Cũng không biết Triển Chiêu tiếp thu được tin tức gì từ câu tiếng Anh kia của Triệu Tước, đột nhiên nói muốn điều tra sự kiện thần bí năm xưa.
Mà Triển Chiêu vừa hỏi, Bao Chửng cũng vừa lúc xuất hiện, đúng là trước đây Triệu Tước từng phụ trách một vụ án thần bí.
Triển Chiêu kéo ghế cho Bao Chửng ngồi xuống, mọi người thì vừa lo công việc của mình, vừa vảnh tai nghe Bao Chửng kể lại một “câu chuyện”.
“Vụ án đó giờ nhắc lại chắc cũng đã hơn ba mươi năm.” Bao Chửng nói, “Thành phố S lúc đó xảy ra rất nhiều vụ án, cực kỳ náo động, cho nên vụ này tạm gác lại, với lại còn là do thanh thiếu niên phạm tội, vì thế rất nhiều người chưa từng nghe tới.”
“Thanh thiếu niên phạm tội?” Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, “Là vụ án gì?”
“Vụ án này lúc đó được gọi là Chu Thần án.” Bao Chửng thở dài, “Khi đó chúng tôi còn rất trẻ, không có kinh nghiệm phá án.”
“Chu Thần…” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu thì nhìn Bạch Trì.
Bạch Trì đã xem rất nhiều tư liệu về những vụ án cũ, những vụ từng qua tay Triệu Tước đều bị đốt trụi, cho nên có rất ít manh mối.
Nhưng cái tên Chu Thần này, Bạch Trì vẫn còn nhớ.
“Tội phạm niên thiếu đúng không!” Bạch Trì nói với mọi người, “Em đã từng đọc trong mấy bản ghi chép, rất sơ lược, Chu Thần còn có một người em là Chu Quang, hai người là anh em song sinh. Trong một lần gặp chuyện bất trắc, Chu Quang bị chết đuối, sau đó điều tra ra là do Chu Thần xô xuống nước.”
Tất cả mọi người nhíu mày, “Hắn giết em trai của mình?”
“Không chỉ vậy.” Bạch Trì bất đắc dĩ lắc đầu, “Hắn còn giết vài bạn học của mình và mẹ mình.”
Mọi người nghe xong đều hít một hơi, thiếu niên này tại sao lại hung tàn như thế?
“Chu Thần khi đó chỉ mới 16 tuổi, thuộc về tội phạm thiếu niên, với lại cuối cùng hắn được giám định là người mắc chứng bệnh tâm thần, bây giờ vẫn đang được giam trong trại giam đặc biệt.”
Triển Chiêu nghe xong, hỏi Bạch Trì, “Chuyện này có liên quan gì đến vụ án thần bí?”
Công Tôn cũng nghi hoặc, “Hay lại có sinh vật khoa học gì? Hoặc bảo tàng tự nhiên?”
Bạch Trì nhún vai, “Tư liệu đều bị Triệu Tước đốt sạch, chỉ còn một chút ghi chép đơn giản vậy thôi. Với lại Chu Thần ngoại trừ hung tàn ra, cảm giác phạm tội cũng không có kỹ xảo gì, cho nên cảnh sát rất nhanh tìm được chứng cứ, bắt rất lẹ, không có một chút nghi ngờ nào.”
Mọi người xoay mặt nhìn Bao Chửng.
Bao Chửng hơi lắc đầu, “Vụ án này thật ra rất quái lạ.”
Mọi người nhìn Bao Chửng, chờ ông kể tường tận.
“Vụ án này xảy ra khi tôi vừa bước vào cảnh cục không bao lâu, lúc Chu Quang em trai của Chu Thần chết, tôi có đến hiện trường xem.” Bao Chửng cau mày, nhớ lại tình huống lúc đó, “Tôi còn nhớ lúc đó là đầu tháng tám, thời tiết rất nóng, giống như đi xông hơi vậy. Chu Quang chết ở đập chứa nước, lúc đó có rất nhiều nhóm học sinh đến đập chứa nước tập bơi, lúc vụ án chết đuối xảy ra, chúng tôi nhận được tin tức cũng xem như mấy vụ án chết đuối bình thường. Khi đến hiện trường, cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng, báo án có tổng cộng năm học sinh, ngoại trừ Chu Thần ra còn có bốn học sinh khác, hai trai hai gái, đều học chung một lớp, bình thường hay chơi với nhau nên thân. Thường thì khi bạn mình chết, dù sao cũng phải sợ và khóc chứ nhỉ? Hoặc là tâm trạng hốt hoảng đúng không?”
Mọi người gật đầu.
