Chạng vạng, bên ngoài Bảo tàng Tự Nhiên nội thành thành phố S, một chiếc xe thùng trang trí hình động vật chậm rãi lái vào.
Chiếc xe này kỳ thật là xe chỉ huy di động của cảnh sát giả dạng, Tương Bình và Bạch Trì đang kết nối hệ thống theo dõi trên xe với camera trong bảo tàng côn trùng.
Đây là lần thứ ba xe giám sát đi vào, nhóm Triển Chiêu đã ngồi chầu chực thủ hai ngày, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Sáng sớm hôm nay bảo tàng đã mở cửa làm việc, bởi vì không phải ngày nghỉ, cho nên chỉ có chút ít người xem và du khách tiến vào thăm.
Tương Bình vội vàng gõ bàn phím kết nối hệ thống theo dõi, cả đống màn hình giám sát lớn từng cái sáng lên, nhóm Tiểu Bạch Trì thì nhìn như là đang tìm cái gì.
Triển Chiêu ngáp một cái, dựa vào Lisbon chuyên dùng để làm đệm, theo thói quen lấy điện thoại ra.
Công Tôn theo đến hóng chuyện chú ý thấy trên màn hình di động của Triển Chiêu là bản đồ Google, hơn nữa từ hình ảnh nhìn ra là vùng rừng Amazon.
“Có phải nó hay không?”
Lúc này, Bạch Trì đột nhiên chỉ vào một vật gì đó trong màn hình, hỏi Tương Bình.
Những người khác đều ngẩng đầu.
Tương Bình ghé sát vào nhìn nhìn, “Đúng vậy!”
Triển Chiêu vui vẻ, “Đêm nay sẽ động thủ?”
Tương Bình gật đầu, “Hẳn là đúng vậy.”
Nói xong, chỉ vào hình ảnh giám sát vừa rồi Bạch Trì phát hiện, “Góc tường có đặt mấy cái hòm đen, trước đó không có.”
“Đây là cái gì?” Công Tôn tò mò.
“Điểm tín hiệu.” Tương Bình giải thích, “Máy bay không người lái nếu dùng cần cẩu để trộm tiêu bản côn trùng vậy chắc chắn cần cải tạo lại. Máy bay không người lái phải nhẹ, thiết bị thêm vào càng ít càng tốt, mà thông qua máy bay không người lái thao túng cần cẩu thì trên thực tế không phải là máy bay không người lái, mà là một người máy biết bay.”
Mọi người nghĩ nghĩ, đều gật đầu.
“Cho nên phương pháp tốt nhất kỳ thật là cho máy bay không người lái lắp một loại cần cẩu nhỏ, bay vào bảo tàng côn trùng, đến vị trí chỉ định sẽ dừng lại, sau đó lại khống chế cần cẩu đánh cắp tiêu bản.”
Tương Bình giải thích cũng không khó hiểu, Công Tôn hỏi, “Nói đơn giản chính là hai bộ hệ thống thao tác phải không?”
Tương Bình gật đầu, “Cần cẩu hẳn là rất nhỏ, lắp thêm mấy điểm như kiểu tăng cường tín hiệu.”
“Nơi này cũng có một cái nè.”
Khi nói, Bạch Trì lại tìm được một cái.
Tương Bình nhìn qua, xoa xoa cằm, “Hừm. . . . . .”
“Làm sao vậy?” Triển Chiêu hỏi.
“Cái này cùng cái vừa rồi tìm được khoảng cách rất xa, cơ bản chính là cảm giác đối diện nhau, một cái ở phía đông một cái ở phía tây.” Tương Bình trả lời.
“Nói cách khác, hẳn là có hai cái máy bay không người lái tham dự, phạm nhân cũng ít nhất sẽ có hai người, có phải ý này không?” Triển Chiêu hỏi.
Tương Bình gật đầu, “Đúng vậy!”
Triển Chiêu chà xát tay, “Vậy chúng ta đây liền chia binh làm hai đường.”
Nói xong, Triển Chiêu cầm lấy bộ đàm, “Cánh Quân Cẩu Cẩu, Cánh Quân Cẩu Cẩu, nghe rõ trả lời, đây là Hắc Miêu Cánh Dài, over!”
Bộ đàm đầu kia, giọng truyền đến Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Người đến rồi?”
“Xin hãy dùng ám hiệu liên lạc, over!”
