Cả đường đi Triển Chiêu kể một câu chuyện điện ảnh, không đầu không đuôi, đến trước cửa nhà tù đặc biệt, lại nói với Bạch Ngọc Đường, hắn nghi ngờ Chu An Minh đang ở đây.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Cho nên năm đó ông ta không chết?”

Triển Chiêu gật đầu.

“Ông ta ở đây làm gì? Ngồi tù hay làm việc?” Bạch Ngọc Đường có chút khó tưởng tượng, chẳng lẽ thay tên đổi họ? Không thể nào! Tưởng Bình đã dùng hệ thống tìm kiếm toàn diện đặc biệt, không chỉ thông tin cá nhân, còn có thông tin của các loài sinh vật, phân biệt khuôn mặt, chỉ cần Chu An Minh có thông tin trong phía chính phủ là hoàn toàn có khả năng tra được! jongwookislove.wordpress.com

Thấy Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, Triển Chiêu giải thích, “Tôi chỉ là nghi ngờ bước đầu, còn cần nghiệm chứng nữa.”

Hai người bọn họ đến phòng của trưởng ngục làm thủ tục thăm hỏi, Mã Hán và Triệu Hổ không đi theo vào, đứng bên ngoài chờ.

Châm điếu thuốc, Mã Hán dựa vào cốp xe trước, ngẩng đầu quan sát nhà giam này.

Triệu Hổ thấy trước cổng có đặt một máy bán nước tự động, liền đi tới mua hai lon nước.

Nhà giam này không lớn lắm, thuộc dạng giam giữ tù nhân mắc bệnh, những tù nhân ở đây đều là thành phần nguy hiểm mắc bệnh tâm thần nặng, bởi vậy bảo vệ cực kì nghiêm ngặt.

Máy bán nước được đặt kế phòng bảo vệ.

Có tổng cộng ba đường vào trong, hai đường phía trước rất nghiêm ngặt, cũng nhiều người. Đường này thì chỉ có một người canh, giống như quầy tiếp tân, sau khi qua cửa kiểm tra an toàn sẽ đến đây, ghi lại tên, nói nơi muốn đến, bảo vệ sẽ chỉ đường.

Triệu Hổ từ trước tới nay, với ai cũng có thể trò chuyện mấy câu, thấy cậu cảnh vệ cũng trạc tuổi mình, liền chào hỏi, “Người anh em quê ở đâu vậy?”

Tính tình cậu cảnh vệ cũng không tệ, nói chuyện hàn huyên với Triệu Hổ, trong lời nói như muốn thử bọn họ tới đây làm gì.

Triệu Hổ tám chuyện với cậu cảnh vệ một hồi, cười hì hì cầm hai lon nước đi.

“Tiểu Mã ca.” Triệu Hổ đưa một lon cà phê cho Mã Hán.

Mã Hán nhận lấy, hắn có thấy Triệu Hổ đứng nói chuyện với cảnh vệ, lúc này, cậu kia đang nói chuyện điện thoại, vừa nói vừa nhìn về hướng bọn họ. Thấy Mã Hán nhìn sang liền xoay người đi.

“Thằng nhóc đó chắc là tai mắt ngầm.” Triệu Hổ nói.

Mã Hán nhíu mày, để một đứa tai mắt ngầm ở đây làm gì?

“Ở chỗ này cảm giác rất cũ, quy mô so với chỗ giam Triệu Tước lần kia nhỏ hơn nhiều.” Hổ tử đổi chủ đề.

“Chỗ này giống bệnh viện tâm thần hơn.” Mã Hán coi như cũng có chút nghiên cứu về nhà giam đặc biệt này, “Từ đó tới giờ chỉ mới chấp hành một nhiệm vụ.”

“Lúc anh còn làm tay súng bắn tỉa?”

“Ừ.” Mã Hán gật đầu, “Lúc đó có một phạm nhân bắt một cai ngục lên nóc nhà bên kia.”

Mã Hán vừa nói vừa chỉ lên tòa kiến trúc màu trắng bốn tầng đối diện, nóc nhà hiện tại đã được bọc lưới phòng hộ.

