Trong một quán cà phê ngoài trời trong rừng Amazon tại Manaus, Triệu Tước mặc một bộ suit màu be, đội nón che nắng và một chiếc kính râm, đang ngồi uống cà phê, mắt xem điện thoại, trông vô cùng giống một vị khách du lịch bình thường.
Triệu Tước cúi đầu xem màn hình điện thoại, khoé miệng thỉnh thoảng nhếch lên lộ nụ cười, giống như đang xem một cái gì đó rất thú vị.
Đối diện quán cà phê là một căn trọ nhỏ, kế bên nhà trọ là một trạm xe, rất nhiều du khách đứng chờ xe đến đón vào rừng ngắm cảnh, vô cùng náo nhiệt.
Triệu Tước xem điện thoại một lúc, ngẩng đầu, nhìn về phía trạm xe, từ xa có một chiếc minibus lái vào, loại xe này thường được người bản xứ sử dụng để đưa đón khách.
Triệu Tước nhắn cho Bạch Diệp một tin nhắn, nội dung chỉ vỏn vẹn hai từ — Tới rồi.
Chiếc xe dừng lại, tài xế nhảy xuống mở cửa xe, du khách leo xuống. Thời tiết ở vùng Amazon này rất oi bức và ẩm ướt, người nào cũng mồ hôi đầm đìa. Sau khi mấy du khách đeo balo lớn leo xuống, một ông chú chừng 50 tuổi, tay cầm cặp táp, mặc một bộ âu phục màu trắng, đeo kính mắt gọng vàng leo xuống. Bởi vì thân thể hơi mập, lúc leo xuống vẫn rất tốn sức, để chiếc cặp táp xuống, rút khăn tay, cẩn thận tháo cặp kính, lau mồ hôi.
Thở phào một cái, ông chú cầm cặp táp lên, đi về phía quán cà phê.
“Hey! Rick!”
Ông chú mập mạp gọi ông chủ quán cà phê, một ông chú da đen.
Ông chủ quán nhìn chằm chằm ông một lúc, kinh ngạc hỏi, “Mr Trương?”
Ông chú mập mạp gật đầu, “Đã lâu không gặp.”
Nét kinh ngạc trên gương mặt ông chủ quán không hề có chút suy giảm, ông lắc đầu đi về phía người kia, “OMG! Ông bị nguyền rủa à? Sao không hề già đi chút nào vậy?”
Ông chú được gọi là Mr Trương cười, chỉ chỉ mái tóc bạc của mình, “Cái này còn gọi là không già?”
“Không phải…” Ông chủ quán phất tay, “Ý tôi là, lần đầu tiên gặp ông, ông cũng là hình dáng này, lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ… Bây giờ cả con cái tôi cũng đều đã lớn, nhưng ông thì vẫn…”
Hai người đang trò chuyện, từ xa vang lên tiếng ồn, hai chiếc xe Jeep mang theo bụi tung mù mịt, có chút phách lối lái vào bãi đậu xe, sau khi xe dừng lại, có tám chàng trai lực lưỡng bước xuống. Những người này đều mặc quần áo khảo cổ, nhưng từ dáng người và khí chất, bọn họ không hề giống đội khảo cổ học, càng giống binh sĩ hơn. Những người này không phải người địa phương, trên lưng mang balo siêu to, khá là ồn ào.
Cầm đầu là một người trung niên da trắng khôi ngô, xịt keo tóc thật dày để giữ kiểu tóc chỉa lên trời, cũng không biết dùng bao nhiêu keo, trông tóc chẳng khác gì thép nguội. Hắn hiển nhiên là đội trưởng của nhóm kia, sau khi xuống xe, hắn đốt điếu thuốc, nhìn vào quán cà phê, Mr Trương đứng trong quán cà phê vẫy tay gọi hắn, hắn gật đầu nhẹ, đưa mắt ra hiệu với nhóm người sau lưng, bọn họ liền đi về phía quán cà phê.
Ông chú mập mạp hỏi Rick, “Có người dẫn đường nào chịu vào rừng không?”
Rick nhíu mày nhìn “đội khảo cổ” trông không hề giống đội khảo cổ một chút nào, với kinh nghiệm của hắn, những người này chắc hẳn là lính đánh thuê.
