Sau khi I bị bắt, chớp mắt mà đã qua ba tháng.
Mấy ngày ban đầu, tất cả thành viên SCI hăng hái tăng cao, chờ mấy vị Người Sai Vị trong truyền thuyết tới cửa cướp I, để còn qua đó tìm được N rồi tìm đến K, rồi tiện thể phá huỷ cái tổ chức KING ác độc, rồi đào đến nguồn cội của chuỗi tình tiết vụ án dài đến cả nửa thế kỷ này.
Nhưng mà… Lý tưởng cùng hiện thực thường hay có chênh lệch.
Chưa bàn đến Người Sai Vị chưa chịu xuất hiện, một đống người áo đen mà SCI bắt được ở sân bay cũng đều bị phán là sát thủ nhà nghề, ngay cả kẻ chủ mưu thuê người cũng tìm được rồi, là một đối thủ kinh doanh của Nhạc Hải. Dùng lời Triển Chiêu nói thì, là một ông chú trung niên thoạt nhìn rất giống người chịu tội thay…
Theo thời gian trôi, Triển Chiêu từng chút một bắt đầu nóng nảy.
So với Triển Chiêu càng nóng nảy chính là Công Tôn Sách.
Từ sau khi bắt I, Công Tôn liền tham gia nhóm nghiên cứu nhỏ do Murat và Phó Mẫn thành lập, sau khi tiến thêm một bước trong việc tìm hiểu tình huống I, cả người Công Tôn đều không khỏe.
Lại theo thời gian trôi, Triển Chiêu và Công Tôn hai người có học vấn nhất SCI, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bùng nổ.
Triển Chiêu khi thì cực high, cảm thấy điều tra có tiến triển đột phá, lập tức sẽ vén mây nhìn thấy mặt trời rồi! Nhưng rất nhanh anh lại down đến đáy cốc, ỉu xìu vò đầu bứt tóc thiếu hăng hái, nghĩ rằng phương hướng điều tra đang tốt, vốn chỉ bao hàm tâm lý học, giờ bắt đầu phát triển theo hướng sinh vật học, chả vui gì cả, không có hi vọng, không có hi vọng nữa…
Mặt khác, còn có một chuyện khiến Triển Chiêu khó chịu —— Triệu Tước chạy mất tiêu rồi!
Triển Chiêu vừa nghĩ tới lại nghiến răng kèn kẹt, cái ông chú này đào cái hố lớn vậy không lấp, lại chạy mất tiêu, quả thực chẳng thú vị!
Chuyển biến tâm tình của Công Tôn cũng khá lớn, lúc high, thông thường đều là do nhận được báo cáo điều tra mà nhóm Murat gửi cho anh.
Bất quá tâm tình tăng cao của Công Tôn còn tràn đầy nghi hoặc, thường xuyên nghe được trong phòng pháp y truyền đến tiếng nồi niêu chén bát loảng xoảng, kèm theo tiếng Công Tôn rống giận, “Làm sao có thể! Vì sao! Đến cùng là vì sao!”
Còn hơn Triển Chiêu chỉ là ỉu xìu, trạng thái down của Công Tôn dọa người hơn một chút, đặc biệt lúc ăn cơm, tất cả các loại thịt đều bị anh phân giải thành từng cái một, cá tôm gì cũng đều bị phân ra rồi ghép lại, khiến cho đất trời u ám, tất cả mọi người không ai dám tới gần anh…
Bạch Cẩm Đường và Bạch Ngọc Đường hai anh em nhìn hai người bên cạnh không có lẽ sống, mắt thấy hai nhà khoa học sắp sụp đổ, đều nghĩ tiếp tục như vậy cũng không phải cách.
Ba tháng đảo mắt trôi qua, N cuối cùng vẫn không có tí xíu đầu mối nào, Bao Chửng để mọi người SCI tạm thời kết thúc vụ án Người Di Truyền.
I bị giam vào ngục giam đặc biệt, hưởng thụ đãi ngộ giam giữ nghiêm ngặt nhất từ trước tới nay.