“Sau đó thì sao?” Triệu Hổ hiếu kỳ hỏi Mã Hán, “ Anh bắn chết phạm nhân?”

“Bắn chết cai ngục.” 

“Hả?” Triệu Hổ nhìn chằm chằm Mã Hán — Anh không giỡn chứ?

Mã Hán nhớ lại chuyện cũ, “Đó là lần đầu tiên được hợp tác với tiến sĩ Triển, đúng là định nhắm vào phạm nhân, nhưng trong bộ đàm, tiến sĩ Triển đột nhiên nói với anh, người bị ép là phạm nhân, bắt cóc con tin là cai ngục, cai ngục bị bắt.”

Triệu Hổ há miệng nghe.

“Anh vốn định bắn vào chân cai ngục khiến hắn bị thương, nhưng tiến sĩ Triển lại nói bắn chết hắn, nếu hắn không chết, mọi người ở đây sẽ chết.” Mã Hán nói tiếp, “Sau khi nổ súng, cai ngục ngã xuống… Mà tên phạm nhân kèm hắn lại vẫn duy trì tư thế đó, giống như bị trúng tà.”

“Phạm nhân mới là cai ngục?” Triệu Hổ hiếu kỳ, “Tại sao lại hành động bất thường như vậy?”

“Thì ra trước đó phạm nhân từng là bác sĩ, còn là bác sĩ gây mê. Kế hoạch lần này của hắn đã lập từ rất lâu, giết một bác sĩ, đánh ngất một cai ngục. Sau đó lợi dụng thuốc trong phòng cứu thương bào chế ra thuốc mê, tiêm vào người cai ngục, làm cho hắn giống như bị trúng tà.”

“Oa! Nguy hiểm thiệt đó.” Triệu Hổ nói, có chút không hiểu, “Tại sao lại bày ra hành động này? Cho dù là tay súng bắn tỉa giết sai người, chỉ cần cai ngục khác chạy tới sẽ phát hiện ra ngay, khả năng cho hắn chạy trốn không cao.”

“Hắn cũng không phải muốn chạy.” Mã Hán cười cười, “Tiến sĩ Triển nói hắn chỉ muốn giết nhiều người hơn.”

Triệu Hổ nhíu mày, “Giết thế nào?”

“Chờ cảnh sát chạy lên, phát hiện ra trong túi của tên cai ngục giả có hai lọ chất lỏng.” Mã Hán dập điếu thuốc, “Nghe nói là thuốc kịch độc, chỉ cần trộn hai lọ lại với nhau sẽ nổ, khói bốc lên tỏa ra, người nào hít vào sẽ trúng độc mà chết. Hắn chạy lên nóc nhà đó, là vì tòa đó có rất nhiều phạm nhân, làm bộ bị bắt, là để kéo thêm nhiều cảnh sát tới.”

Triệu Hổ mở to mắt, “Biến thái tới vậy?”

Mã Hán nhún vai, “Không biến thái thì cũng sẽ không được giam ở đây.”

“Chỗ này buổi tối chắc chắn rất hợp quay phim kinh dị.” Triệu Hổ như hoàn toàn chìm vào không khí phim kinh dị, tự nhủ lẩm bẩm một câu, “Tại sao có vài người lại muốn biến cuộc sống của mình thành phim kinh dị chứ…”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dưới sự chỉ dẫn của một vị giám ngục, đi tới văn phòng của viện trưởng.

Chỗ này tuy rằng được xưng là nhà giam đặc biệt, nhưng thật ra lại là bệnh viện đặc biệt, trưởng ngục và viện trưởng là cùng một người, họ Sử, tên là Sử Văn.

“Viện trưởng Sử.” Triển Chiêu bước vào, chào hỏi một chú tuổi trung niên, râu ria xồm xàm đeo mắt kiếng.

“Ui, Tiểu Triển, khách ít đến thăm nha.” Viện trưởng Sử vừa lúc cúp điện thoại, đứng lên chào hỏi hai người.

Triển Chiêu giới thiệu Bạch Ngọc Đường, Sử Văn gọi thư ký pha hai ly hồng trà đón khách quý.

