Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới nhà giam đặc biệt, gặp Chu Thần tội phạm từ ba mươi năm về trước.
Vừa gặp mặt, Chu Thần đã không để ý tới mọi người, xoay người bỏ đi, mãi cho đến khi Triển Chiêu gọi một tiếng: “Chu An Minh.”
Chu An Minh là ba của Chu Thần, chính là nhà sinh học đã bị hắn đẩy vào sông năm đó.
Chu Thần dừng bước, xoay đầu lại, đánh giá Triển Chiêu.
Ba mươi năm trôi qua, một thiếu niên đã trở thành một chú trung niên có vẻ ngoài tang thương. Chu Thần trông tối tăm, ánh mắt lộ ra vẻ xảo quyệt khôn lanh, vừa nhìn đã biết đây không phải nhân vật dễ đối phó.
“Chu Thần.” Sử Văn vẫy tay gọi Chu Thần, “Hai vị cảnh sát này muốn nói chuyện với…”
Còn chưa dứt lời, Triển Chiêu đã nhẹ nhàng phất tay cắt lời ông.
Chỉ chỉ bộ bàn ghế gần đó, Triển Chiêu tỏ rõ — Qua bên đó nói chuyện.
Chu Thần không nhúc nhích nhưng ánh mắt lại nhìn theo Triển Chiêu đi tới ghế ngồi xuống.
Bạch Ngọc Đường cũng không ngồi xuống với Triển Chiêu, mà đứng bên cạnh quan sát xung quanh. Lúc nãy có tiếng chuông cảnh báo, theo lời của Sử Văn là có phạm nhân trốn thoát.
Trên thế giới này, cho dù là nhà giam nào cũng không có gì loạn hơn là để phạm nhân trốn thoát. Bọn họ lần đầu đến đây thăm tù lại đụng ngay một vụ vượt ngục, chuyện này kêu trùng hợp thì vô cùng kì cục. Quan sát thêm biểu hiện của viện trưởng Sử Văn, ông ta càng căng thẳng khi thấy Triển Chiêu gặp Chu Thần, chứ không phải chuyện phạm nhân vượt ngục, vừa nhìn đã thấy có mờ ám.
Bạch Ngọc Đường suy đoán, vừa mới tới Sử Văn đã dùng tiếng lóng đánh tiếng với thư ký, ví dụ như “Khách quý đến thăm, đi pha trà nóng”, chính là để cắt ngang câu hỏi về Chu Thần.
Khác với suy nghĩ của Sử Văn, canh ngục Ngô Lỗi cầm bộ đàm hỏi tình hình ở bên ngoài, thắc mắc là phạm nhân nào bỏ trốn.
Nhưng canh ngục bên ngoài lại chẳng có hồi âm.
Ngô Lỗi gõ bộ đàm, không biết người bên kia có ở đó không, hay là máy bị hư rồi?
Bạch Ngọc Đường nhìn điện thoại, đã mất tín hiệu.
Các dấu hiệu cộng lại, không biết cuộc gặp mặt này có thuận lợi hay không.
Bạch Ngọc Đường vẫn duy trì cảnh giác.
Tất cả sự chú ý của Triển Chiêu đều đặt trên người Chu Thần.
Đi tới bên ghế ngồi xuống, Triển Chiêu cầm một cành hoa hồng đã bị cắt.
Đây là một cành hoa hồng bị biến đổi gien, không có gai, nhiều hoa, một cành mà chia làm nhiều nhánh, từ đầu tới cuối có cỡ ba mươi nụ hoa, dùng giấy bọc lại. Cánh hoa có hai màu, bên trong màu cam có hai chỗ đổi màu, một đậm một nhạt.
Triển Chiêu cầm cành hoa lên, đưa lên hướng ánh mặt trời nhìn, sắc hoa giống như ánh chiều tà, giống như một bức tranh của Van Gogh, dày đặc lại cuồng loạn.