…
Gần đây cũng không có vụ án gì lớn, lại gặp đúng tuần lễ vàng, Bao Chửng liền kiến nghị toàn bộ thành viên SCI đi ra ngoài chơi một chuyến, để giảm áp lực.
Vừa vặn, Bạch thị gần đây có một khu vui chơi mới kiến tạo xong, chuẩn bị đưa vào hoạt động.
Cặp song sinh nhiệt tình mời mọi người đến khu vui chơi còn chưa mở này, ưu tiên cho thể nghiệm đầu.
Thành phố S có rất nhiều khu vui chơi lớn nhỏ tất cả, nhưng cái của Bạch thị đây không giống bình thường, không có xe lượn siêu tốc không có thuyền hải tặc, không có thủy cung cũng không có vườn bách thú, khu vui chơi này, tái tạo trò chơi thực chiến, trốn thoát khỏi mật thất, truy lùng trinh thám… vân vân một loạt được Bạch thị quảng bá, trò chơi khá được hoan nghênh là suy diễn thực cảnh.
Khu vui chơi tọa lạc tại vùng ngoại thành phía bắc thành phố S, chiếm diện tích rất rộng, có hai tòa nhà trò chơi lớn, chừng mười cái lều hiện trường, còn có một đồng cỏ và rừng cây lớn, quảng trường đa công năng, ngoại trừ là sân chơi nghe nói còn là một căn cứ điện ảnh truyền hình của Bạch thị, dù sao cũng lợi nhuận mười phần.
Cặp song sinh còn đùa, đưa cả nhóm SCI đến thể nghiệm trò chơi thực chiến sẽ có được ý kiến chuyên nghiệp mang về.
Phía Bắc thành phố S vốn là ven biển, bên cạnh khu vui chơi quy mô lớn này là quốc lộ ven biển, có xây phòng tập thể thao, quán cà phê, trà đạo vân vân trên sườn núi, vừa có thể hóng gió ngắm biển vừa phơi nắng.
Bạch Cẩm Đường có giáo huấn trước đây, hiện tại bất luận hạng mục gì từ khi bắt đầu đặt móng đến khi khai trương, toàn bộ đều không tuyên truyền, không mời siêu sao không phô trương, nhất là chính mình và ban nhạc Sao Quả Tạ nhà mình không thể trình diện.
Bởi vậy Bạch thị gần đây rất thái bình, tình trạng tốt, không nhiễu loạn, Bạch đại ca cũng vui mừng.
Khu vui chơi này tuy rằng hiện còn chưa mở, thế nhưng trên mạng đã được lan truyền rất nhiệt tình, dù sao cũng vì chủ đề hấp dẫn, trò chơi thực chiến, thoát khỏi mật thất gì gì đó, đều là hoạt động tiêu khiển được thanh niên đương thời hoan nghênh nhất, có người nói vé cho cả tháng đầu đã được đặt hết sạch.
…
Tất cả thành viên SCI bao gồm cả người nhà, đến một quán cà phê trong khu vui chơi có thể thấy cảnh biển lộ thiên để họp mặt, lần này người tới rất nhiều, ngay cả cha mẹ các nhà cũng theo tới.
Bao Chửng bắt chuyện với nhóm các gia trưởng, lên tầng thượng quán trà đạo uống trà nói chuyện phiếm.
Nhóm mỹ nữ Tề Nhạc Mã Hân chạy vào công viên nước bên trong, nghe đồn công viên nước này được xây dựng không khác gì tiên cảnh.
Toàn bộ thành viên SCI, thân nhân, những ai thích chiến đấu kịch liệt tập hợp lại với nhau, chia làm bốn chiến đội, nhận các loại trang bị tiên tiến, tiến vào trường thực chiến rồi bắt đầu chơi.
Khu vui chơi này ngoại trừ hardware khá tiên tiến ra, quan trọng nhất là software cũng rất trâu bò.
Trò chơi thực chiến đều có nhiệm vụ đẳng cấp chuyên môn, bởi vì cài đặt thiết lập trò chơi, Tương Bình và Tiểu Bạch Trì hai người cố vấn kỹ thuật sẽ không chơi cùng. Hai người bọn họ và cặp song sinh đang ở trong phòng theo dõi để quan sát toàn bộ quá trình trò chơi, cần cho phần cải thiện cuối cùng.
