Bạch Ngọc Đường lái xe, chở Triển Chiêu tới nhà giam đặc biệt, gặp hung thủ thuộc “sự kiện thần bí” của Triệu Tước đã bị bắt 30 năm trước, Chu Thần.
Nhà giam đặc biệt đương nhiên sẽ không xây ở khu vực thành thị, đường xa, Bạch Ngọc Đường phụ trách lái xe, Triển Chiêu mở máy tính bảng, gọi video với Tưởng Bình.
Mã Hán và Triệu Hổ cũng lái một chiếc, chạy phía sau xe của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cùng đến trại giam đặc biệt.
Những người ở lại phòng làm việc SCI đều có nhiệm vụ riêng, Bạch Trì đang xem sách, kiếm những “truyền thuyết của thành phố” theo yêu cầu của Triển Chiêu.
Còn Tưởng Bình thì đang gõ bàn phím, tìm manh mối về người cha đã mất tích của Chu Thần, Chu An Minh.
Dù sao cũng đã mất tích vào 30 năm trước, cộng thêm chỉ biết Chu An Minh là một nhà nghiên cứu sinh vật, còn cụ thể là nghiên cứu cái gì thì không rõ.
Tưởng Bình cũng không chắc mình có tìm được không, hay là tư liệu nghiên cứu đã bị người ta hủy hết rồi.
Tìm được một vài tấm ảnh cũ, còn là hình chụp tập thể, không nhìn rõ mặt.
Tưởng Bình gửi tài liệu cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu bảo hắn điều tra vài chuyện của Chu An Minh.
Tưởng Bình tra được thông tin mấy đồng nghiệp cũ của ông, bắt đầu tra tình hình gần đây, kết quả càng khiến người ta bất an.
“Chết hết rồi.” Tưởng Bình vò đầu, “Chu An Minh nếu còn sống thì cũng đã hơn 70 tuổi, đồng nghiệp của ông ta cũng bảy tám chục hết rồi.”
“Chết tự nhiên hết à?” Triển Chiêu hỏi.
“Có đủ nguyên nhân, chết vì bệnh, tai nạn, còn có tự sát…” Tưởng Bình lắc đầu, “Không đúng lắm, những người này đều chết trước khi Chu An Minh bị mất tích.”
“Vậy thì rõ ràng là không bình thường.” Ở đầu dây khác, Triệu Hổ thấy thông tin cũng lắc đầu, “Không có lấy một kẻ nào lớn mạng hơn ông ta? Bọn họ lúc đó nghiên cứu cái gì vậy?”
Tưởng Bình lắc đầu, “Cái này không tra được.”
“Còn người quen nào của ông ta không?” Triển Chiêu hỏi, “Học sinh, sinh viên các kiểu?”
“Tạm thời chưa điều tra ra, người nhà này có cảm giác đoạn tuyệt họ hàng, người quen của Chu Thần và Chu An Minh đều chết hết.” Tưởng Bình nói, “Để em tìm người ngoài giúp điều tra thử, tra được em sẽ liên lạc với mấy anh.”
Cúp điện thoại, Tưởng Bình liên lạc với Mia nhờ điều tra giúp.
Thi thể của Chu An Minh vẫn còn chưa tìm thấy, bởi vậy bên chỗ của Karin không có tài liệu của ông, nhưng tài liệu về Chu Quang và những người bị Chu Thần giết thì có đủ.
Mia gửi cho Tưởng Bình ảnh chụp của những người chết, Công Tôn và Mã Hân cầm ảnh chụp nghiên cứu.
“Một thiếu niên, tại sao có thể giết người một cách hung tàn như vậy?” Mã Hân không tiếp thụ được.
“Cách giết người còn có hiệu suất cao.” Công Tôn nói, “Chỉ vì mục đích giết người đơn thuần, cách làm đơn giản thô bạo.”
“Tình huống này không phải báo thù chứ?” Bạch Trì hỏi.
“Hình như không có tình cảm, chỉ vì muốn giết mấy người này thôi.” Công Tôn lấy ảnh chụp xếp thành một hàng, cẩn thận so sánh.
Cùng thảo luận vấn đề này, còn có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu tại sao một đứa bé lại có thể giết nhiều người như vậy, hơn nữa xem ghi chép về Chu Thần lúc trước, cảm giác hắn không có đặc điểm của kẻ cuồng sát.