Triển Chiêu xuyên qua khe hở của cánh hoa, nhìn Chu Thần đang nhìn hắn cách đó không xa, mở miệng nói, “Nguyên lý giống nhau.”
Chu Thần nghe được câu này, ánh mắt có biến đổi.
“Người sai vị…”
Theo ba từ Triển Chiêu nói ra, trên mặt Chu Thần xuất hiện vẻ kinh ngạc, đồng thời viện trưởng Sử Văn kia lui về sau hai bước, tựa như muốn chạy ra ngoài.
Nhưng trước khi ông kịp hành động, Bạch Ngọc Đường đã chặn đường trước.
“Người sai vị chính là mặt trái của người di truyền. Người di truyền có chỗ thiếu hụt, người sai vị thì lại tăng thêm. Người di truyền có được sự cân đối, người sai vị lại tăng trưởng tàn bạo. Tựa như cành hoa này, rõ ràng chỉ là một đóa hoa, lại trở thành một thân cây. Từ thực vật, tới côn trùng, rồi đến động vật có vú… Thực nghiệm cứ thế tiến hành.”
Nói tới đây, Triển Chiêu xoay người nhìn Sử Văn, “Tôi rốt cuộc cũng đã hiểu, tại sao năm đó hắn muốn giết sạch toàn bộ những người ở đây… Bởi vì hắn phát hiện ra nơi này thật sự như thế nào, ý thức mình chính là một thứ để thí nghiệm, cũng ý thức được các người muốn làm gì… có đúng không?”
Lúc này, mặt của viện trưởng xám xịt, nhưng cửa đã bị Bạch Ngọc Đường chặn, làm sao có thể chạy thoát.
Ngô Lỗi nghe được câu chuyện, hỏi, “Hắn? Là bác sĩ kia à?”
Triển Chiêu nhìn về phía Ngô Lỗi, “Anh cũng thấy lạ đúng không?”
Ngô Lỗi gật đầu.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, cho hắn ánh mắt “Nghe không hiểu”.
Triển Chiêu cũng không nóng vội, giải thích cho Bạch Ngọc Đường, “Mấy năm trước tôi tới đây xử lý một vụ án, cậu biết mà ha?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, vụ án đó rất nổi, cộng thêm sau khi giải quyết vụ án đó xong, Triển Chiêu còn đề cử Mã Hán với hắn.
“Cái bệnh viện đặc biệt này, trước đây giam một bác sĩ gây mê, người này tự xưng là bác sĩ tử vong. Trước đó hắn lợi dụng chức vụ của mình, giết chết hơn mười bệnh nhân hắn cho là đáng chết, cuối cùng bị bắt, giám định là bị tâm thần, nhốt vào đây.” Triển Chiêu khá là kiên nhẫn nhớ lại chuyện xảy ra năm đó, bởi vì trong trí nhớ xuất sắc của hắn, hắn có thể nhớ rõ chi tiết của vụ án, “Sau khi bác sĩ đó bị giam vào đây, đột nhiên có một ngày, hắn nói mình không khỏe, lợi dụng cơ hội tới phòng cứu thương, giết chết một ngục y, rồi dùng thuốc trong phòng cứu thương điều chế ra ba bình thuốc. Bình thứ nhất hắn tiêm vào người Ngô Lỗi, lúc đó còn là cảnh ngục tay mơ. Bình thuốc mê này khiến Ngô Lỗi mất đi ý thức khống chế, phải nghe theo lời chỉ đạo của hắn ta. Hai bình còn lại chia ra làm bình A và bình B, bỏ vào trong hai lọ thủy tinh. Bác sĩ thay quần áo cảnh ngục của Ngô Lỗi, giấu hai lọ vào hai bên túi. Sau đó mặc áo tù cho Ngô Lỗi, bắt cóc bác sĩ đang mặc quần áo cảnh ngục, đi về phía sân thượng của nhà đối diện.”
