Nhiên Yến phải nghiêm túc giải thích, nhắc đi nhắc lại những lời nói khẳng định một lúc lâu thì Vụ Ninh mới chịu tin tưởng rằng Nhiên Yến thật sự không bị Hắc Hùng ngược đãi và đã trưởng thành hơn ngày xưa rất nhiều, nên không còn phản đối việc bà đi thêm bước nữa.

Nhân lúc này, Nhiên Yến nhắc đến việc anh muốn ra ngoài, đi đây đi đó với mục đích muốn học hỏi nhiều hơn, không muốn làm gánh nặng cho gia đình nữa.

Khi Nhiên Yến mới đến đây, với vẻ bề ngoài quá thảm hại của đứa nhỏ, Nhiên Yến còn tưởng rằng thân thể này chỉ mới có mười hai mười ba tuổi, không ngờ thân thể này đã gần hai mươi, càng nghĩ đến Nhiên Yến lại càng không khỏi xót xa, cũng may mấy tháng này được anh rèn luyện lại còn ăn uống đầy đủ, trông đã có chút da thịt, hồng hào lên được phần nào.

Lúc này, Nhiên Yến lại cảm thấy hơi đau đầu, người mẹ Vụ Ninh này là một người vô cùng mít ướt, chỉ cần một hai câu không vừa ý hay cảm động thì liền sụt sịt, cả gương mặt tràn ngập nước mắt.

Còn Nhiên Yến, dẫu đời trước hay đời này thì anh vẫn là kẻ phải bó tay chịu trói dưới nước mắt của phái nữ, thế nên Nhiên Yến đành phải kiên nhẫn giải thích, phân tích hay thậm chí là dỗ dành, lươn lẹo một chút để Vụ Ninh chịu chấp nhận việc anh sẽ rời khỏi đây.

Chuyện gì cần nói thì cũng đã nói xong, hai mẹ con hàn huyên vài câu rồi buông lời tạm biệt.

Đôi mắt Vụ Ninh đỏ hoe, nắm chặt hai tay của Nhiên Yến: “Yến à, hay con về nhà lớn với mẹ đi, ở cùng mẹ vài ngày đã.”

Nhiên Yến hơi mất tự nhiên nhưng vẫn để yên hai tay cho Vụ Ninh cầm, nếu không bà ấy lại sẽ khóc: “Con ở đây cũng quen rồi, dọn về có khi sẽ mắc công lắm. Hơn nữa còn có điện thoại mà, khi nào mẹ nhớ con thì cứ gọi điện.”

Vụ Ninh rưng rưng nước mắt gật đầu, ôm chặt Nhiên Yến vào lòng.

Mắt Nhiên Yến trợn to, cái này, cái này cũng to quá rồi, anh vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được thân phận mẹ ruột của Vụ Ninh đâu đấy.

Gương mặt của Nhiên Yến không nhịn được đỏ như trái gấc, giãy giụa ra khỏi vòng ôm của Vụ Ninh: “Mẹ, mẹ ôm chặt quá, con đau.”

“Ôi mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, con có đau lắm không? Ối, con có bị sốt không? Sao mặt con đỏ quá vậy? Bị sốt rồi ư?”

Nhiên Yến nói qua loa với Vụ Ninh, rằng anh đói bụng nên muốn đi ăn, lúc này Vụ Ninh mới chịu thôi, lưu luyến chào tạm biệt Nhiên Yến. 

Cả người Nhiên Yến mất tự nhiên, nếu là một người con gái khác thì anh đã không ngượng nghịu như vậy, anh cũng không phải là một cậu trai chưa trải qua chuyện đời. Nhưng đây là mẹ ruột của thân thể này, hiện tại cũng xem như là mẹ của anh, có điều trong tiềm thức của anh thì Vụ Ninh thật sự không phải là mẹ của anh nên khi Vụ Ninh ôm chặt lấy anh, Nhiên Yến không thể nào tránh khỏi sự xấu hổ khi cơ thể hai người tiếp xúc quá thân mật với nhau, anh là một người đàn ông trưởng thành chứ không còn là một đứa trẻ, thật sự không dễ dàng để có thể điều khiển được suy nghĩ của bản thân trong phút chốc. 

Đối với sự việc ngượng ngùng này, Nhiên Yến cảm thấy bản thân có chút biến thái, xấu xa nên lén xoay người thở dài rồi tát vào mặt mình hai cái thật mạnh, thật là khó xử. Từ đây về sau anh phải ghim cái suy nghĩ Vụ Ninh là mẹ ruột của anh vào sâu trong đầu mới được.

Nhiên Yến bình tĩnh lại một chút, xoay người sang nhìn ra cửa, anh thấy Hắc Hùng vẫn còn đứng ở đó.

Hắc Hùng thấy Nhiên Yến xoay người sang, vừa định mở miệng nói chuyện thì Nhiên Yến đã nói trước: “Chuyện cũ bỏ qua, tôi cũng không muốn nhắc lại làm gì nữa. Việc ông cần làm bây giờ là hãy chăm sóc tốt cho mẹ của tôi, nếu ông làm gì khiến bà ấy tổn thương thì tôi sẽ không tha cho ông đâu.”

Hắc Hùng nghe vậy, không biết nói gì hơn, lão không phải là người giỏi giao tiếp, lão gật đầu một cái thật mạnh rồi nói to: “Xin lỗi.”

