Nhiên Yến chớp mắt liên hồi, cố gắng tỉnh táo lại dưới sự dày vò của cơn đau.
Tại sao lại đau như vậy? Không phải anh mới chỉ ngủ một giấc thôi sao?
Nhiên Yến mở mắt nhìn xung quanh, đây là đâu? Tại sao xa lạ như vậy? Còn nữa, hai người học trò của anh đâu?
“Tịnh Vũ, thầy đã dậy, con đâu rồi?”
“An Nhĩ, con đâu rồi? Có đó không?”
Nhiên Yến gọi to vài tiếng cũng không thấy hai người học trò của anh đâu, thường ngày khi anh nghỉ ngơi, chúng nó đều thay phiên nhau túc trực bên ngoài, đến khi tỉnh dậy chỉ cần hô một tiếng, chúng nó liền tiến vào hỏi han, chăm sóc.
Hôm nay sao lại không thấy đứa nào chứ?
Nhiên Yến quan sát mọi thứ hồi lâu, đây là một căn nhà nhỏ được bày trí rất sơ sài nhưng không đến nỗi thiếu thốn, những vật dụng cần thiết đều có.
Gắng sức chống tay ngồi dậy, Nhiên Yến hoảng hồn khi nhìn thấy thân thể của mình.
Sao anh lại nhỏ như vậy? Tay chân gầy còm, hơn nữa khắp người toàn là vết thương, có nơi như bị nắm đấm nện vào, có nơi như bị thứ gì sắc nhọn cào trúng.
Nén sự hoang mang từ tận đáy lòng, Nhiên Yến chầm chậm hết sức ngồi dậy đi đến chiếc gương cũ kỹ ở cuối phòng.
Trong gương phản chiếu ra một đứa bé trai khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, cả người gầy gò, đen đúa giống như thiếu dinh dưỡng, khắp người đều bị thương, chỗ nặng chỗ nhẹ giống như bị ngược đãi dã man, còn về gương mặt, xin lỗi nhưng anh không thể nhìn rõ ngũ quan ra sao vì đã bị vết thương ngắn dài che phủ.
Nhiên Yến không nhịn được thẫn thờ đứng đó như người gỗ. Chuyện gì xảy ra vậy?
Nhiên Yến phong lưu đẹp trai là anh đây bị sao thế?
Đúng lúc này bỗng có thứ gì đó muốn tràn vào đầu Nhiên Yến khiến anh dứt ra khỏi sự hoang mang, nhận ra không thể kháng cự được thứ này nên anh đành phải cắn răng tiếp nhận.
Hóa ra đây là kí ức của thân thể này. Đến bây giờ thì Nhiên Yến không thể không chấp nhận một sự thật rằng linh hồn anh đã rời khỏi thân thể của anh và xuyên đến một thế giới khác.
Đứa bé trai này cũng tên Nhiên Yến, cùng tên với anh.
Cha Nhiên Yến mất sớm, mẹ cậu bé đi thêm bước nữa, điều đáng nói ở đây là mẹ cậu kết hôn với một con gấu, hắn tên Hắc Hùng - thủ lĩnh của loài gấu.
Đúng vậy, sự thật là vậy vì thế giới này là một thế giới kì lạ, nơi đây bị động vật thống trị đã gần một trăm năm.
Thế nhưng loài người luôn không cam tâm bị một đám súc sinh tàn nhẫn và ngang tàn thống trị, bên ngoài vờ thuận theo nhưng bên trong vẫn luôn cố gắng tập hợp nhân lực, tổ chức thực hiện chiến dịch vì muốn vùng lên, giành lại quyền thống trị và thống nhất đất nước như trăm năm trước tổ tiên loài người đã từng.
Vốn dĩ với thân phận của mẹ cậu bé thì Nhiên Yến sẽ sống yên ổn hơn những người khác rất nhiều nhưng không, trước khi mẹ cậu bé lấy Hắc Hùng, cậu đã tham gia tổ chức chống động vật và tuyên thệ rằng sẽ là một phần của chiến dịch, góp sức đánh đổ sự thống trị hung hãn, không hề có một chút nhân đạo này.
Vì vậy, đến khi mẹ cậu lấy Hắc Hùng, cậu bé đã phản đối dữ dội, quyết tâm ngăn cản đến cùng, thậm chí có lần còn lỡ tay, vô tình làm tổn thương đến mẹ mình.
Hắc Hùng tuy là một con gấu thô lỗ, mạnh bạo nhưng trước mặt mẹ cậu bé lại giống như một con mèo được thuần hóa, vô cùng ngoan ngoãn nên bất chấp sự phản đối quyết liệt của cậu bé, Hắc Hùng vẫn luôn xem cậu bé là con trai ruột mà đối đãi, vô cùng tận tình.
Cho đến khi cậu bé vô tình làm tổn thương đến mẹ mình, Hắc Hùng mới bắt đầu trở mặt, để cậu bé chuyển đến sống một mình trong ngôi nhà nhỏ, mỗi tháng đều sẽ có người mang thức ăn đến một lần, xem như Hắc Hùng cũng không dám tuyệt đường sống của cậu bé, có lẽ vì sợ mẹ cậu bé biết.