“Nhưng kì lạ là, tính luôn cả Chu Thần, năm học sinh mang thần sắc kì lạ đứng im ở đó, trên mặt không hề có một chút gì đau thương, cũng không nhìn nhau, chẳng có một chút giao lưu nào.” Bao Chửng nhớ lại ký ức cũ, trong người vẫn còn cảm thấy khó chịu, “Không chỉ có tôi thấy lạ, mấy cảnh viên đi cùng tôi lúc đó cũng thấy không đúng lắm. Đội trưởng của chúng tôi năm đó có kinh nghiệm phá án phong phú, hắn nói với tôi, đứa bé kia không phải chết đuối ngoài ý muốn, mà do nhóm học sinh này giết chết.”
“Là bọn họ cùng hại chết Chu Quang?” Bạch Trì hỏi.
Triển Chiêu ngồi bên cạnh thì vuốt cằm lắc đầu, hỏi Bao Chửng, “Bao cục, chú nói giữa mấy học sinh không giao lưu ánh mắt?”
Bao Chửng gật đầu.
“Hừm~” Triển Chiêu hừ một tiếng, “Chu Quang không phải do tập thể bọn họ hại chết.”
“Sao lại nói vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Đây không phải là phản ứng của đồng phạm, nếu bọn họ cùng giết người, sẽ giống như những tội phạm bình thường trao đổi ánh mắt với nhau.” Triển Chiêu ngồi trên ghế xoay, xoay qua xoay lại có tiết tấu, “Không trao đổi ánh mắt chính là phản ứng của sợ hãi.”
“Sợ?”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Mấy học sinh này bị dọa, đều muốn mau chóng kết thúc chuyện này, tốt nhất là đừng liên quan đến mình.”
Nghe Triển Chiêu nói xong, Bao Chửng bất đắc dĩ cười cười, “Lúc đó tôi quay về cảnh cục, kể lại cho Triệu Tước nghe, hắn nghe xong, cũng nói không khác cậu là mấy.”
Triển Chiêu hơi híp mắt.
“Triệu Tước nói, hung thủ là một trong năm học sinh, rất có thể là Chu Thần, anh trai của Chu Quang làm.” Bao Chửng nói tiếp, “Bởi vì hắn là người thân duy nhất trong năm người, hắn phải là người kích động nhất, nhưng hắn lại vô cùng bình tĩnh, chứng tỏ hắn là người không bình thường nhất, cho nên phải tập trung điều tra vào tên này hơn.”
Mọi người nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu gật đầu, hắn cũng có suy đoán giống như vậy.
“Tôi điều tra về Chu Thần, phát hiện hắn có tình nghi rất lớn.” Bao Chửng nói, “Tuy nói là hai anh em song sinh, nhưng Chu Quang là học sinh giỏi điển hình, mọi phương diện đều rất ưu tú, thành tích nghe nói rất tốt. Còn Chu Thần lại là một thằng quỷ thích đi gây sự, thành tích kém, trong học bạ có nhiều vết xấu.”
Nghe xong, mọi người đều gật đầu, còn Triển Chiêu thì lắc đầu, lộ vẻ nghi hoặc.
Bao Chửng nhìn thấy, đột nhiên mỉm cười, chỉ vào Triển Chiêu nói, “Lúc nghe tình huống của hai anh em, Triệu Tước cũng có phản ứng thế này.”
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Có gì không ổn sao?”
Triển Chiêu cũng không xoay ghế nữa, thần sắc nghiêm túc, “Không đúng… Nếu Chu Thần là tình trạng này, không đủ để khiến người ta e ngại, ngược lại, cho dù hắn không phải hung thủ, bốn người kia hợp lại giá họa cho hắn, hắn cũng sẽ trở thành đối tượng bị tình nghi vì vết nhơ trong học bạ. Tính cách này không đủ để khiến hắn trở nên đáng sợ như vậy, cho nên bốn người kia mới không bình thường. Còn nữa, tính cách này so với sự bình tĩnh sau cái chết của em trai mình cũng không đúng nữa.”
Triển Chiêu vừa lắc đầu vừa lầm bầm, “Chẳng lẽ nghĩ sai rồi?”
Bao Chửng có chút dở khóc dở cười, “Triệu Tước lúc đó cũng không biết mình nghĩ có sai không, hàm oan cho Chu Thần.”
Tất cả mọi người im lặng nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu hơi bất mãn, “Tôi và yêu tinh tóc dài đó chỉ giống nhau chỗ phương pháp suy luận thôi, suy luận bình thường đều cho ra kết quả này.”
Bao Chửng gật đầu, “Cũng đúng, nguyên cái đồn này chỉ có hai người là bình thường thôi.”
Ánh mắt Triển Chiêu trở nên nguy hiểm.