Cứ như vậy, một ngày nghỉ tươi sáng ở khu vui chơi, nhóm gái nhảy vào bể bơi, nhóm trai chạy vào rừng, các chú các dì thưởng trà, nhóm trạch kỹ thuật ôm bàn phím, Bạch đại ca bắt cóc Công Tôn… Tất cả mọi người đều được thả lỏng cả thể chất và tinh thần…
Dĩ nhiên, mọi người không bao gồm Triển Chiêu.
Khả năng Triển Chiêu tham gia trò chơi thực chiến là số không, bởi vì phải làm nhiệm vụ, ngoại trừ bản thân Triển Chiêu lười vận động ra, đội nào cũng không muốn có anh làm cản trở.
Bạch Ngọc Đường trước khi đi nhét vào tay anh tờ một trăm, chỉ chỉ quán cà phê đối diện, để anh đi ăn kem ly ngắm biển, rồi tự chơi.
Triển Chiêu siết tờ một trăm, mang theo Lisbon cũng đang làm biếng, đi vào quầy quán cà phê.
Cũng may kem ly thoạt nhìn rất ngon, Triển Chiêu một tay bưng ly, một tay cầm muỗng, đứng ở trên sân thượng, nhìn chỗ ngồi phía trước, chuẩn bị chọn một góc độ thoải mái, ngồi xuống đọc sách gì đó.
Nhìn lướt qua, Triển Chiêu hơi hí mắt —— thấy một người quen!
Cầm ly kem đi qua, Triển Chiêu lên tiếng chào hỏi người đang ngồi bên bàn đọc sách, “Tiến sĩ Hác.”
Cũng lạc đàn như Triển Chiêu, còn có Hác Linh.
Hác Linh ngẩng đầu, vừa cười gật đầu với Triển Chiêu, vừa đưa tay, xoa xoa cái đầu lớn lông xù của Lisbon.
Lam Kỳ Lam Tây hai anh em đều đã cùng nhóm Bạch Ngọc Đường đi chơi thực chiến, Hác Linh lại không thể cùng nhóm Mã Hân đi bơi, lý do rất đơn giản… Bởi vì Hác Linh mang thai.
Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh Hác Linh, hỏi, “Mấy tháng rồi?”
Hác Linh mỉm cười xoa xoa bụng, “Bảy tháng.”
Triển Chiêu cười tủm tỉm gật đầu, nói với cái điện thoại di động nằm trên bàn, “Lam Kỳ, tôi chăm sóc cô ấy là được, anh yên tâm chơi đi.”
Hác Linh cười ra tiếng, cầm điện thoại lên, quả nhiên đang mở loa ngoài.
Bên đầu kia điện thoại, truyền đến tiếng Lam Kỳ lúng túng cảm ơn, và tiếng nhóm Lam Tây cười vang.
Ấn tắt cuộc gọi, Hác Linh để điện thoại xuống, nhìn nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu bưng ly kem, vừa ăn vừa nói, “Phụ nữ có thai tốt nhất bớt ăn đồ sống lạnh.”
Hác Linh dở khóc dở cười, cô mới nhìn đến kem ly trong tay Triển Chiêu, trong đầu liền nghĩ, rất muốn ăn! Đã lâu không ăn rồi… Triển Chiêu cũng không biết làm sao nhìn ra được, biết thuật đọc suy nghĩ phải không?
Triển Chiêu vừa ăn kem ly, vừa quan sát Hác Linh một chút, để ly xuống, hỏi cô, “Cô có lời gì muốn hỏi tôi?”
Hác Linh lại một lần nữa kinh ngạc.
Triển Chiêu xoa xoa cằm, “Không chắc có nên hỏi hay không à? Nói nghe một chút đi, dù sao cũng nhàn rỗi.”
Hác Linh bất đắc dĩ cười, hỏi Triển Chiêu, “Cậu vừa nãy có gặp học sinh của tôi chưa?”