Ngồi hàn huyên vài câu, Sử Văn liền hỏi, “Hai vị tới đây có chuyện gì?”

Triển Chiêu nói bọn họ đang điều tra một vụ án, có một người liên quan đến vụ án đang ở đây, tên là Chu Thần.

Sử Văn nghe xong có hơi khựng lại.

Hành động này của ông khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lo lắng, rất sợ ông mở miệng nói Chu Thần đã chết các thể loại, vậy thì phiền phức rồi.

“À… Chu Thần hả…” Vẻ mặt của Sử Văn có chút khó xử, nhìn Triển Chiêu, “Chính là… Chu Thần kia?”

Triển Chiêu cười cười, hỏi lại, “Ai cơ?”

“Người giết anh với mẹ mình?” Sử Văn thăm dò hỏi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Sử Văn.

Sư Văn năm nay trên dưới năm mươi tuổi, Chu Thần ba mươi năm trước đã bị bắt vào đây, nói cách khác, Chu Thần tới đây trước Sử Văn.

“Giết rất nhiều người.” Triển Chiêu hỏi, “Viện trưởng Sử, chú có hiểu biết gì về Chu Thần không?”

“À… Không biết không biết.” Sử Văn vội vàng xua tay, “Chỉ là tôi có nghe đồn.”

Triển Chiêu gật đầu, Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh chẳng hề có chút nghiên cứu tâm lý học nào, cũng nhìn ra vị viện trưởng này khi nhắc tới Chu Thần có chút mất tự nhiên.

“Viện trưởng Sử bình thường có tiếp xúc với Chu Thần không?” Triển Chiêu có vẻ không vội tìm Chu Thần, mà là nói chuyện với Sử Văn.

“À… ờ… không có tiếp xúc gì.” Sử Văn nâng tách trà, “Chỉ là có đôi khi bọn họ ra ngoài hóng gió thì tôi có nhìn thấy.”

“Chưa từng nói chuyện riêng sao?”

“Hả?” Sử Văn vội vàng lắc đầu, “Không có! Tôi không thể tiếp xúc riêng với phạm nhân, Chu Thần cũng thuộc dạng phạm nhân tương đối an phận.”

“Rất an phận?”

“Đúng vậy, biểu hiện vô cùng tốt, bảo hắn uống thuốc thì uống thuốc, rất nghe lời.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu — Mới vừa nói là không quen biết, giờ thì ngay cả chuyện uống thuốc ngoan ngoãn cũng biết… Vậy rốt cuộc là quen hay không quen?

Triển Chiêu hơi cười cười, vỗ vỗ đầu gối của Bạch Ngọc Đường, đứng lên nói với Sử Văn, “Đi thôi, chúng ta đi gặp Chu Thần.”

“A… Được.” Sử Văn gật đầu, tự mình dẫn Triển Chiêu bọn họ đi.

Rời khỏi phòng viện trưởng, Triển Chiêu để ý chỗ ngồi của thư ký không có ai.

Rời khỏi tòa nhà, Triển Chiêu cũng cảm giác điện thoại rung lên. Lấy điện thoại ra mở lên, thấy điểm đỏ chớp chớp đã dừng lại.

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, cất điện thoại vào — Triệu Tước rốt cuộc đang làm gì?

Nhắc tới cũng trùng hợp, lúc này trong rừng rậm, Triệu Tước cũng cúi đầu nhìn màn hình laptop.

Trên màn hình, cũng là bản đồ theo dõi, cũng là một điểm đỏ chớp chớp đang di chuyển, đang tiến gần về khu được đánh dấu màu vàng.

Triệu Tước nhíu mày, lẩm bẩm, “Sao lại đi vào đó?”

“Đi đâu?” Bạch Diệp hỏi.

Triệu Tước xoay màn hình qua cho ông xem, vươn tay về phía Eddie muốn lấy điện thoại vệ tinh.

Eddie đưa điện thoại cho ông.

Mấy người thuộc hạ đi theo Eddie vào trong rừng đều hoang mang nhìn boss nhà mình — Từ lúc vào rừng tới giờ không hề nói một lời nào, bình thường cả đống tật xấu, sao hôm nay lại giống như người máy, im lặng vô cùng, còn rất nghe lời chuyên gia kia.