Bạch Ngọc Đường cầm lấy bộ đàm, “Cậu cùng lắm là một con trùng mèo đen mọt sách, Cánh Dài cái gì, over.”
Triển Chiêu nheo lại mắt, một bên Công Tôn ho khan một tiếng, ý là —— nghiêm chỉnh đi! Muốn đánh thương mắng yêu gì thì về nhà làm!
Triển Chiêu cũng không lên tiếng, cùng Bạch Ngọc Đường nói, “Tiến hành kế hoạch B, đối phương hẳn sẽ từ lối đông tây hai bên tiến vào.”
Bạch Ngọc Đường vươn tay, ra hiệu “Hai” với Mã Hán cùng Triệu Hổ đang ở ghế sau, hai người xuống xe.
Triệu Hổ cùng Mã Hán đều mặc trang phục vàng của công nhân, từ cửa đông tây hai bên của bảo tàng côn trùng đi vào.
Bảo tàng côn trùng này tọa lạc tại vị trí trung gian của khu Công nghệ, bốn phương thông suốt, phụ cận có vài bồn hoa, xung quanh cây xanh bao bọc, rất dễ dàng che khuất.
Hai cửa đông tây của bảo tàng côn trùng đều là cửa thủy tinh cảm ứng bình thường, phía trên cửa, có một cửa sổ thông gió hình vuông.
Mã Hán, “Hẳn là chuẩn bị từ lối thông gió vào đây mà.”
Lựa chọn góc độ, Mã Hán cùng Triệu Hổ làm mấy ký hiệu màu trắng ở nơi cách cửa không xa.
Chỉ chốc lát sau, Lạc Thiên lái một chiếc xe kéo chạy bằng điện tiến vào, cùng Tần Âu dời mấy tấm hoa cách* bằng gỗ xuống, đặt ở chỗ có ký hiệu.
*hoa cách: tấm ván gỗ lớn có trang trí họa tiết phong cách Trung Quốc cổ đại, giống bình phong nhưng tiện dụng hơn.
Đây là cách Cánh Quân Cẩu Cẩu dùng che dấu, để tránh máy bay không người lái tiến vào quay trúng.
Sắp xếp thỏa đáng xong, trời cũng bắt đầu tối.
Triển Chiêu lệnh sắp xếp cho đội chó đặc vụ tiến vào.
Tương Bình còn rất hiếu kỳ, “Sớm như vậy sao? Hiện tại trên đường còn có rất nhiều người đó!”
Triển Chiêu cười cười, “Kỳ thật chuyện đầu trộm đuôi cướp như thế này, càng nhiều người càng an toàn, chứ vào đêm dài nhân tĩnh ngược lại không dễ làm, đối phương hẳn sẽ hành động trước chín giờ.”
SCI tổng cộng trưng dụng mười hai chú chó, ở hai lối vào phía đông và phía tây sắp xếp mỗi bên bốn con, vì đảm bảo cửa nam bắc cũng sắp xếp hai con mỗi bên.
Mấy chú chó này đều là chó đặc vụ được huấn luyện, trừ Giẻ Lau cùng RT là trưng dụng từ người dân. Nhưng Trần Mật cùng Trần Dần chủ nhân của chúng nó đều là người nghiêm khắc, đối với chó yêu cầu chính là phục tùng phục tùng và phục tùng, cho nên tổ hợp Giẻ Lau cùng RT hoàn toàn nghe lời không kém gì nhóm chó đặc vụ.
Cứ như vậy, nhóm các bạn chó được chia làm bốn nhóm nhỏ ABCD.
Nhóm A, trấn thủ cửa Đông, thành viên là: Giẻ Lau (giống Komondor), RT( giống Bẹc-giê) cùng một chú chó tên Kaka giống Cocker, cũng không biết người đặt tên có phải hâm mộ bóng đá không.
Nhóm B, trấn thủ cửa Tây, thành viên là: Chụt Chụt (giống chó chăn cừu Anh), Ngưu Ngưu (giống Border Collie), Hắc Mỹ Nhân (giống Newfoundland). Ngưu Ngưu cùng Hắc Mỹ Nhân đều là chó cứu viện, hơn nữa Hắc Mỹ Nhân có kỹ năng bơi đặc biệt giỏi, để phòng ngừa máy bay không người lái rớt vào hồ nước gần đó. Ngoài ra còn có một chú chó giống ShibaInu tên là Tchaikovsky, biệt danh là Chai Chai.