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, học sinh của Hác Linh ngoại trừ đám bại hoại cuồng y phạm tội kia ra, chỉ còn Mã Hân và Triệu Cần. Mã Hân mỗi ngày đều gặp, Triệu Cần thì ít hơn, vừa nãy gặp qua cũng không chú ý, chắc là phân đội cùng nhóm Ngọc Đường đánh thực chiến rồi.
Triển Chiêu hỏi, “Cô nói Triệu Cần?”
Hác Linh gật đầu.
“Cậu ấy làm sao?” Triển Chiêu vẫn cảm thấy Triệu Cần và Triệu Hổ giống nhau, là kiểu người dễ xúc động. Triệu Cần đừng thấy vóc người cao lớn, động một chút là khóc, ngày đó biết Hác Linh không chết, tên nhóc này đã khóc nức nở.
Hác Linh lắc đầu, “Nó thì không sao, là thầy giáo của nó.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Trần Dần?”
Hác Linh gật đầu.
Trần Dần chính là bác sỹ thú y đã mắng cho Lỗ Ban giảm béo thành công, sau này mới biết anh ta là động vật học gia trứ danh, bạn lâu năm của Công Tôn. Mấy vụ án trước anh ta đã giúp không ít việc. Triệu Cần là học sinh cũng là trợ thủ của Trần Dần, giống Mã Hân và Hạ Thiên, đều là học trò tốt, chỉ có điều mù quáng sùng bái giáo viên nhà mình, bất đắc dĩ các vị giáo sư đó hơi bưu hãn, nên thường bị ức hiếp.
“Triệu Cần nói Trần Dần gần đây có chút thượng hoả, khá nóng nảy.” Hác Linh nói.
Triển Chiêu nhìn trời, gần đây nhiều người thượng hoả như vậy hả, anh và Công Tôn cũng nóng nảy…
“Vì chuyện gì mà thượng hoả?” Triển Chiêu ăn xong kem ly trong miệng ngọt ngấy, nói Hác Linh chờ một chút, mình đứng lên chạy vào trong quán cà phê.
Hác Linh khó hiểu, trong chốc lát, thấy Triển Chiêu cầm cái hộp thức ăn chạy tới, mở ra, bên trong có hai cái đùi gà.
Hác Linh có chút hoang mang nhìn Triển Chiêu —— cô mới vừa rồi đột nhiên có chút muốn ăn đùi gà… Triển Chiêu làm sao biết? Có năng lực cảm ứng à?
Triển Chiêu đưa bao tay thức ăn nhanh cho cô, mình cũng đeo một đôi, hai người vừa ăn đùi gà vừa hàn huyên.
Hác Linh nói với Triển Chiêu, “Trần Dần gần đây gặp quái sự, mấy người bạn thân cộng sự của anh ta đều gặp chuyện giống vậy.”
Triển Chiêu nghi hoặc —— Cộng sự của Trần Dần đều là nhà động vật học, chức nghiệp này kỳ thực sống rất yên ổn, chỉ cần không tạo ra thứ kiểu công viên kỷ Jura, sẽ không làm ra nhiễu loạn gì lớn chứ?
“Gần đây bảo tàng tự nhiên ở một vài địa phương đều bị trộm.”
Một câu nói của Hác Linh, lại khiến Triển Chiêu sửng sốt.
“Bảo tàng tự nhiên?” Triển Chiêu mờ mịt, “Trộm cái gì? Hoá thạch a?”
Hác Linh lắc đầu, “Tiêu bản động vật.”
Triển Chiêu càng bối rối —— nếu như sắp xếp thứ tự cho các loại bảo tàng trên đời, dĩ nhiên an ninh ở bảo tàng tự nhiên nhất định có cấp bậc thấp nhất. Bên trong toàn là hoá thạch hay tiêu bản động thực vật, trộm thứ đó về làm gì?
“Động vật gì?”
Triển Chiêu bị khơi dậy lòng hiếu kỳ… Nếu nói một bảo tàng tự nhiên bị trộm còn ổn, đằng này rất nhiều nơi cũng đều bị trộm, chứng tỏ có tổ chức hoặc tái phạm, vị thần trộm kia lại còn lập dị như thế, chạy đi trộm tiêu bản?
