Nhiên Yến bước ra khỏi tòa nhà cao tầng, cố nhịn xuống cảm giác buồn nôn nơi cổ họng. Chỉ có anh tự mình biết rõ, nếu lúc nãy Hải Hậu gọi thêm dù là hai người thì anh cũng sẽ có chút gắng gượng không nổi.

Hai con trâu đó thật sự là thứ dữ chứ không phải đồ kiểng dùng để trưng bày cho vui, sức mạnh tràn trề, xương cốt cứng cáp.

Vậy nên Nhiên Yến đã đặt cược một ván lớn, mang hết kỹ xảo ra đánh một phen khiến Hải Hậu sinh ra tâm lý đề phòng, khiếp sợ. Cũng may anh không có tính chủ quan, sớm đã dành thời gian để bồi dưỡng cho đủ căn cơ của cấp Tụ Ma Pháp cao, nếu không thì hậu quả rõ ràng sẽ thê thảm hơn rất nhiều.

Vì anh dưỡng thương hai ngày đã bị lỡ chuyến tàu, Nhiên Yến đành mua lại một chiếc vé khác.

Trước khi xuất phát, Nhiên Yến cũng gọi điện thông báo cho Vụ Ninh một tiếng, sau đó phải ngăn cản mãi mới ngăn được Vụ Ninh muốn đến trạm tàu để tiễn anh.

Ngồi tàu ba ngày ba đêm, cuối cùng Nhiên Yến cũng đã đến được núi Long Lĩnh.

Tuy nói là đến được núi Long Lĩnh, nhưng địa bàn của rồng lại nằm ở nơi sâu thẳm nhất trong núi, sau một hồi thăm hỏi thì Nhiên Yến cũng biết được điều đó, hơn nữa, tuyến đường đi đến địa bàn của loài rồng sẽ băng qua rất nhiều địa bàn của các loài hung hăng khác.

Có điều khi đến đây rồi, Nhiên Yến mới biết là vốn có không ít người muốn đi đến địa bàn của loài rồng vì theo truyền thuyết tổ tiên truyền lại, vào lúc loài thú nổi dậy nắm lấy quyền thống trị đất nước thì loài rồng chính là thế lực mạnh nhất của loài thú, nếu không có loài rồng, loài thú cũng sẽ không thành công.

Ngay lúc bị tước đi quyền thống trị, tổ tiên của loài người đã lưu giữ lại một bảo vật trên tại địa bàn của loài rồng, tương truyền rằng bảo vật đó có thể giúp sức rất nhiều khi loài người nổi dậy, thậm chí nó sẽ là một thứ tiên quyết để giúp loài người giành lại quyền thống trị từ tay của loài thú.

Đối với Nhiên Yến, anh cũng không hy vọng điều gì quá nhiều về bảo vật đã được mọi người nhắc đến, nếu cho anh lựa chọn, anh sẽ dựa vào bản lĩnh của chính mình, trông chờ vào những điều xa vời sẽ không thể có kết quả khiết thực.

Hơn nữa, ở đây còn chưa nói đến việc, bảo vật đó có thật sự tồn tại hay không hay chỉ là một lời đồn thổi vô căn cứ hoặc có chủ đích không tốt của phe địch.

Nhiên Yến thuê một chiếc xe máy chở anh đến khu chợ nhỏ dưới chân núi, vì sự hấp dẫn của núi Long Lĩnh chưa bao giờ hạ nhiệt nên dẫu đây là vùng sâu núi xa thì khu chợ nhỏ này vẫn phát triển không ít, hầu như những vật dụng cần thiết cho việc leo núi đều được bán rất ư là đầy đủ, kèm theo đó còn có một số thức ăn hay quà lưu niệm các loại.

Nhiên Yến bỏ lại chiếc balo nhỏ của mình, anh mua thêm một chiếc balo to quá nửa thân người, tuy vậy thì thời gian qua Nhiên Yến vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện thể lực cũng không phải là uổng phí, ít nhất thì khi vác cái balo này anh cũng cân được.

Ngoài mua một ít vật dụng cần thiết cho việc leo núi như dây thừng, lều bạt,…

Nhiên Yến còn đặc biệt mua hai bình gas nhỏ, gần mười cái ống quẹt, vài hộp que diêm, một con dao nhỏ sắc nhọn, hai con dao phay và một số thứ lẻ tẻ khác.

Nhiên Yến ngước mặt chín mươi độ nhìn lên ngọn núi rộng lớn phía trước, anh có cảm giác như đời này anh sẽ phải ăn khổ cực nhiều hơn đời trước khá nhiều. Có điều mảng lo khó, bó không chặt*, anh phải cố gắng thôi, vì một tương lai tươi đẹp.

*Mảng lo khó, bó không chặt: là tục ngữ nói/khuyên về đức tính kiên trì, nhẫn nại.

Leo từ chân núi lên trên thì đoạn đường không tránh khỏi có hơi dốc, tuy nhiên vì quanh năm suốt tháng đều có không ít người đi đến nên những con đường mòn nhỏ cũng dần dần được hình thành, giúp cho việc di chuyển dễ dàng hơn một chút. 

Nhìn từ xa, cánh rừng như được bao phủ bởi một chiếc thảm to, xanh ngút ngàn dài đằng đẵng, cây cỏ mọc khắp nơi không theo thứ tự trông vô cùng rậm rạp, chằng chịt.

Tia sáng mặt trời sáng rực ở trên cao, chiếu thẳng xuống rừng cây cũng trở nên yếu ớt, cố gắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây.

Nhiên Yến lấy la bàn ra để xác định phương hướng, đi về một phía bên phải.