“Đúng vậy, đây là một cặp song sinh, Chu Quang vừa học giỏi vừa có đạo đức tốt, Chu Thần thì nghịch ngợm gây sự, trước đó cũng không có ghi chép từng có hành vi bạo lực gì.”
“Hơn nữa lúc giết người còn là Chu Thần biến thành Chu Quang lúc bắt đầu giết người nữa?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Đây là kịch bản của phim kinh dị rồi.”
Micro của hai xe thông nhau, Mã Hán và Triệu Hổ ở phía sau cũng nghe thấy cuộc trò chuyện.
Hổ tử luôn cảm thấy nội dung hình như đã từng thấy trong một bộ phim kinh dị nào đó rồi.
“Nếu nói là phim kinh dị thì sẽ có nội dung thế nào?” Triển Chiêu bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, hỏi Triệu Hổ, để hắn tự do phát huy một chút.
“Khụ khụ.” Triệu Hổ tằng hắng một cái, suy nghĩ một hồi rồi bắt đầu phát huy, “Nếu là một bộ phim kinh dị, cảnh đầu tiên sẽ là ở đập chứa nước, ví dụ như nửa đêm có một ông già chèo thuyền, câu cá ở đập chứa nước đen kịt… Lúc này có vật gì đó đụng trúng thuyền của ông ta, lúc ông ta căng thẳng kiểm tra xung quanh thì bốn phía đột nhiên im lặng, sau đó ông ta thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị câu cá tiếp, đúng lúc này chiếc thuyền bị lật. Ông ta bị thứ gì đó kéo xuống nước, cuối cùng là cảnh mặt hồ ở góc xa, loáng thoáng thấy vật gì ở trong nước.”
Mã Hán và Bạch Ngọc Đường tập trung lái xe đều im lặng lắc đầu.
Triển Chiêu lại thấy thú vị, bảo Triệu Hổ tiếp tục.
“Lúc này thì sẽ chạy tên phim, sau đó hình ảnh chuyển qua buổi sáng, một nhóm học sinh cấp hai chạy tới đập chứa nước chơi, cả đám trai gái đều ngớ ngẩn. Khúc này tốt nhất là cho thêm cảnh một nam sinh bơi trong nước hù dọa nữ sinh, cũng hù khán giả một cái, tạo bầu không khí. Vậy thì lần thứ hai đám học sinh gặp quỷ thật, sẽ tưởng có người đùa dai, đây là tạo hiệu ứng điện ảnh!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đúng là xem không ít phim kinh dị.
“Sau đó tới cảnh nhân vật chính, Chu Thần trong cặp song sinh xuất hiện. Lúc đang bơi đột nhiên hắn thấy có người kéo chân mình, hắn giãy dụa mấy cái bị con quỷ kéo xuống nước. Chu Quang đi cùng ngay từ đầu cũng nghĩ anh mình đùa dai, bảo hắn đừng giỡn nữa, chờ anh mình bị chìm thật mới luống cuống. Ngay lúc Chu Quang hốt hoảng, Chu Thần liền vùng lên mặt nước, Chu Thần này thật ra không phải người thật, mà là đã bị quỷ nhập xác. Chu Quang thấy anh mình không chết, thở phào nhẹ nhõm đi tới xem Chu Thần có sao không, Chu Thần đột nhiên túm lấy hắn dìm xuống nước. Tất cả mọi chuyện có một người đi bơi cùng nhìn thấy… Ở đây có thể nghe thấy âm thanh, Chu Thần nghe được nhưng xoay đầu thì không thấy ai, nhưng hắn chắc chắn là có người.”
“Cho nên Chu Thần quay về liền giết người diệt khẩu?” Triển Chiêu ngược lại có chút bất ngờ, “Suy nghĩ này không tệ nha.”
Triệu Hổ được biểu dương lại tiếp tục, “Sau đó cảnh sát tới, định vụ án là chết ngoài ý muốn, tiếp theo là cảnh giết người liên hoàn của Chu Thần, ở chỗ này có thể xen kẽ thêm chút huyền nghi, ví dụ như người nào đó nhìn thấy Chu Thần giết người, tại sao không báo cảnh sát, thêm chút đường dây tình cảm, rồi lại hồi hộp… Ba của Chu Thần và Chu Quang không phải là nhà nghiên cứu sinh vật sao, cuối cùng lật một cái, con quỷ dưới nước kia chính là do Chu An Minh làm ra, sau đó con quỷ kia giết sạch mọi người, Chu Thần bị xem là bệnh nhân tâm thần nặng. Cảnh cuối là ở nhà giam, đặc tả một người mỉm cười, kết mở, nếu bán vé tốt thì lại làm phần tiếp theo.”