Triệu Tước chỉ ngón tay, Eddie dắt thuộc hạ đi về phía trước, ngồi xuống nghỉ ngơi chờ Triệu Tước.

Triệu Tước suy nghĩ một chút, bấm một dãy số.

Trước cửa nhà giam đặc biệt, Mã Hán và Triệu Hổ nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo một ông chú, trong lòng có chút hiếu kỳ, muốn nhìn thử Chu Thần kia rốt cuộc là thần thánh phương nào. Nhất là Triệu Hổ, đó là vai nam chính của bộ phim hắn viết nên, không biết có hình dáng thế nào.

Đang nóng lòng nhìn theo, điện thoại của Mã Hán đột nhiên reo lên, trên màn hình là số lạ hoắc.

Triệu Hổ đó giờ luôn nhiều chuyện, còn tưởng là Gia Di kiếm, lại gần nhìn lén.

“Đây là số của điện thoại vệ tinh phải không?” Triệu Hổ hiếu kỳ, “Gia Di đi nước ngoài?”

Mã Hán lắc đầu, bắt máy, “Alo.”

“Tay súng bắn tỉa.”

Mã Hán hơi sửng sốt, Triệu Hổ dán tai nghe ké cũng giật mình, hai người nhìn nhau — Triệu Tước?

“Hai cậu có vào nhà giam không?”

Triệu Tước hỏi một câu không đầu không đuôi.

“Chúng tôi đợi ngoài cửa.”

Mã Hán vừa nói vừa nhìn xung quanh, chỉ thấy tên cảnh vệ kia lại bắt đầu gọi điện thoại, còn nhìn về phía bọn họ.

Mã Hán khẽ nhíu mày, chợt nghe Triệu Tước lên tiếng, “Nghe lén, đứng xa ra một chút.”

Triệu Hổ chớp mắt, ý thức là nói mình, liền tự giác lùi ra hai bước, biểu thị không nghe nữa! Đồng thời Hổ tử cũng khó hiểu — Tại sao mình nghe lời vậy? Bị thôi miên?

Mã Hán đang nghi ngờ, chợt nghe trong điện thoại, giọng của Triệu Tước truyền tới, giọng nói bằng phẳng, nhưng chỗ trống trong trí nhớ của Mã Hán bắt đầu có chút thay đổi.

Chờ cúp điện thoại rồi, Mã Hán không mang sắc mặt gì, bước nhanh về phía trạm canh gác.

Triệu Hổ nhìn Mã Hán đi ngang qua mình — Tình huống gì đây?

Cửa không khóa, tên cảnh vệ đang nghe điện thoại, thấy Mã Hán đột nhiên đi tới, sửng sốt một chút, còn chưa mở miệng, Mã Hán đã giơ tay đánh lên cổ hắn.

Cảnh vệ chưa kịp phát ra tiếng đã hôn mê bất tỉnh.

Triệu Hổ kinh ngạc, theo bản năng nhìn xung quanh… May là không có ai.

Mã Hán lấy điện thoại để lên tai nghe.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói vội vàng, không ngừng lặp lại, “Cảnh báo cấp một, cảnh báo cấp một…”

Mã Hán cúp điện thoại, nhìn Triệu Hổ đang đứng há hốc, cứng ngắc nói, “Nơi này là căn cứ số ba.” 

“Hả?” Triệu Hổ trợn mắt nhìn Mã Hán, “Căn cứ gì?”

“Gọi cho Tưởng Bình nhờ trợ giúp.” Nói xong, Mã Hán cầm bút trên bàn, xé một tờ giấy trong cuốn sổ đăng ký, cúi đầu bắt đầu vẽ.

Triệu Hổ lập tức gọi cho Tưởng Bình, nói ở nhà giam xảy ra chuyện cần tiếp viện, Tưởng Bình hỏi xảy ra chuyện gì, Triệu Hổ chỉ nói chuyện lớn rồi cúp máy, Tưởng Bình ở bên kia lập tức lao khỏi văn phòng tìm Bao cục.