“Giúp tôi tìm hai người địa phương rành đường.” Mr Trương lấy trong túi ra một xấp tiền USD, đưa cho Rick, “Giá deal.”
Rick gật đầu, vào trong gọi điện thoại, giúp ông tìm người dẫn đường.
Ông chú mập mạp nhiệt tình chào hỏi đội trưởng đội lính đánh thuê, gọi đồ ăn cho hắn, tên là Eddie.
Triệu Tước ngồi ở đó, cầm ly cà phê lên uống một ngụm, cùng lúc đó, điện thoại trên bàn rung lên.
Triệu Tước cầm lên xem, là Triển Chiêu gửi tin nhắn cho ông.
Trong tin nhắn là hình chụp của mấy con côn trùng.
Triệu Tước cười cười, kéo tin nhắn cũ của Triển Chiêu. Xuất hiện tấm ảnh hôm qua Triển Chiêu gửi cho ông — Trong tấm hình, là một người trung niên, tóc nâu trắng, hơn năm mươi tuổi đeo kính mắt, dáng người hơi mập, so với Mr Trương đang chào hỏi lính đánh thuê phía trước, hình dáng giống y như đúc.
Bên dưới tấm ảnh, là tin nhắn Triển Chiêu hỏi — Người này là Hạ Duệ cũng được gọi là Trương Duệ, chú có biết không?
Triệu Tước trả lời — Không biết.
Lại nhìn những tấm hình côn trùng lần nữa, Triệu Tước nhắn lại mấy chữ, sau đó mỉm cười xoá đi, cất điện thoại, đứng lên.
“Người đến đông đủ chưa?” Eddie hỏi Mr Trương.
“Còn một người nữa, tôi tìm một chuyên gia… tôi… A!”
Ông chú mập mạp xoay đầu tìm một chuyên gia nào đó đồng hành cùng mình, ông nhìn thấy Triệu Tước đang đi về phía ông.
Triệu Tước vẫy tay với ông, tựa như chào hỏi, áo khoác màu be vắt bên cánh tay, trời nóng như vậy cũng không hề thấy ông có chút chật vật nào, vô cùng tiêu sái giống như chuẩn bị đi xem ca nhạc.
“Hi~ bạn cũ.” Triệu Tước đi tới, đặt tay lên vai Mr Trương.
Ông chú mập mạp cứng cả người, há to miệng nhìn Triệu Tước, “Triệu… Triệu….”
Eddie hỏi Triệu Tước, “Anh là vị chuyên gia kia?”
Triệu Tước mỉm cười, “Các cậu có thể gọi tôi là Tiến sĩ Triệu.”
Nói xong, bàn tay để trên vai Mr Trương, vỗ vỗ hai cái, trong nháy mắt, sắc mặt ông chú mập mạp liền tái đi.
Triệu Tước rút tay lại, giơ tay bắt tay Eddie, dùng sức rung hai lần, trông rất thành kính.
Eddie chép miệng, nhún vai, “Chúng tôi chỉ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho hai người, nếu có gì ngoài mức đã giao, phải thêm tiền.”
Triệu Tước mỉm cười, gật đầu, “Đương nhiên.”
Eddie gật đầu với thuộc hạ, bọn họ trút bỏ quần áo nguỵ trang, chuẩn bị tiến vào rừng.
Triệu Tước tiếp tục nói chuyện phiếm với Mr Trương.
Triệu Tước thấp giọng nói vào tai ông, “Trương Duệ, đã lâu không gặp tên côn trùng mi.”
“Triệu Tước!” Trương Duệ hạ thấp giọng, “Ngươi… ngươi đã làm cái gì ta?!”
Triệu Tước chớp mắt, đưa tay lên bụng ông vỗ ba cái, “Mi~ nói ~ xem ~”
Trương Duệ ngược lại hít một hơi, “Ngươi… ngươi đừng làm bậy! Ta đã mướn lính đánh thuê, bọn họ sẽ…”
Triệu Tước đột nhiên đưa tay chỉ ra phía sau.
Trương Duệ xoay đầu, liền thấy chủ quán cà phê dẫn hai người tới, một là người địa phương, người còn lại là Bạch Diệp.