Triệu Hổ kể xong, Triển Chiêu bọn họ tuy nghe nội dung có chút cũ, nhưng xem như cũng là kịch bản thường thấy của phim kinh dị, đạo diễn giỏi thì phim ra cũng sẽ khá hay.
Bạch Ngọc Đường nói, “Nhưng còn có hai chỗ chưa thông.”
“Chỗ nào?” Triển Chiêu hỏi.
“Tại sao lúc cảnh sát hỏi mấy học sinh đó, phản ứng của họ quá kì lạ.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Ừm…” Hổ tử suy nghĩ, “Để cho tròn, mấy học sinh biết dưới nước có quỷ, cố tình hiến tế hai anh em nhà này, vậy thì có thể tăng thêm phần huyền nghi, con quỷ sau đó giết chết bọn học sinh sẽ càng thêm hợp lý, so với diệt khẩu càng khó nghi ngờ hơn.”
“Còn một điểm nữa?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.
“Sau khi Chu Thần trở về từ đập chứa nước, nếu là quỷ nhập xác, vậy tại sao hắn nói mình là Chu Quang, hơn nữa thành tích cũng thay đổi tốt hơn?”
“Ừm… cái này đúng là không tròn lắm…” Triệu Hổ hỏi Mã Hán, “Tiểu Mã ca, anh có ý kiến gì không?”
Mã Hán suy nghĩ, “Chi bằng làm cho nó ly kỳ hơn một chút.”
“Thế nào mới ly kỳ?” Triển Chiêu cảm thấy hứng thú hỏi.
“Hai ngày trước Mã Hân có xem một bộ phim kinh dị, tôi cũng có xem chung vài đoạn, tên là .” Mã Hán nói, “Phim kể về người trên mặt đất có một bản sao ở dưới lòng đất, cả hai cùng bước vào nhà ma trong khu vườn quỷ. Có một cô bé đi nhầm xuống lòng đất, gặp bản sao của mình. Chờ cô bé lớn lên, bản sao từ dưới lòng đất đi lên, công kích bản gốc của mình. Trước đó tôi và Hân Hân có xem một bộ phim của Nhật Bản, tình tiết cụ thể thì tôi quên rồi, nhưng mà trong phim có một đoạn, một cô gái bị nhân cách phân liệt, tự sắm vai là cặp song sinh, ban ngày là chị, ban đêm là em, càng xem thì mới biết, vốn đúng là có một cặp song sinh, nhưng khi còn bé lúc chơi trò chơi, một đã giết nhầm người còn lại.”
Triệu Hổ híp mắt nhìn Mã Hán, “Tiểu Mã ca, không ngờ kiểu người mắt to mày rậm như anh mà cũng xem không ít phim ha!”
Mã Hán tiếp tục giúp Triệu Hổ thêm tình tiết vào bộ phim, “Chu Quang và Chu Thần là một cặp song sinh, Chu An Minh không phải là nhà nghiên cứu sinh vật sao, có lẽ trước đó ông ta có một đứa con tên là Chu Quang, sau đó bị tai nạn chết ở đập chứa nước, hoặc bị hại, Chu An Minh liền tạo ra bản sao một cặp song sinh, đặt tên là Chu Quang và Chu Thần. Nhưng kẻ trong đập chứa nước thật sự là Chu Quang, hắn sở hữu một bản sao, giết một người chết đuối, cho nên nói mình là Chu Quang.”
“Ôi!” Hổ tử vỗ tay, “Cái này là quá tròn luôn, làm nội dung phim trở nên phức tạp hơn nhiều nha, còn mang yếu tố khoa học kỹ thuật.”
Triển Chiêu cả hành trình đều chỉ lắng nghe Triệu Hổ và Mã Hán lên kịch bản.
Bạch Ngọc Đường nghe xong, hỏi Triển Chiêu, “Nhưng điều kiện tiên quyết của con quỷ này không thành lập, nội dung của phim kinh dị có liên quan gì tới chuyện này?”