Mã Hán vẫn còn khom lưng vẽ.

Triệu Hổ nhìn những đường vẽ thẳng tắp không cần thước đo, Mã Hán không biết não đang ở nơi nào vẫn tiếp tục vẽ, trong lòng nghĩ, đây không phải la cộng sự của hắn…

Triệu Hổ biết sự khác thường của Mã Hán có liên quan đến cuộc gọi của Triệu Tước, muốn gọi cho Triển Chiêu xin giúp đỡ, nhưng điện thoại không gọi được, lấy ra xem… Mất sóng!

Hổ tử hoang mang — Rõ ràng vừa gọi được cho Tưởng Bình, sao lại tự nhiên mất?

Mã Hán giống như bị bút thần của Mã Lương chiếm xác, chưa cần tới năm phút, trên giấy đã xuất hiện bản đồ địa hình hoàn chỉnh. Đặt bút xuống, hắn liền ôm đầu dựa vào bàn.

“Tiểu Mã ca!” Triệu Hổ vội vàng dìu hắn.

Mã Hán vỗ vỗ đầu, thần trí cũng dần hồi phục.

Triệu Hổ lắc lắc hắn mấy cái, Mã Hán hồi phục tinh thần, nhìn Triệu Hổ, “Có chuyện gì vậy?”

Triệu Hổ nhìn Mã Hán “vừa hồi hồn”, cầm tờ giấy trên bàn lên vẫy vẫy, “Đồ anh vừa tự in ra nè!”

Mã Hán cầm tờ giấy xem thử, rồi ngẩng đầu nhìn nhà giam đặc biệt, nhíu mày, “Hình như đây là bản đồ của nơi này.”

Triệu Hổ cũng nhìn kỹ, “Úi chồi ôi…”

Mã Hán có nhớ vừa xảy ra chuyện gì không? Nhớ rõ! Nhưng cảm giác như vừa bị bóng đè, thân thể không chịu sự khống chế của chính mình.

“Sao anh lại vẽ bản đồ của nhà giam này?” Triệu Hổ không hiểu nổi, đừng thấy Mã Hán bắn súng giỏi, nhưng bình thường hăn không có khiếu vẽ, ở nhà vẽ giùm con thỏ cho Dương Dương cũng mất cả nửa tiếng.

Mã Hán cũng không biết. “Hình như là… nhớ rõ.”

“Căn cứ số ba?”

Mã Hán biết mình nói đây là căn cứ số ba, nhưng cụ thể là cái gì, trong trí nhớ của hắn vẫn luôn trống rỗng.

“Xong rồi xong rồi!” Triệu Hổ lo lắng, “Lúc nãy Triệu Tước nói cái gì, tự nhiên phân liệt được anh luôn?”

Nói tới Triệu Tước, Mã Hán nhíu mày, “Cậu có nhớ không, vụ án thuyền ma lần trước…”

“Nhớ! Tước gia ở riêng với anh rất lâu!” Triệu Hổ đã nghi ngờ tới điểm này.

“Có thể chú ta đã bỏ thông tin gì đó vào đầu anh.” Mã Hán nhức đầu, nhìn lại tấm bản đồ.

Triệu Hổ cùng nghiên cứu với Mã Hán, hai người nhìn một hồi, đều phát hiện một vấn đề — Trong nhà giam này có rất nhiều phòng và địa đạo.

Bên trong nhà giam đặc biệt, một cánh lại thêm một cánh cửa sắt mở ra.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo Sử Văn, tiến về một phòng giam được bảo vệ nghiêm ngặt.

“Tiến sĩ Triển.”

Một cai ngục nhìn thấy Triển Chiêu liền đi tới chào hỏi.

Triển Chiêu gật đầu chào.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu — Trong nhà giam này cậu quen nhiều người thế?

Triển Chiêu mỉm cười.

Cai ngục thấy Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, liền giải thích, “Tôi là Ngô Lỗi, trước đây tiến sĩ Triển từng cứu tôi.”

Sử Văn cũng cười, “Năm đó nếu không nhờ tiến sĩ Triển, nhà giam này có thể đã chết rất nhiều người.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu — Hắn cũng nghe nói về vụ án năm đó.

