn A Bố sẽ không chịu trở về theo Tạ Gia Bố, dù có bị ép về cũng sẽ tìm mọi cách chạy đi, cho nên cô đành mặt dày dung túng A Bố.
“Không có đâu, cả nhà chúng tôi rất thích A Bố, thật ra tôi phải là người xấu hổ mới đúng.” Khương Quy áy náy: “Anh yên tâm, tôi nhất định chăm sóc nó kỹ càng, giống như đối xử với người nhà.”
Tạ Gia Bố rất yên tâm, anh ấy nhìn ra Khương Quy thật sự thích Britney, Britney cũng thật sự thích Khương Quy, anh ấy mới nhịn đau rời bỏ những thứ yêu thích, coi như Britney làm bạn với cô ấy thay mình, đó cũng là một kiểu viên mãn.
“Lần này tôi đến đây để tạm biệt, tôi phải về thành phố A rồi, có lẽ sau này, chỉ khi nào đi công tác mới có thể đến đây.” Vụ tai nạn xe làm ông lão sợ hãi vô cùng, ra lệnh sau này anh ấy phải sống ngay dưới mí mắt ông, không có việc gì thì ít đi bộ ra ngoài. Nhìn mái tóc hoa râm của ông lão, Tạ Gia Bố không đành lòng nói lời từ chối, lần này tới đây là muốn thử lần cuối cùng, cho bản thân một lời giải thích.
Mắt A Bố sáng ngời, cuối cùng kẻ khiến người ta ghét cũng phải đi rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play