“Đều là mấy tiêu bản côn trùng hiếm thấy.” Hác Linh bất đắc dĩ, “Bình thường cấp bậc an ninh ở bảo tàng tự nhiên thực sự rất thấp, nên hiện tại một chút đầu mối cũng không có.”
“Trần Dần lại vì chút chuyện này mà nóng nảy?” Triển Chiêu hỏi.
“Triệu Cần kể anh ta hai ngày nay lầm bầm suốt, nói cái gì có khả năng có người muốn hủy diệt thế giới…”
“Khụ khụ…” Triển Chiêu thiếu chút nữa nuốt luôn miếng xương gà, cười hỏi, “Tiêu bản mấy con trùng làm thế nào hủy diệt thế giới? Thật sự tạo công viên kỷ Jura? Hay là Resident Evil?”
“Triệu Cần ngày đó nói với tôi cái gì trùng, cái gì gien các loại, tôi cũng không để ý.” Hác Linh cũng bất đắc dĩ, “Triệu Cần mấy ngày nay vừa phải viết luận văn, vừa muốn giúp thầy giáo nó tra các loại tư liệu, còn phải đi làm thêm, ngày đó chúng tôi kêu nó tới nhà dùng bữa, ăn ăn đột nhiên ngủ mất… Mặt thiếu chút nữa chúi vào bát.”
Triển Chiêu nghe được cười không ngừng, “Trần Dần và Công Tôn giống nhau, có chuyện gì không nghĩ ra dễ đi vào bế tắc, người bên cạnh khá là thảm. Công Tôn mấy tháng này cũng nóng nảy, tra một đống tư liệu, Hạ Thiên và Mã Hân mỗi ngày đều cùng Ngọc Đường khóc lóc kể lể nói chủ nhân của hai đứa đang thu mua mạng người.”
Nói đến đây, đùi gà của Triển Chiêu này cũng đã ăn xong, rút khăn giấy hỏi Hác Linh, “Cô nói chuyện này nói cho tôi nghe… Chứng tỏ cô nghĩ Trần Dần nói có lý?”
“Nói như thế nào nhỉ, Trần Dần và Công Tôn giống nhau, đều là top trong nghề, anh ta cũng không phải người hay nói nhảm.” Hác Linh nhẹ nhàng xoa xoa bụng mình, “Tôi còn hi vọng cục cưng sẽ khỏe mạnh vui sướng mãi mãi, nếu thật sự có manh mối về cái gì có thể hủy diệt thế giới, bóp chết từ trong trứng thì tốt hơn!”
Triển Chiêu gần đây cũng rất rảnh, liền gật đầu, “Một hồi chờ bọn họ trở về, tôi sẽ nói chuyện với Triệu Cần, xem thử là chuyện gì…”
Nói còn chưa dứt lời, điện thoại đột nhiên vang lên… Điện báo biểu hiện là cục cảnh sát.
Triển Chiêu nhíu mày —— Tuần lễ vàng còn gọi tới? Không phải xảy ra vụ án lớn gì chứ?
Tiếp điện thoại, điện báo chính là viên cảnh sát trực ban của cục, “Tiến sĩ Triển, anh gần đây có mua hàng cấm gì sao?”
“A?” Triển Chiêu ngây ra một lúc, “Hàng cấm?”
“Vừa có một rương bưu phẩm gửi cho anh, lúc kiểm tra cảnh báo sinh hóa kêu lên.”
Triển Chiêu thở một hơi, cảnh báo sinh hóa? Cao cấp như vậy sao? Ai gửi bệnh độc gì cho mình sao? Trong nháy mắt, cái gì mà bệnh than Ebola độc khí, đều hiện lên trong đầu tiến sĩ Triển.
“Bất quá vừa nãy chuyên gia an toàn đến kiểm tra rồi, qua hình ảnh chụp cắt lớp, không phát hiện bệnh độc sinh hóa.” Người cảnh sát chịu trách nhiệm cũng thở phào.