Mọi người nhìn theo hướng tay của Triển Chiêu, đó là một tòa nhà cách đó không xa.
“Khoảng thời gian đó, hầu hết phạm nhân đều đang làm mộc hoặc tiếp nhận tái giáo dục.” Triển Chiêu nói tiếp, “Nhà giam báo về cảnh cục, Bao cục nhờ tôi đến hiện trường, tay súng bắn tỉa cũng vào chỗ.”
Ngô Lỗi đứng bên cạnh lắng nghe, gật đầu nói, “Lúc đó tuy tôi bị khống chế, nhưng vẫn có khả năng suy nghĩ. Khi đó tôi thấy xong rồi! Tôi chắc là bể đầu rồi… Kết quả tay súng bắn tỉa lại bắn vào đầu bác sĩ. Khi đó có rất nhiều người chạy về phía tôi, nhưng tiến sĩ Triển nói mọi người không được tới gần, sau đó cũng nói tôi đừng nhúc nhích, duy trì tư thế đó cẩn thận sờ vào hai bên túi của bác sĩ, sau đó tôi lấy ra được hai lọ thuốc.”
“Chỉ cần trộn hai bình AB lại sẽ xảy ra phản ứng hóa học, tạo ra một khí độc rất lớn, chất độc này không hề tầm thường, phạm vi nguy hại cũng to, dù sao thì những người sống trong mấy tòa nhà này đều không sống nổi.” Triển Chiêu nói xong, nhẹ nhàng giơ một ngón tay, “Vậy vấn đề là, tại sao bác sĩ lại làm vậy?”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đúng là làm điều thừa thãi, nếu bác sĩ muốn vượt ngục, có thể ngụy trang thành ngục y đã chết, dưới sự trợ giúp của Ngô Lỗi bị khống chế là có thể chạy thoát. Nếu hắn muốn giết người ở đây, có thể không cần dùng đến trò ngụy trang, thần không biết quỷ không hay trộn hai lọ thuốc lại là xong… Tại sao phải tạo thành tình huống chạy lên sân thượng để làm gì?
“Bác sĩ làm thế là vì sao?” Triển Chiêu cho ra đáp án của mình, “Bởi vì hắn không chỉ muốn giết chết những phạm nhân và nhân viên ở đây… Hắn còn muốn giết chết người kia.”
Nói xong, Triển Chiêu xoay đầu nhìn Chu Thần.
Triển Chiêu giơ tay chỉ vào một vị trí trong tòa nhà, “Trên lầu có rất nhiều chỗ có thể đứng, tại sao hắn lại chọn ở bên kia?”
Chu Thần cũng nhìn theo hướng tòa nhà.
“Bởi vì chỗ đó có thể nhìn thấy nơi này…” Ngô Lỗi như hiểu ra điều gì, bừng tỉnh đại ngộ.
“Hắn muốn bảo đảm người hắn muốn giết, phải nằm trong tầm sát thương.” Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Chu Thần.
Ngô Lỗi đột nhiên xoay đầu nhìn Sử Văn.
Sử Văn vội vàng xua tay, “Trời ơi! Trí tưởng tượng của tiến sĩ Triển thật phong…”
Triển Chiêu cắt ngang, hỏi Ngô Lỗi, “Với tư cách là cảnh ngục của nơi này, anh có thấy nơi này cất giữ bí mật gì không?”
Ngô Lỗi gật đầu, “Cảnh ngục của chỗ này phân ra hai ca ngày và đêm, hơn nữa chưa từng thay ca, cảnh ngục của ca sáng không được tới đây vào ban đêm, mấy năm làm ở đây, tôi chưa từng gặp đồng nghiệp làm ca đêm bao giờ. Hơn nữa…”
Ngô Lỗi gật đầu với Triển Chiêu, “Tiến sĩ anh nói về tình huống của bác sĩ, tôi thấy rất hợp lý, Chu Thần luôn được giam giữ riêng biệt, ngoại trừ thăm tù với mấy nhân viên công tác, những phạm nhân khác không thể tiếp xúc với ông ta. Cho tới nay lý do để giải thích toàn là hoa hồng do ông ta trồng là nguồn thu nhập chính của nhà giam, ông ta là phạm nhân đặc biệt, cho nên phải giam giữ riêng. Tôi nhớ kỹ khi đó bị bác sĩ kèm bên cạnh, hắn đúng là có nhìn về phía hướng này, chỉ là tôi không nghĩ tới.”