Bạch Ngọc Đường giơ tay can hai người, hỏi Bao Chửng, “Bao cục, vụ án lúc đó tiến triển thế nào?”
“Lúc bắt đầu rất quỷ dị.” Bao Chửng nói, “Lúc đó cũng không được như bây giờ có nhiều camera giám sát, manh mối cực kì ít. Trong lúc tôi không tìm được manh mối gì thì mẹ của Chu Thần xuất hiện. Bà ta nói con trai mình xảy ra chút chuyện…”
Triển Chiêu ôm lưng ghế, không tự chủ đưa mặt lại gần Bao Chửng, vẻ mặt tập trung, hiển nhiên vụ này khiến hắn thấy hứng thú.
“Mẹ của Chu Thần nói, vào đêm Chu Quang gặp chuyện không may, Chu Thần bắt đầu xuất hiện tình trạng mộng du, hắn đi thẳng tới phòng của Chu Quang, đồng thời còn uống sữa… Chu Thần là người cực kì ghét sữa, không bao giờ uống, nhưng Chu Quang thì tối nào cũng phải uống mới ngủ ngon được.”
Nghe đến đó, mọi người đều kinh ngạc — Tình huống này là sao?
“Sáng hôm sau, Chu Thần bắt đầu nói mình là Chu Quang, tính cách cũng hoàn toàn thay đổi, mặc quần áo của Chu Quang, ngay cả mẹ ruột cũng nghĩ hắn là đứa em chứ không phải thằng anh. Đồng thời khi Chu Thần đến trường, phải tham gia kì thi, kết quả lại đạt được thành tích của Chu Quang, nằm trong top 10 của trường, Chu Thần trước đây toàn đứng bét, ngay cả top 100 cũng chưa từng được vào. Mấy kỳ thi này không thể nào làm giả bài thi được, nếu bình thường các cậu chỉ được năm sáu chục điểm, thì có cách nào đột nhiên được chín mươi một trăm điểm không?”
Triển Chiêu bước tới trước mặt Bao Chửng, híp mắt hỏi ông, “Có khi nào người chết là Chu Thần, kẻ còn sống là Chu Quang không? Trí lực của Chu Quang có cảm giác phù hợp với điều kiện của hung thủ hơn!”
Bao Chửng vừa định nói, “Lúc đó Triệu Tước cũng nói vậy.” nhưng ông cảm thấy Triển Chiêu đứng híp mắt bây giờ không giống Triệu Tước, mà giống Lỗ Ban hơn.
Nhịn cười, Bao Chửng lắc đầu, “Mẹ của Chu Thần nói, Chu Thần vì hiếu động nghịch ngợm, hồi còn nhỏ từng bị phỏng, trên cánh tay trái có vết phỏng rất to, còn Chu Quang thì không có, đứa còn sống trên tay trái có dấu này. Tôi cũng đã điều tra, vết phỏng vừa nhìn cũng biết đã bị rất nhiều năm, căn bản không thể làm giả.”
Triển Chiêu vuốt cằm, hơi do dự, “Nhân cách phân liệt?”
“Cũng có thể.” Bạch trì nói, “Trong phim cũng hay có chi tiết này, có thể người em chết đi, người anh vì áy náy, cho nên nảy sinh tính cách của người…”
Bạch Trì còn chưa nói xong đã thấy vẻ mặt ghét bỏ của Triển Chiêu, “Đây đều là những lời nói bậy của biên kịch, nhân cách phân liệt trong hầu hết tình huống đều là vì mình bị xâm hại mới sinh ra nhân cách thứ hai, với lại nhân cách là từ từ hình thành, đâu có muốn phân là phân được.”
Lúc này Triệu Hổ giơ tay, biểu thị mình có một suy nghĩ muốn phát biểu.
Mọi người nhìn hắn.
Hổ tử “xì” một tiếng, “Nghe không giống nhân cách phân liệt, thấy giống bị ma nhập hơn.”
Những người khác cũng do dự, sau đó gật đầu, chuẩn bị tiếp thu lời xỉa xói của Triển Chiêu.
Nhưng ai ngờ Triển Chiêu cũng gật đầu, “Đúng là giống bị ma nhập.”
Bao Chửng giơ tay sờ gáy, Triển Chiêu đột nhiên chỉ vào ông, “Có phải lúc đó chú cũng nói như vậy, xong bị Triệu Tước cười vô mặt phải không?”
Bao cục xấu hổ, phất tay, “Nói chuyện chính đi.”
“Tình huống sau đó thế nào?” Bạch Ngọc Đường là người duy nhất đứng đắn ở đây, kéo đề tài quay lại vụ án.