Lúc Trương Duệ nhìn thấy Bạch Diệp, sắc mặt liền trắng bệch, Triệu Tước nhỏ giọng hỏi, “Mi chỉ có tám người, mà chắc gì tám chục người đã đủ nhỉ?”
Trương Duệ ủ rũ nhìn Triệu Tước, “Ngươi… ngươi muốn sao?”
Triệu Tước mỉm cười, “Tìm người.”
“Ai… Ai?!”
“Mi biết mà.” Triệu Tước vỗ vỗ ông, “Chẳng phải mi cũng tới đi tìm hắn sao?”
Trương Duệ gục đầu, Triệu Tước giữ chiếc cằm béo núc lung lay, “Ngoan ngoãn nghe lời.”
Sự xuất hiện của Bạch Diệp kéo đến sự cảnh giác của những tên lính đánh thuê.
Eddie hỏi Trương Duệ, “Hai người dẫn đường tại sao không phải là người địa phương?”
Triệu Tước giơ tay, “Hắn là do tôi mời đến.”
Eddie có vẻ còn muốn hỏi gì đó, Triệu Tước lại giơ tay chặn lại, giống như ra mệnh lệnh, “Có thể vào rừng rồi.”
Ngoài dự đoán của mọi người, tính tình của Eddie có vẻ khá tốt, rất phục tùng gật đầu, “Vâng.”
Nói xong, hắn bảo thuộc hạ chuẩn bị tiến vào rừng.
Thuộc hạ của Eddie hơi kinh ngạc nhìn sếp của mình, rồi lại nhìn Triệu Tước, đều nghi ngờ, tính khí người này bình thường nóng nảy, tại sao lại nghe lời vị này như vậy.
Trương Duệ thở dài, rút khăn tay ra lau mồ hôi, ai oán nhìn Triệu Tước bên cạnh, “Đồ yêu quái…”
“Cũng thế thôi.” Triệu Tước cười lạnh, nắm cằm Trương Duệ kéo vào rừng.
Bạch Diệp nhìn tình hình xung quanh, cũng đi theo.
…
Trong văn phòng SCI, Triển Chiêu nâng cằm nhìn chằm chằm điểm đỏ trong màn hình điện thoại chậm rãi di chuyển, thất thần.
Hắn gửi hình chụp côn trùng cho Triệu Tước, nhưng ông lại trả lời một câu khiến hắn không hiểu thấu, “Keep going.”
Triển Chiêu xì một tiếng, ông già lông dài đó có ý gì? Là kêu hắn tiếp tục điều tra? Hay là kêu hắn tiếp tục kiên trì?
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Triệu Hổ chạy vào, “Xong rồi xong rồi! Cảnh báo cấp độ 1!”
Mọi người ngẩng đầu, thì thấy phía sau Triệu Hổ, là Bao Chửng đằng đằng sát khí, “Tại sao viện bảo tàng tự nhiên gọi điện cho tôi, khiếu nại mấy đứa tụi bây phá hoại nhà triển lãm khai trương ngày mai của hắn?!”
Mọi người ăn ý cúi đầu, nhìn thoáng qua hai con chó ngủ gật dưới sàn.
Sau khi nhiệm vụ kết thúc, đông đảo các chó lớn chó bé đều được chủ dẫn về, chỉ có Giẻ Lau Nhà và Moa moa da thì còn nằm chình ình ở đây, hai vị đội trưởng còn đang họp, phải lát nữa mới tới đón con về.
Hai con chó ngồi dậy, vẫy đuôi với Bao cục.
Bao cục nhìn chằm chằm hai con chó, có vẻ đã hơi nguôi giận, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Bắt được tên trộm tiêu bản rồi?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, Bạch Trì đưa cho Bao cục hai phần tư liệu về họ.
“CEO… công ty khoa học kỹ thuật Bầu Trời.” Bao cục nhíu mày, “Sếp tự động xuất thân?”
“Công ty này chỉ có bốn thành viên, hai thằng nhóc này là người sáng lập, hai người còn lại, một là thư ký, một là quét dọn vệ sinh.” Tưởng Bình in tư liệu về công ty này ra, “Nhưng hai đứa còn lại cũng rất lợi hại, mỗi năm kiếm được không ít tiền.”