Triển Chiêu hỏi Ngô Lỗi, “Chu Thần là do anh phụ trách?”

“Đúng vậy.” Ngô Lỗi gật đầu, “Hai người tìm Chu Thần? Ông ta chắc là đang ở vườn hoa hồng.”

“Vườn hoa hồng?”

“Ừ, phạm nhân ở đây đều đi lao động, có người làm mộc, có người làm vườn.” Sử Văn giới thiệu, “Chu Thần rất giỏi, hắn đang cải tiến hoa hồng, nghiên cứu nhiều giống loại mới.”

“Chu Thần có phải sinh hoạt rất tốt không?” Triển Chiêu hỏi.

“Đúng vậy! Nói chung là rất thông minh, có học vấn tốt.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Chu Thần vào đây năm 16 tuổi, đại học còn chưa kịp vào, chẳng lẽ là tự học?

“Ông ta ở đây lâu, có ai từng vào thăm không?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

“Lâu lâu cũng có.” Ngô Lỗi nói, “Đều là nhân viên xã hội, còn có mấy người bạn của ba ông ta.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.

“Bạn của ai?” Triển Chiêu vừa nói chuyện với Ngô Lỗi, dư quang để ý tới Sử Văn.

Sử Văn bây giờ rất lo lắng, nhìn Ngô Lỗi, sợ hắn nói nhiều, lại ngẩng đầu nhìn lên trên.

Bạch Ngọc Đường để ý, nhìn theo hướng của ông, ông đang nhìn về kèn đồng.

Triển Chiêu tất nhiên chú ý tới.

“Có một chú mập mập thường đến…” Ngô Lỗi còn chưa dứt lời, cả nhà giam đột nhiên vang lên tiếng báo động.

“Ái chà!” Sử Văn cản Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Đây là cảnh báo cấp một, có thể xảy ra chuyện gì rồi!”

Ngô Lỗi cũng nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì, phạm nhân bỏ trốn?”

“Để an toàn, đi tránh trước?” Sử Văn đề nghị.

Bạch Ngọc Đường nhìn ông, “Không cần, cũng tới rồi.”

Triển Chiêu cũng bảo Ngô Lỗi mở cửa.

Ngô Lỗi mở cửa sắt, cánh cửa từ từ mở ra, trước mắt xuất hiện một vườn hoa, bên trong trồng rất nhiều hoa hồng.

Có một người trung niên mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng, đang tưới nước cho một chậu cây.

Cửa sắt mở ra, ông cũng không ngẩng đầu, vẫn bận rộn chuyện của mình.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều từng xem qua ảnh của Chu Thần, ba mươi năm trôi qua, một thiếu niên trở thành người trung niên, nhưng cơ thể này nọ vẫn không thay đổi.

Bạch Ngọc Đường cau mày, hồi tưởng lời Triển Chiêu nói ban nãy — Chu An Minh đang ở đây.

Trong nháy mắt cánh cửa mở ra, Bạch Ngọc Đường thật sự cho rằng đó chính là Chu An Minh, bởi vì Chu Thần sau khi lớn lên thật sự rất giống Chu An Minh năm đó. Nhưng nghĩ lại, nếu Chu An Minh thật sự còn sống, cũng phải già thêm, sao có thể trông trẻ như vậy.

“Chu Thần, có người tới thăm chú.” Ngô Lỗi gọi một tiếng.

Chu Thần ngẩng đầu nhìn, ánh mắt di chuyển, rơi lên người Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

“Hai vị cảnh sát có chút chuyện muốn hỏi cậu.” Sử Văn ngoắc tay gọi Chu Thần lại.

Chu Thần đặt bình nước xuống, xoay người đi về phía bên kia.

“Này!” Ngô Lỗi gọi, “Chu Thần…”

Nhưng Chu Thần không quay lại, tựa như không phải gọi mình.

Trong lúc Sử Văn và Ngô Lỗi vô cùng bất đắc dĩ, Triển Chiêu đột nhiên mở miệng kêu một tiếng, “Chu An Minh.”

Chu Thần liền dừng bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play