Nhóm C cùng nhóm D làm phụ trợ, cách hai cửa khá xa, đều là chó đặc vụ.
Nhóm C là hai chú chó giống Doberman trưởng thành, Andrew và Annelle.
Nhóm D là hai chú chó giống Bẹc-giê, Kiện Kiện cùng Khang Khang.
Hai nhóm CD đều có tính công kích nhất định, hơn nữa tốc độ nhanh, vô cùng nghe lời, đội chó đặc vụ phái ra hai người huấn luyện chó phụ trợ SCI, một lát nếu chó đuổi bắt, hai nhóm CD nghe người huấn luyện chỉ huy, nếu đối phương không phản kháng hoặc không có tình huống ngoài ý muốn, bốn chúng nó không cần xuất động.
Hết thảy chuẩn bị theo an bài, các nhóm chó đều ngoan ngoãn ghé vào phía sau hoa cách đợi lệnh tại chỗ, nhóm Triển Chiêu ở trong xe chỉ huy nhìn camera.
Bạch Ngọc Đường, Lạc Thiên cùng Tần Âu lái ba chiếc xe, trấn thủ mấy lối ra, Mã Hán cùng Triệu Hổ cắm chốt ở bồn hoa gần hai cửa đông tây, Trần Dần cũng chạy tới, cùng Mã Hán nấp trong bồn hoa.
Thời gian từng chút một trôi qua, Công Tôn dời ánh mắt theo dõi màn hình giám sát, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu vẫn thỉnh thoảng cúi đầu xem di động, trên đó có bản đồ địa hình, còn có điểm đỏ rõ ràng, hình như đang theo dõi cái gì.
Công Tôn nghĩ nghĩ, đi qua nhỏ giọng hỏi, “Cậu đang theo dõi ai vậy?”
Triển Chiêu trừng mắt nhìn.
Công Tôn thử thăm dò hỏi, “Di động của Triệu Tước?”
Triển Chiêu nâng cằm, “Chú ta đã cho em số di động thì chứng tỏ không sợ em truy vết a. . . . . .”
Công Tôn ngồi xuống hỏi, “Vậy chú ta hiện tại ở đâu?”
Triển Chiêu đưa điện thoại cho anh xem, “Hình như đã dừng lại, điểm này cứ đứng yên ở một vị trí rừng Amazon, hẳn là khách sạn.”
“Chú ta vào rừng sao?” Công Tôn tò mò.
“Còn chưa, mấy ngày nay chưa hề di động.” Triển Chiêu dùng di động nhẹ nhàng gõ cằm, “Cũng có thể là bỏ điện thoại lại khách sạn, tự chạy đi rồi.”
Công Tôn nghi hoặc, “Trước kia không thấy cậu để ý chú ta đang làm gì như vậy nhỉ?”
Triển Chiêu nhíu nhíu mày, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chọc chọc đầu, “Cứ cảm thấy lần này chú ta hẳn sẽ có hành động gì đó lớn, hơn nữa có chút liên quan đến cái ông Hạ Duệ Trương Duệ gì đó Duệ mà chúng ta đang điều tra nữa.”
Đang trò chuyện, chợt nghe Bạch Trì đột nhiên nói, “Có tình huống!”
Triển Chiêu cùng Công Tôn lập tức dời lực chú ý đến camera giám sát.
Trong bộ đàm, giọng của Bạch Ngọc Đường truyền đến, “Không có máy bay không người lái xuất hiện ở lối vào a.”
Lạc Thiên cùng Tần Âu cũng tỏ vẻ không phát hiện.
“Chó cử động! Các anh xem!” Bạch Trì chỉ vào mấy chú chó.
Chỉ thấy tám chú chó của nhóm A cùng nhóm B, tập thể ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào một hướng nào đó, rồi đầu cứ chậm rãi xoay, hình như đang nhìn chăm chú vào gì đó đang di động.
“Đến rồi!”
Lúc này, Triệu Hổ mai phục trong bồn hoa cho muỗi ăn nửa ngày đột nhiên phát ra tín hiệu.
Lại nhìn camera giám sát, chỉ thấy hai cái máy bay không người loại nhỏ xuất hiện ở hai lỗ thông gió đông tây của bảo tàng côn trùng.
Tương Bình hoang mang, “Ế? Bay từ chỗ nào vào vậy?”