Mặc dù Hắc Hùng không trực tiếp trở mặt hay ra tay với Nhiên Yến, nhưng Hắc Hùng cũng không bảo vệ cậu bé khắp nơi như hồi trước mà âm thầm tuyên bố gã sẽ không tiếp tục bảo vệ cậu bé nữa.
Những thú xung quanh vốn từ lâu đã chướng mắt cậu bé , tuyên bố của Hắc Hùng vừa truyền đi thì Nhiên Yến cũng liền phải ăn khổ sở, bị chửi mắng, đánh đập không chút thương tiếc, chúng không đánh cậu bé đến chết mà cố tình nương tay, đánh cho cậu bé nửa sống nửa chết, vết thương cũ chưa lành lại tiếp tục nhận thêm vết thương mới.
Đã một tuần trôi qua, mẹ cậu vẫn phải nằm trong bệnh viện, còn cuộc sống của cậu bé thì giống như đang ở trong địa ngục, dù có ý chí kiên cường đến nhường nào đi chăng nữa thì một đứa nhỏ mười mấy tuổi đầu như cậu bé cũng phải gục ngã.
Tiếp thu xong mọi chuyện, Nhiên Yến không khỏi thở dài. Ấy là đứa nhỏ này đã ra đi trong hoàn cảnh thế này, trong lòng Nhiên Yến không khỏi cảm thấy xót thương.
Ngồi bần thần gần nửa ngày, Nhiên Yến cuối cùng cũng định hướng được hướng đi sắp tới của mình. Trước tiên, anh cần phải bắt đầu tu luyện pháp thuật lại từ đầu, chỉ cần có thực lực thì sẽ không cần sợ bất cứ điều gì nữa.
Trước khi xuyên đến đây, Nhiên Yến là một trong những pháp sư đứng đầu Hiệp hội Ma Pháp sư, nhận được sự kính nể của mọi người.
Nhiên Yến xoa cằm, hiện tại anh cần phải tu luyện đến tầng ma pháp đầu tiên, cần có nền tảng nhất định để bổ sung giá trị thể lực cho thân thể này, nếu không dưới hoàn cảnh của đứa nhỏ này, chỉ cần anh bước ra khỏi cửa, ngay lập tức sẽ bị đánh cho bầm dập.
Nhiên Yến bày tỏ, anh không có đam mê thích chịu ngược.
Cũng may trong căn nhà nhỏ này có thức ăn nước uống đầy đủ, Nhiên Yến thở ra, hiện tại anh cũng chỉ cần có vậy.
Pháp thuật ở thế giới trước kia của Nhiên Yến được phân chia cấp bậc rất rõ rệt, trước khi xuyên đến đây, anh đã đạt đến cấp mười một thấp.
Tổng cộng có mười hai cấp, mỗi cấp lại phân chia thành ba bật thấp, trung, cao khác nhau, bao gồm:
Tụ Ma Pháp.
Hữu Ma Pháp.
Như Ý Ma Pháp.
Viên Mãn Ma Pháp.
Toàn Tựu Ma Pháp.
Hiển Tận Ma Pháp.
Tịnh Tựu Ma Pháp.
Hữu Hiện Ma Pháp.
Dư Lập Ma Pháp.
Thụ Hỗn Ma Pháp.
Đắc Hữu Ma Pháp.
Chí Thượng Ma Pháp.
Mặc dù có mười hai cấp và mỗi cấp đều chia thành ba bậc khác nhau nhưng để tiến thêm một bật cũng không dễ dàng gì mà để tiến thêm một cấp thì lại càng khó ăn.
Nhiên Yến cố nén tiếng thở dài, gạt bỏ sự lười biếng của bản thân sang một bên bắt đầu tu luyện, dù sao anh cũng đã từng tu luyện một lần, bây giờ tu luyện lại xem như rèn luyện tính kiên nhẫn vậy.
Chớ vì nghẹn một miếng mà bỏ bữa ăn, chớ vì ngã một lần mà chân không bước.
Hai tháng sau.
Nhiên Yến vươn vai đứng dậy nhìn đồ ăn được để ngổn ngang trên sàn nhà, hai chữ cám ơn còn chưa thốt ra khỏi miệng thì người đến đưa thức ăn đã nhanh chóng đi khỏi, anh nhún vai, mang đồ ăn xếp ngay ngắn vào chiếc tủ nhỏ sớm đã trống không, xoay người đi vệ sinh cá nhân rồi đi nấu nướng chút gì đó bỏ bụng.
Hiện giờ xem như Nhiên Yến cũng thành công bước đầu, đạt được Tụ Ma Pháp thấp, có thể dùng được một vài câu ma chú đơn giản, quan trọng là anh đã thành công trong việc đặt nền móng ma pháo đầu tiên cho thân thể này, giúp thân thể cải thiện về sức lực cũng như vẻ bề ngoài rất nhiều, đó cũng chính là sự khác biệt vô cùng to lớn của pháp sư và người bình thường.