Sau đó chạy nhanh ra ngoài, Nhiên Yến nhìn theo bóng dáng cao to của Hắc Hùng lại có đôi phần buồn cười, xem ra quyết định của anh không sai, Hắc Hùng quả thật không phải là một con gấu xấu xa.

Nhiên Yến chuẩn bị đồ đạc xong xuôi liền đi đặt vé tàu hỏa để đến núi Long Lĩnh, lộ trình đến núi Long Lĩnh không có máy bay.

Trên đường trở về nhà, khi rẽ vào một con hẻm thì Nhiên Yến bị hai con trâu chặn đường, anh không lên tiếng, im lặng quan sát hai con thú phía đối diện.

“Chào anh, chúng tôi là người của đấu trường. Ông chủ của chúng tôi muốn mời anh đến để nói chuyện.”

Trong chốc lát, Nhiên Yến bỗng hiểu ra được một phần nguyên do của việc này. Xem ra anh chỉ chiến thắng một ván nhưng lại vô tình gây ra sự chú ý với ông chủ của nơi đó rồi.

Nhiên Yến cũng không nhiều lời, kêu hai con thú dẫn đường, nếu ông chủ của đấu trường thật sự muốn chiêu mộ anh, Nhiên Yến nghĩ anh nên giải quyết luôn một lần, nếu không, đợi đến lúc anh rời khỏi đây, có thể sẽ đem rắc rối đến cho Vụ Ninh không chừng.

Nhiên Yến được dẫn đến một tòa nhà cao tầng, lúc này thang máy đang hiển thị tầng cao nhất, ting một tiếng, cửa liền mở ra.

Hai con thú dẫn Nhiên Yến bước vào căn phòng vô cùng xa hoa, anh liếc mắt sang giữa phòng liền nhìn thấy một con hải cẩu đang ngồi trên chiếc ghế to.

Hải cẩu thân thiện cười nói: “Chào cậu. Nào, đến đây ngồi đi.”

“Xin chào.”

Nhiên Yến đáp lời, tiến đến ngồi xuống phía đối diện hải cẩu.

“Ha ha, cậu chấp nhận đến gặp tôi là tôi vui rồi. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Hải Hậu, rất vui được gặp câu.”

“Tôi là Nhiên Yến, xin hỏi ông mời tôi đến đây là có chuyện gì, mời ông nói thẳng.”

Hải Hậu vỗ tay vài tiếng: "Hay lắm. Tôi rất thích người có tính tình thẳng thắn như cậu Yến đây. Vậy tôi cũng xin nói thẳng.

“Không giấu gì cậu Yến, tôi muốn chiêu mộ cậu vào đấu trường của tôi. Cậu xem, cậu là một người tuổi còn trẻ mà lại có tài cao như vậy, chúng ta nên cùng nhau hợp tác, cùng nhau kiếm tiền. Cậu nhìn đi, căn phòng sang trọng thế này hay bất cứ thứ gì khác, chỉ cần cậu muốn thì đều có được. Cậu thấy thế nào?”

Quản lý thỏ núp ở phía bên trong có chút hồi hộp, chính nó đã khuyên ông chủ nên trực tiếp gặp mặt Nhiên Yến để nói chuyện, có như vậy thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn vì điều này thể hiện được cho Nhiên Yến thấy rằng ông chủ thật sự rất xem trọng cậu ta.

Dưới sự mong đợi của mọi người, Nhiên Yến chậm rãi nói: “Cảm ơn sự xem trọng của ông rất nhiều, nhưng tôi không có dự định đi con đường này. Tôi đã có con đường riêng của mình để đi.”

Sau một hồi khuyên răn, dụ dỗ Nhiên Yến thì Hải Hậu bắt đầu không nhịn được sự tức giận đang dâng lên, tên Nhiên Yến này mềm cứng gì đều không ăn, khiến lão thật sự tức giận rồi đấy.

“Nói tóm lại, cậu muốn cũng phải gia nhập mà không muốn cũng phải gia nhập. Không nói nhiều nữa.”

Nhiên Yến nhướn mày, còn muốn giở thói ngang ngược với anh ư?

“Tôi cũng vậy, không muốn nói nhiều nữa. Một là kết thúc tại đây, mọi thứ đều êm đẹp. Hai là ông cố tình muốn ép buộc tôi, nếu vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”

Hải Hậu cười gằn: “Hừ, tôi chính là đang muốn ép cậu đó, thì làm sao?”

Quản lý thỏ không nhịn được suýt chút nữa đã tát thẳng vào mặt mình một cái, nó đã đưa ra cái chủ ý gì đây?

Nhiên Yến không nói không rằng, xông lên bắt đầu đánh hai con trâu lúc nãy dẫn anh đến, lúc này bọn chúng đang đứng bên cạnh để bảo vệ cho Hải Hậu.

Tiếng la hét, tiếng uỳnh uỵch vang lên không ngớt, ít lâu sau, Hải Hậu cũng thấy rõ được thực lực thật sự của Nhiên Yến, xem ra hành động và lời nói của ông ngày hôm nay đã sai lầm rồi, người có thực lực thế này lại phải trở mặt thành thù, bây giờ có muốn thì không thể giữ nổi mối quan hệ tốt đẹp.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play