“Cho nên ngục giam này của ông rốt cuộc che giấu cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi Sử Văn.
Sử Văn đột nhiên giật lấy bộ đàm trong tay Ngô Lỗi, bước nhanh tới chỗ Chu Thần, hét vào bộ đàm, “Báo động màu cam… màu cam…”
Chỉ là ông chỉ vừa mới hô hai câu, bên kia vang lên giọng nói của Triệu Hổ, “Cam cam cái gì, dự báo thời tiết hả!”
“Đội trưởng, hai anh không sao chứ?” Giọng của Mã Hán cũng vang lên, “Chi viện tới rồi.”
Triển Chiêu mỉm cười, gần như là cùng lúc, tiếng trực thăng vù vù xuất hiện trên đỉnh đầu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, bên trên là trực thăng của cảnh cục đang dừng lại, cửa cabin mở ra, Bao cục thò nửa người ra nhìn xung quanh.
Triển Chiêu vừa vẫy tay với phía trên, vừa hỏi Bạch Ngọc Đường, “Mã Hán và Triệu Hổ gọi chi viện hả?”
Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu, “Hay là hai người bọn họ ở bên ngoài phát hiện cái gì?”
Triển Chiêu sờ cằm, híp mắt lắc đầu, “Chắc là có người nhắc nhở rồi.”
Chỉ lát sau, cánh cửa sắt sau lưng Bạch Ngọc Đường mở ra.
Mã Hán dẫn theo nhân viên đặc công đi vào, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không sao, liền thở phào nhẹ nhõm.
Đội trưởng đội đặc công Tiêu Phi vừa nhận được điện thoại của Bao cục, còn tưởng là nhà giam đặc biệt vượt ngục tập thể hay cái gì đó, sợ đến độ dẫn theo mấy đặc công vai đeo súng đạn lên nòng chạy tới. Nhưng mà nhà giam vẫn vận hành bình thường mà, ngoại trừ một cảnh vệ bị đánh ngất xỉu thì chẳng có gì.
Triển Chiêu nói với Tiêu Phi, kiểm tra toàn bộ nhân viên của nhà giam này, tất cả nhân viên và bác sĩ ca sáng đều ghi tên lại, bắt toàn bộ nhân viên ca đêm, kể cả viện trưởng Sử Văn.
Tiêu Phi có chút mơ hồ — Tội danh gì?
Lúc này, bộ đàm của Tiêu Phi vang lên.
Bọn họ vừa xuống đã chia làm hai đội, một đi cùng Mã Hán đi tìm Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, một đi cùng Triệu Hổ, dựa theo tấm bản đồ Mã Hán vẽ đi tìm tầng hầm.
Tiêu Phi nhận được báo cáo từ đội phó, nói ở dưới tầng hầm có phòng thí nghiệm rất kinh khủng, có người ở đây tiến hành thí nghiệm sinh vật phi pháp. Bên dưới còn có phòng chỉ huy, lúc nãy chặn sóng điện thoại cũng chính là do phòng này làm, còn giấu nhiều vũ khí và các loại thuốc nguy hiểm.
Tiêu Phi nghi ngờ hỏi Triển Chiêu, “Đây rốt cuộc là chỗ nào?”
Bạch Ngọc Đường và Mã Hán cũng biết giải thích chuyện này với Tiêu Phi có hơi khó khăn một chút.