Khi Triển Chiêu đang nghi hoặc cảnh báo sinh hóa tại sao lại kêu, viên cảnh sát kia nói tiếp, “Nhưng thông qua hình chụp X quang, chúng tôi thấy thứ bên trong, có chút không bình thường… Cảnh báo sinh hóa kêu bởi vì bên trong có gì đó cử động.”
Triển Chiêu kinh ngạc, “Chẳng lẽ là còn sống?”
“Vâng! Là một con côn trùng, nuôi ở trong một hộp sinh thái.” Người kia trả lời, “Chuyên gia an toàn nói phải mở rương xem.”
Triển Chiêu tất nhiên đồng ý, “Anh để cho họ mở xem đi, biên nhận có ghi thông tin người gửi không?”
“Không có.” Đầu kia viên cảnh sát trả lời, đồng thời, Triển Chiêu chợt nghe tiếng đâm xé mở giấy.
Trong chốc lát, giọng viên cảnh sát lại truyền đến, “Tiến sĩ Triển, bên trong rương chỉ có một hộp sinh thái, có núi giả và rêu xanh, còn nuôi một con bọ cánh cứng màu sắc rực rỡ. Chuyên gia an toàn nói không có nguy hiểm, tôi cất nó vào thùng giữ đồ của anh nhé?”
“À… Anh có thể chụp hình cho tôi xem không?” Triển Chiêu vẫn rất tò mò.
Trong chốc lát, viên cảnh sát đã gửi ảnh chụp đến.
Triển Chiêu cầm điện thoại cùng Hác Linh xem…
Cái hộp là loại hộp sinh thái rất thông thường, nhà nhóm Triển Chiêu dù sao cũng có hai đứa trẻ Dương Dương và Tiểu Dịch, mùa hè họ dùng hộp loại này nuôi bọ cánh cam, bọ cánh cứng, cũng nuôi lâu rồi, côn trùng đều là Triệu Hổ leo lên cây bắt giúp hai đứa. Có đôi khi quên đậy nắp hộp bọn côn trùng biến mất, Bạch Ngọc Đường liền bùng nổ, toàn gia phải tổng vệ sinh liền, ngay và lập tức! Từng thùng từng thùng nước khử trùng, hắt cho cả gian phòng có mùi hệt như bệnh viện.
“Đó là một con cánh cam hả?” Triển Chiêu hỏi Hác Linh.
Hác Linh xoa xoa cằm, hiển nhiên cũng không có nghiên cứu về côn trùng, “Ừ, nhìn giống, nhưng bọ cánh cam không phải đều là màu đen sao, con này sao lại có màu xanh tím?”
Triển Chiêu cũng cảm thấy kỳ quái, “Có phải nhuộm không? Bây giờ hoa không phải đều được nhuộm thành nhiều loại màu sắc đó sao?”
Hác Linh suy nghĩ một chút, “Cậu share cho Triệu Cần xem?”
Triển Chiêu liền share hình ảnh cho Triệu Cần, còn hỏi một câu, “Đây là côn trùng gì?”
Khoảng ba giây sau, điện thoại của Triển Chiêu kêu lên, là Triệu Cần gọi tới.
Hác Linh khó hiểu, “Nó không phải đang chơi thực chiến sao?”
Triển Chiêu đơn giản mở loa ngoài, chợt nghe bên kia truyền đến tiếng Triệu Cần la, “A a a a a a…”
Cùng lúc đó, giọng Triệu Hổ cũng truyền đến, “Đừng la!”
“Nguy rồi bại lộ!”
“Chạy mau!”
“Bị bao vây rồi!”
“A! Đám kia nổ súng!”
“Đội trưởng hi sinh! Đội trưởng hi sinh!”
Bên đầu kia điện thoại kêu loạn binh rầm bùm chéo một trận, xen lẫn tiếng Triệu Cần kêu, “Kỳ tích! Kỳ tích a a a a a a…”
Triển Chiêu cầm điện thoại, cùng Hác Linh đang cầm nửa cái đùi gà sợ ngây người nhìn nhau một hồi, hỏi, “Tôi đi mua cho cô chai nước nhé?”
Hác Linh yên lặng gật đầu —— cô vừa mới muốn uống nước… Thật thần kỳ!