“Có thẩm vấn qua chưa?” Bao cục hỏi Bạch Ngọc Đường.
“Đã hỏi, bọn họ làm vì tiền, có người ra giá cao để bọn họ đến viện bảo tàng trộm những tiêu bản côn trùng quý hiếm.” Bạch Ngọc Đường đưa một danh sách cho Bao cục, “Những thứ này là danh sách trước mắt bọn họ trộm được, vụ mất trộm liên hoàn trước đó cũng do bọn họ làm.”
“Người uỷ thác là ai?” Bao cục hỏi.
“Nói một người họ Trương, mỗi lần đều giao dịch trực tuyến, người mua đặt hàng, sau khi bọn họ trộm được sẽ gửi chuyển phát nhanh, người mua sẽ thanh toán online.”
Advertisement
“Cho nên tụi bây phá hư hơn phân nửa viện bảo tàng của người ta, bắt được hai tên trộm cỏn con, cũng không được cái gì?” Sắc mặt Bao cục nghiêm lại, vẻ mặt cứng rắn, “Chẳng phải nói có người muốn huỷ diệt thế giới à? Người đâu?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Công Tôn đang ngồi uống trà sữa — Trần Dần đâu anh?
Công Tôn chớp mắt — Chạy từ đời nào rồi.
Bao Chửng dạy dỗ hai câu, xong phát hiện thiếu cái gì, nghĩ nghĩ — Đúng rồi ha, sao hôm nay không có ai cãi lại vậy nhỉ?
Mọi người trong phòng làm việc cũng tò mò nhìn Triển Chiêu đang ngẩn người, Triển Chiêu vẫn giữ nguyên tư thế nhìn chấm đỏ trên điện thoại tới thất thần, không hề nhúc nhích.
“Khụ khụ.” Bao cục ho hai tiếng.
Lúc này Triển Chiêu ngẩng đầu.
Nhìn nhau một hồi, Bao cục xoay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường — Cái vị nhà cậu bị cái gì thế?
“Cậu cho hắn ăn đồ ăn cho mèo nên tinh thần hốt hoảng à?”
Bạch Ngọc Đường cũng không biết Triển Chiêu bị cái gì.
Đột nhiên bộp một tiếng, Triển Chiêu đập bàn đứng dậy.
Mọi người đều giật bắn mình.
“Sự kiện thần bí!” Triển Chiêu đi về phía Tưởng Bình, “Tìm xem trong ba mươi năm, à không bốn mươi năm, xem có sự kiện thần bí nào cùng xảy ra ở nhà sinh vật học, viện bảo tàng tự nhiên, nhà động thực vật học, những thứ liên quan đến cái này không.”
“Sự kiện thần bí?” Bạch Ngọc Đường và Bao cục cùng đi tới, “Sự kiện gì?”
“Là thứ nghe có vẻ không hợp lẽ thường…” Triển Chiêu lắc lắc ngón tay, “Là thứ không giống bình thường.”
“Cái này phải tra trong các báo cáo.” Tưởng Bình gõ bàn phím, xem một bảng liệt kê siêu dài, “Hơ, thì ra có nhiều tin tức lạ đến vậy…”
“Tìm những tin tương đối ghê người.” Triển Chiêu để Bạch Trì cùng tìm với Tưởng Bình, còn bổ sung một câu, “Ở thành phố S, có quan hệ với Triệu Tước thì càng tốt…”
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Có liên quan đến I chúng ta điều tra trước đó không?”
Triển Chiêu lắc lắc điện thoại, “Phương hướng chúng ta điều tra hẳn là chính xác.”
Bao Chửng đặt tư liệu xuống định đi, nhưng khi nghe có quan hệ với Triệu Tước, lại dừng lại. Bao Chửng xoay đầu nhìn hai người, hơi do dự, cuối cùng vẫn quay lại, “Nếu như nói sự kiện thần bí…”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn Bao Chửng.
“Có một năm đúng thật là xảy ra một chuyện rất kì quái.” Bao Chửng kéo ghế ngồi xuống, “Bản án kia là do Triệu Tước điều tra, những gì hắn điều tra đều bị chính hắn đốt sạch, hắn gọi đó là sự kiện thần bí.”