Nhiên Yến di chuyển không chậm, đồng thời cũng không tạo ra nhiều tiếng động, anh đi một đôi bốt da kiểu dáng quân đội, bước chân nhanh nhẹn, dứt khoát.

Bỗng Nhiên Yến nghe thấy một tiếng sói tru, bước chân anh khựng lại, anh núp người vào cây cổ thụ to ở phía sau, giương mắt ra đằng trước quan sát.

Ở phía bên phải, có một cô gái đang bị ba con sói thay nhau làm nhục mặc kệ cô gái kêu gào thảm thiết, ngay lúc Nhiên Yến đang suy nghĩ cách an toàn nhất để có thể cứu được cô gái thì ba con sói cũng đã phát tiết xong dục vọng.

Nhiên Yến tưởng rằng chúng nó sẽ bỏ đi, nhưng không, một con sói lấy đà, nhào đến định cắn xé cô gái.

Lúc này đây, Nhiên Yến đã sớm không còn bận tâm đến điều gì nữa, càng không quan tâm đến việc pháp thuật của mình sẽ bị bại lộ, trực tiếp chạy ra hiện trường, nhanh chóng niệm một câu ma chú, gió ở tứ phía lập tức nổi lên, con sói đang tấn công cô gái bị quất mạnh vào một cây cổ thụ gần đó.

Thực ra khi còn ở trong thành phố, những loại ma thuật thế này Nhiên Yến đều không dám sử dụng, điều đó vô tình khiến cho thực lực của anh bị suy giảm ít nhiều, nếu sử dụng lung tung, không khéo anh sẽ bị xem là ma quỷ không chừng.

Nhiên Yến cởi áo khoác phủ lên thân thể không còn một mảnh vải của cô gái, rồi đứng chắn phía trước.

Ba con sói cũng đã tập trung lại, đứng cùng nhau nhìn chằm chằm Nhiên Yến một cách vô cùng dè chừng.

“Này cậu nhóc, đây không phải là chuyện của cậu, đừng lo chuyện bao đồng.”

Nhiên Yến cười gằn: “Lũ tàn ác bọn bây, làm nhục con gái người ta còn chưa tính, còn muốn ăn tươi nuốt sống luôn chứ. Thật là đáng khinh quá đấy.”

Nhiên Yến nhìn thấy thái độ của ba con sói, xem ra bọn chúng không định rút lui, nếu vậy thì anh chỉ đành liều một phen.

“Đến đây đi lũ man rợ biết nói.”

Câu nói của Nhiên Yến rõ ràng đã triệt để chọc giận lũ sói, chúng tru tréo vài tiếng sau đó nhào đến anh.

Nhiên Yến chậc lưỡi, nếu đã vậy, hôm nay anh sẽ mở màn sự nghiệp ăn mặn ngay tại nơi này.

Từ khi xuyên đến đây, Nhiên Yến đều chỉ có thể ăn rau, ăn hoa quả, tránh không khỏi sự nhớ nhung đối với thịt cá tươi ngon.

Điều đáng buồn cười là lũ thú lại có thể ăn thịt đồng loại, chúng ăn những con thú không thể mở mang thần trí, không biết nói tiếng người, tuy vậy, không phải cũng đều là thú với nhau hay sao?

Ấy vậy mà bọn chúng lại ra luật lệ rằng con người không được phép ăn thú dù là một con thú không có thần trí, nếu nhẹ thì bị phạt tiền, nặng thì ngồi tù thậm chí là tử hình.

Thế giới này vốn dĩ không có sự công bằng, vì rõ ràng khi xưa loài người cũng thế. Lúc con người là kẻ thống trị thì cũng tàn sát vô độ chỉ vì thỏa mãn sở thích của bản thân. Cùng lắm thì kẻ mạnh sẽ là kẻ thống trị và kẻ thống trị là kẻ có quyền.

Nhiên Yến niệm ma chú, những chiếc lá cây xung quanh bay lên không trung rồi bay thẳng đến lũ sói.

Lá cây chạm vào nơi nào trên cơ thể của con sói thì nơi ấy đều bị cắt sâu một đường, máu chảy dầm dề.

Hai con sói còn lại thấy vậy liền muốn bỏ chạy, nhưng đương nhiên, Nhiên Yến sẽ không cho chúng có cơ hội đó, nếu chúng nó có thể trở về hang, nhất định sẽ dẫn đồng bọn đến trả thù anh, đã diệt cỏ thì phải diệt tận gốc.

Nhiên Yến niệm thêm vài lần chú nữa tấn công hai con sói còn lại, không lâu sau hai con sói cũng liền ngã xuống đất, tắt thở.

Nhiên Yến không giải quyết thịt của đám sói trước mà xoay người về sau hỏi thăm cô gái đang nhìn anh nãy giờ: “Cô sao rồi?”

Sau một lúc nói chuyện, Nhiên Yến biết được cô gái này tên là Tỉ Du, mồ côi cha mẹ từ nhỏ và cũng là một người đã gia nhập tổ chức chống động vật.

Tuần trước, Tỉ Du lên núi với một đội gồm năm người, cũng là người trong cùng tổ chức, nguyên nhân không đâu xa lạ, chính là vì món bảo vật ở địa bàn của loài rồng đó.

Vì lạc đường nên một tuần nay đội của Tỉ Du chỉ có thể quanh quẩn ở khu vực này, ngờ đâu còn bị lũ sói tấn công bất ngờ, những người còn lại trong đội đều là kẻ tham sống sợ chết.

Mắt thấy Tỉ Du không thể chạy thoát cũng ngoảnh mặt làm ngơ, bỏ của chạy lấy người, sau đó, chính là những gì Nhiên Yến đã nhìn thấy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play