Triển Chiêu suy nghĩ, hỏi mấy cậu đặc công mang vẻ mặt nghi ngờ, “Có xem qua Resident Evil1 chưa?”
(1) Một bộ phim kinh dị khoa học viễn tưởng năm 2002.
Tiêu Phi và đội viên gật đầu.
Triển Chiêu nói ít hiểu nhiều chỉ xuống đất, “Dưới này giống như Tổ Ong của tập đoàn Umbrella.”
Tiêu Phi hít hơi lạnh, “Có thi thể á?”
Triển Chiêu phất tay, “Phiên bản thấp hơn, thấp hơn! Có biến thái thôi, không có thi thể.”
Mã Hán bước lên hai bước, thấp giọng nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Lúc nãy Triệu Tước gọi cho chúng tôi, nói nơi này là căn cứ số ba.”
Triển Chiêu gật đầu, “Quả nhiên.”
Bạch Ngọc Đường hiểu vì sao Mã Hán bọn họ lại gọi chi viện tới, đồng thời Bạch đội trưởng cũng nhìn Triển Chiêu — Tại sao Triệu Tước lại biết hành động của chúng ta? Chẳng lẽ có theo dõi?
Triển Chiêu cầm điện thoại gõ chữ… Đoán là có rồi.
Lúc này, Bao cục dẫn theo những thành viên còn lại của SCI tới.
Công Tôn, Mã Hân và Hạ Thiên lập thành phân đội nhỏ cầm theo máy chụp ảnh, chuẩn bị đi thăm phòng thí nghiệm ngẫu nhiên bị bọn họ phát hiện.
Bạch Ngọc Đường để Lạc Thiên bọn họ đưa Chu Thần về SCI.
Tiếp nhận bản đồ địa hình từ tay Triệu Hổ do Mã Hán tự vẽ, Triển Chiêu xem cẩn thận, còn kiểm tra tình trạng của Mã Hán một chút.
Triển Chiêu nói với Mã Hán, “Triệu Tước xem cậu là kho cất đồ rồi, chắc chắn cất không ít thứ vào đầu.”
Mã Hán cũng có chút bất đắc dĩ, “Không cất cái gì xấu chứ?”
Triệu Hổ rọi đèn pin vào lỗ tai Mã Hán.
Mọi người rời khỏi nhà giam, nhìn Chu Thần bị giải lên xe đưa đi, đều cảm thấy có rất nhiều câu hỏi cần Triển Chiêu giải thích.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cho nên cuối cùng hắn là Chu Thần hay Chu An Minh?”
“Cả hai.” Triển Chiêu nói, ý bảo cùng xuống xem phòng thí nghiệm trước, vừa đi vừa nói chuyện.
…
Trước đó khi Triệu Hổ thấy cái nhà giam này đã cảm thấy rất thích hợp với màu phim kinh dị. Chờ mọi người bước qua hành lang đan chéo phức tạp, tìm được cửa vào tầng hầm, lúc đi vào trong, chẳng khác nào như bước vào một bộ phim kinh dị.
Trong tầng hầm chủ yếu là hành lang hẹp dài, ánh đèn u ám, mùi thuốc khử trùng, ẩm mốc và gỉ sét trộn lẫn vào nhau.
Sàn bê tông đánh bóng và tường vàng, trong từng căn phòng có giường bệnh, bàn giải phẫu, còn có các loại máy móc dùng để thí nghiệm, phong cách giống như trò chơi kinh dị kiểu phục cổ, cảm giác sẽ có quái vật biến thái nào đó nhào ra bất cứ lúc nào.
“So với khoa học kỹ thuật của Tổ Ong thì kém hơn.” Triệu Hổ thất vọng, “Không có người nhân bản hay Red Queen2 gì cả.”
(2) Trí tuệ nhân tạo của tập đoàn Tổ Ong.
“Bởi vì nơi này không phát tán virus nguy hiểm.” Triển Chiêu đi vào một phòng làm việc, tìm được ít tư liệu, đưa cho Công Tôn.