“Có mấy chỗ rất thú vị.” Triển Chiêu nói, “Lối suy nghĩ của hai người bọn họ có một chỗ giống nhau.”
Cả ba đều hiếu kỳ, im lặng lắng nghe đáp án từ Triển Chiêu.
“Cho dù là kịch bản gốc của Hổ tử hay bổ sung của Tiểu Mã… Cả hai đều nghĩ kẻ giết người vốn không phải bản thân Chu Thần.” Triển Chiêu liệt kê ra, “Đều lấy chuyện Chu Quang chết trong đập chứa nước biến thành trọng tâm của bộ phim. Mà Chu Thần giết bạn học của mình thậm chí là mẹ mình là một quá trình, điểm kết thúc cũng chính là điểm khởi đầu, tất cả quay về Chu An Minh. Nhưng sự việc Chu An Minh mất tích cũng không phải vụ án cuối cùng, trong hiện thực người Chu Thần giết cuối cùng là mẹ của hắn.”
Mọi người nghe xong đều gật đầu, đúng vậy…
Hổ tử hỏi, “Cái này có phải gọi là một hình thái tư duy không?”
“Hình thái tư duy.” Triển Chiêu tự nhủ, “Một gia đình, đứa con là kẻ cuồng sát giết chết em mình và mẹ, ba thì mất tích, ông ta là kẻ đáng nghi nhất, tất cả khả năng đều do người này tạo thành… Tại sao phải nghĩ như vậy?”
“Có thể liên quan tới nghề nghiệp của Chu An Minh.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nghiên cứu sinh vật… Mặt khác, thi thể cũng không tìm thấy, chết kiểu này cũng rất kì lạ. Phương pháp Chu Thần dùng để giết bạn học và mẹ mình vô cùng hung tàn, nhưng đối với ba mình thì lại kêu đẩy xuống biển… Nghe giống như bịa ra.”
Triển Chiêu hỏi, “Vậy nếu Chu An Minh không mất tích mà thật sự đã chết thì sao?”
“Đó lại thành nội dung của một bộ phim khác.” Triệu Hổ trả lời, “Chính là từ phong cách , biến thành , .”
Bạch Ngọc Đường nghe xong nhíu mày, “Các cậu tại sao lại đi xem mấy cái phim này? Đi làm xem chưa đủ sao?”
“Tụi em coi ở biệt thự đại ca đó.” Triệu Hổ xỉa xói, “Biệt thự đó của mấy anh, lầu một là phim hoạt hình, lầu hai là phim kinh dị, đi lộn phòng còn coi trúng phim người lớn, tụi em không có được chọn phim luôn đó!”
Mã Hán bổ sung, “Còn có thế giới động vật, hành tinh mèo này nọ.”
Bạch Ngọc Đường thở dài, Triển Chiêu thì bị chọc cười.
Hàn huyên cả đường đi, hai xe cũng đến trại giam đặc biệt.
Bạch Ngọc Đường dừng xe, hỏi Triển Chiêu, “Cho nên cậu bàn về phim kinh dị, thì có liên quan gì tới vụ án này?”
Triển Chiêu mỉm cười, “Phim kinh dị thật ra có thể bao hàm tất cả loại hình của phim điện ảnh. Phim hoạt hình, musical đều có thể quay thành những thứ kinh khủng, không nhất định phải nói về ma quỷ.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ừ, nói tiếng Trung đi.”
Triển Chiêu liếc hắn, “Tôi đang nói tiếng Trung, cũng không có thuật ngữ chuyên ngành nào.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn hắn một hồi, thua trận, “Lúc nãy cậu cũng nói rồi, Chu Thần không phù hợp với đặc điểm của kẻ cuồng sát.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Cho nên đây không phải là phong cách của .” Triển Chiêu nhún vai, “Mấu chốt nằm ở một chỗ, 30 năm trước Chu An Minh rốt cuộc ở đâu? Trên phim cũng không có viết phần kết.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ, hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, cậu biết Chu An Minh ở đâu đúng không?”
Triển Chiêu ngoắc ngoắc ngón tay gọi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lại gần, Triển Chiêu ghé miệng nói nhỏ vào tai hắn, “Tôi nghi ngờ, Chu An Minh đang ở nơi này!”