“Lúc đó vừa lúc thành phố S xảy ra nhiều vụ án giết người chấn động, cho nên cảnh lực đều bị chia nhỏ ra điều tra từng vụ, vụ án bên này vì không có bằng chứng chỉ Chu Thần là hung thủ, chỉ có thể kết án là chết ngoài ý muốn. Cũng chưa đến mấy ngày, bi kịch lại xảy ra.” Bao Chửng nói, còn rất tự trách, “Thật ra lúc đó Triệu Tước có cảnh cáo tôi, nói Chu Thần có chút kì lạ, phải chú ý thằng nhóc này… Cũng là do tôi sơ sót.”
“Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, bốn học sinh từng ở đập chứa nước đó đều chết, còn là bị mưu sát.” Bao Chửng thở dài, “Theo dấu giày phát hiện ở hiện trường, và vân tay, tính luôn nhân chứng mục kích, tất cả đều chỉ về Chu Thần. Lúc chúng tôi đến nhà hắn bắt người, hắn vừa giết chết mẹ mình, dưới đất toàn là máu, hắn không còn giống một đứa học sinh, lúc đó trông chẳng khác gì tên biến thái cuồng sát.”
“Cho nên sau đó Chu Thần bị giám định là người mắc bệnh tâm thần?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Bao Chửng gật đầu, “Hắn bị nhốt vào trại giam đặc biệt, lúc đó tôi hỏi hắn, rốt cuộc hắn là Chu Thần hay Chu Quang, hắn chỉ cười, nụ cười đó đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, đó là…”
Bao Chửng giống như cố gắng tìm từ để hình dung, “Nói thế nào đây… Nụ cười giống như âm mưu của mình đã được thực hiện, nói chung ai nhìn thấy cũng sẽ nổi giận!”
“Triệu Tước có gặp hắn không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên có.” Bao Chửng lắc đầu, “Triệu Tước vô cùng có hứng thú với Chu Thần, gặp hắn rất nhiều lần, còn làm nhiều ghi chép, về phần nói chuyện gì thì tôi không biết, chỉ là Triệu Tước có nói tôi đi tìm ba của Chu Thần xem ông ta đang ở đâu.”
“Đúng đó.” Tất cả mọi người hỏi, “Mẹ ruột của hắn đã chết, vậy ba của hắn đâu?”
“Ba của hắn tên là Chu An Minh.” Bao Chửng nói tới đây, ngước mắt nhìn Triển Chiêu, hơi dừng lại.
Triển Chiêu thấy sự thay đổi biểu cảm của Bao Chửng, hỏi một câu, “Là một nhà sinh vật học?”
Bao Chửng bất đắc dĩ gật đầu, “Ừ!”
Triển Chiêu chỉ chỉ máy tính với Tưởng Bình, Tưởng Bình biết Triển Chiêu muốn điều tra thông tin cặn kẽ của Chu An Minh.
“Chu Thần không nói ba hắn ở đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Chu Thần nói ba hắn đã chết.”
“Cái gì?”
“Hắn nói hắn đẩy ba mình xuống sông.” Bao Chửng khoanh tay thở dài, “Chúng tôi lúc đó phái người đi vớt xác, nhưng sông lại thông ra biển, không có tin tức gì của ba hắn, cứ thế biến mất, bởi vì không tìm thấy thi thể nên chỉ tính là mất tích. Lúc đó tôi hỏi Triệu Tước thấy vụ án này thế nào, có cảm giác rất nhiều điểm đáng ngờ không.” Bao Chửng đi tới kết bài, “Triệu Tước nói đây không phải là vụ án, mà là một sự kiện thần bí, có thể liệt vào một trong những truyền thuyết của thành phố!”
“Truyền thuyết của thành phố…” Triển Chiêu lẩm bẩm, xoay ghế đến chỗ Bạch Trì, “Trì Trì, em tìm xem mười truyền thuyết của thành phố có những cái nào.”
Bạch Trì thấy hơi khó, “Cái này… chỗ nào cũng có mà, với có rất nhiều chuyện ma quỷ nữa.”
“Em tìm thử xem, rồi xếp thành một danh sách cho anh.” Cũng không biết Triển Chiêu nghĩ cái gì, nói xong liền đứng lên hỏi Bao Chửng, “Bao cục, Chu Thần còn sống không?”
Bao Chửng nhớ lại, “Không có nghe nói hắn đã chết, hay gọi điện hỏi thử.”
Tưởng Bình gọi điện hỏi thăm bên trại giam đặc biệt, tra một hồi, Chu Thần vẫn còn sống, ba mươi năm trước bị giam trong phòng bị bệnh tâm thần nặng, bây giờ vẫn còn ở đó.
Triển Chiêu cầm áo khoác ngoắc tay gọi Bạch Ngọc Đường, tinh thần sáng loáng ý bảo — Chúng ta đi gặp hắn đi!