Công Tôn lật xem, bảo Mã Hân và Hạ Thiên đem toàn bộ hồ sơ và máy tính về nghiên cứu.
Chờ mọi người tham quan xong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, tổ giám định cũng đã tới.
SCI kết thúc công việc quay về cảnh cục, nhưng trên đường về, ngoại trừ Triển Chiêu, ai ai cũng như rơi vào cơn mộng, không biết xảy ra chuyện gì.
Bạch Ngọc Đường nhắc nhở Triển Chiêu, “Chu An Minh và Chu Thần.”
“Bắt đầu nói từ vụ án ba mươi năm trước đi.” Triển Chiêu nói, “Đây là một vụ khá hung tàn, nhưng cũng tương đối đơn giản, đúng không?”
Mọi người gật đầu.
Triển Chiêu khái quát về vụ án một chút, “Hai anh em sinh đôi Chu Thần và Chu Quang, cùng với mấy bạn học đi bơi, kết quả Chu Quang chết đuối, sau khi Chu Thần về nhà, tự xưng là Chu Quang, đồng thời có hành vi giống như Chu Quang, vốn chỉ có thể thi toán được 50 điểm, giờ lại có thể thi được 100 giống như Chu Quang. Trên cánh tay Chu Thần có vết bỏng từ nhỏ để lại, cho nên hắn chắc chắn là Chu Thần, người chết là Chu Quang. Lúc Chu Thần giết chết bạn học cùng đi bơi với mình và mẹ, bị bắt bỏ tù, còn nói ba mình thì đã bị mình đẩy xuống sông. Mà ba hắn là Chu An Minh, một nhà sinh vật học, không ai biết ông ta nghiên cứu cái gì, đồng nghiệp của ông ta sau cái chết đó cũng đều chết ngoài ý muốn. Kết án, Chu Thần bị giam trong nhà tù đặc biệt cho tới bây giờ.”
Mọi người đều gật đầu — Quá trình đúng là như vậy.
“Đầu tiên người này có phải Chu Thần không?” Triển Chiêu hỏi.
“Căn cứ theo vết thương trên cánh tay, đúng là vậy.” Bạch Ngọc Đường cũng vừa quan sát Chu Thần, trên tay hắn có một vết bỏng lớn.
“Vết bỏng cần thời gian để hình thành, không phải muốn tạo là tạo được.” Công Tôn cũng biết, về mặt cơ thể thì đó đúng là Chu Thần.
“Vậy hắn có phải Chu Quang không?” Triển Chiêu hỏi tiếp.
“Ừm…” Mọi người không phản ứng kịp, Triển Chiêu tại sao lại hỏi vậy? Đã xác định là Chu Thần, sao còn có Chu Quang?
“Một người chỉ có thể thi được 50 điểm môn Toán, tại sao có thể thi được 100? Một người bị lactose3, sao có thể mỗi đêm đều uống một chai?”
(3) Hội chứng không thể tiêu hóa lactose có trong sữa, triệu chứng của mỗi người khác nhau, có buồn nôn, tiêu chảy, đầy hơi. Khác với dị ứng sữa.
Triển Chiêu đưa ra hai vấn đề, tất cả đều rơi vào trầm tư, sao có thể thế được?
“Đổi cách hỏi khác, một người có thể thi được 100 điểm, có thể thi được 50 điểm không? Một người không bị lactose, có thể uống sữa không?”
Triển Chiêu đặt vấn đề xong, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Ý của cậu là, Chu Thần thi được 50 điểm là cố ý, không thích uống sữa cũng là già vờ?”
“Tiếp tục.” Triển Chiêu cũng không trả lời, tiếp tục đưa ra vấn đề, “Khi một học sinh chưa tốt nghiệp bị giam vào nhà tù, làm thế nào có tri thức phong thú về sinh vật học, thay đổi gien thực vật, đào tạo ra hoa hồng giống mới?”
“Tự học thành tài?” Triệu Hổ hỏi.
Triển Chiêu thấy buồn cười, “Học thế nào? Hắn ở trong tù mà.”
“Ờm…”
Triển Chiêu chỉ vào mình, “Tôi năm 16 tuổi đã học xong bài của cấp đại học rồi.”
Mọi người sửng sốt.
“Cho nên Chu Thần đã sớm có kiến thức và năng lực về phương diện này?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Chẳng phải nói Chu Thần nghịch ngợm, thành tích học tập rất kém sao? Chẳng lẽ là thiên tài ngụy trang?”
“Thiên tài ngụy trang với quỷ nhập xác, cái nào nghe hợp lý hơn?” Triển Chiêu hỏi.
Mọi người nhíu mày, đúng là…
“Tại sao hắn lại làm vậy?” Triệu Hổ hiếu kỳ, “Với lại tại sao sau khi tới đập chứa nước thì lại giết thêm nhiều người?”
“Đó là một câu hỏi hay, Chu Thần rốt cuộc đã giết bao nhiêu người?” Triển Chiêu tiếp nhận vấn đề.
“Chu Quang, bốn bạn học của hắn, ba mẹ.” Triệu Hổ trả lời, “Bảy người.”
“Bảy người này có điểm nào khác nhau?”
“Chỉ có ba của hắn là không thấy thi thể.” Mã Hán nói, “Những người khác đều bị sát hại tàn nhẫn, chỉ có ba hắn là không giống thế.”
“Nếu hắn chỉ giết Chu An Minh, không giết những người khác, hắn cũng không tự nhận hành vi phạm tội của mình, vậy cảnh sát có bắt được hắn không?”
“Không có thi thể, không tính là mưu sát.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Rất khó.”
“Vậy những người đồng nghiệp của Chu An Minh đều chết do tai nạn thì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Một người chết do tai nạn thì bình thường, hai người thì vẫn có thể chấp nhận, ba đã khả nghi, bốn trở thành có vấn đề. Đồng nghiệp của Chu An Minh vậy mà đều chết hết!”
“Giống như một vụ án giết người liên hoàn.” Bạch Ngọc Đường có vẻ đã hiểu hướng mà Triển Chiêu muốn diễn giải, “Chu Thần giết người, trừ ba của hắn thì đều rất tàn bạo, không hề che giấu. Mà giết Chu An Minh lại mang tâm tư kín đáo không có khe hở… Nếu cái chết của những đồng nghiệp kia có liên quan tới hắn thì…”
“Vậy hắn chính là kẻ có khả năng giết người rất tinh vi!” Mã Hán và Triệu Hổ cũng hiểu ý, “Cái này rất kì lạ, hắn rõ ràng có thể dùng cách giết người kín đáo để thoát khỏi luật pháp, tại sao lại chọn cách giết người thô bạo để bị bắt?”
“Bởi vì cả hai năng lực, hắn đều có.” Triển Chiêu cười, “Hắn là đồ tể tàn bạo, cũng là một kẻ tội phạm tinh vi.”
“Cho nên…” Bạch Ngọc Đường cũng đi theo tiết tấu của Triển Chiêu, “Hắn có thể là Chu Thần, cũng có thể là Chu Quang và Chu An Minh?”
Mọi người bỗng hiểu ra lời Triển Chiêu nói trước đó, thực vật, côn trùng, động vật có vú…
Tình trạng của Chu Thần cũng giống như giống hoa hồng hắn đang bồi dưỡng, còn có con sâu ai đó đã nặc danh gửi tới SCI.
“Chúng ta vẫn chưa biết hạng mục Chu An Minh nghiên cứu năm đó là gì.” Xe lái vào bãi của cảnh cục, trước khi xuống xe, Triển Chiêu đưa ra kết luận của mình, “Có lẽ Chu Thần chính là hạng mục nghiên cứu của ông ta.”