Công Tôn cùng Bạch Trì cũng lắc đầu, không thấy được a.
Chó của hai nhóm AB đều nhìn chằm chằm cái máy bay không người lái kia, tai dựng thẳng lên, con nào cũng theo dõi chặt chẽ.
Công Tôn cảm thấy thú vị, “Thật ngoan ghê, nói nằm sấp bất động thì sẽ không động thật kìa.”
“Ừm, hiện tại chỉ cần chờ máy bay không người lái hoàn thành nhiệm vụ đi ra là được.” Bộ đàm đầu kia, Triệu Hổ cảm khái một chút, “Thật thuận lợi.”
Trần Dần theo tới cùng mai phục cũng cầm bộ đàm, hắn cùng Mã Hán mai phục trong bồn hoa đầu khác. Hiển nhiên Trần Dần thật vừa lòng với biểu hiện của các chú chó, cười tủm tỉm nói, “Chó chính là động vật có tính phục tùng cao nhất, nhiệm vụ này kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, nhất định có thể thuận lợi hoàn thành.”
Mã Hán nghĩ nghĩ, lắm miệng hỏi một câu, “Thế nào mới tính là ngoài ý muốn?”
Trần Dần vừa định mở miệng trả lời, đột nhiên, chợt nghe không biết từ chỗ nào, truyền đến một tiếng “meo~” .
Tất cả mọi người sửng sốt.
Chỉ thấy cách đó không xa, có một con mèo vàng mập mạp đi tới, chắc là ăn no rồi, con mèo đi còn rất thích ý, đủng đủng đỉnh đỉnh đi qua cửa bảo tàng côn trùng, vừa xoay mặt, nhìn thấy nhóm A nằm úp sấp ở cửa.
Giẻ Lau RT Kaka vốn đang ngẩng đầu nhìn lỗ thông gió, đồng thời nghiêng mặt, nhìn con mèo béo ngốc kia.
Một mèo bốn chó nhìn nhau cỡ bốn giây.
Trần Dần há to miệng, “Không. . . . . . Không ổn!”
“Cái gì không ổn?” Triển Chiêu nói mới vừa hỏi ra, chợt nghe con mèo vàng nhỏ đột nhiên “Méo!” một tiếng, xoay thân bỏ chạy. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Giẻ Lau “Soạt” một tiếng xông ra ngoài, RT cùng Kaka theo sát sau đó.
Con mèo béo phát hoảng không chạy đường trống, vọt theo hướng tới cửa thủy tinh của bảo tàng côn trùng.
Triển Chiêu cùng Bạch Trì hít ngược, đừng tông cửa chết nha…
Chính là không đợi hai người phản ứng kịp, cửa thủy tinh cảm ứng kia lại mở toang.
Một con mèo mang theo một chuỗi mấy con chó nối đuôi nhau, nhào vào bảo tàng côn trùng.
Triển Chiêu kinh hãi, “Bảo tàng này đóng cửa mà không khóa cửa?!”
Bạch Trì nghĩ ra, “Chúng ta cùng bảo tàng đánh tiếng rồi, có thể là nghĩ để tiện chúng ta phá án cho nên không khóa cửa chăng?”
Triển Chiêu nhìn camera giám sát rối rắm, “Cửa này hiệu quả cảm ứng cũng quá tốt rồi đó, một con mèo cũng cảm ứng được a!”
Bạch Trì đỡ trán, “Bởi vì khu Công nghệ đến thăm nhiều nhất đích chính là trẻ con a, cảm ứng không linh mẫn sợ sẽ xảy ra vấn đề an toàn…”
Đang nói, từ trong bảo tàng một trận đại loạn, mèo kêu cùng chó sủa liên tiếp, còn có cả tiếng bàn đổ.
Bạch Trì che mặt, “Xong rồi! Giẻ Lau chắc chắn sẽ đụng nát cái bảo tàng mất!”
Tương Bình vò đầu, “Kiểu gì cũng phải đền tiền rồi, cục trưởng Bao lại nổi bão!”
Bảo tàng côn trùng ầm ĩ, nhóm B cũng xông ra ngoài, không biết có phải chó đặc biệt mẫn cảm với tiếng mèo hay không, có ngăn cũng ngăn không được.
May mà có hai người huấn luyện viên đi kéo lại hai nhóm CD đang bắt đầu nhìn xung quanh.
Trần Dần nói với bộ đàm, “Tình huống đột phát, tình huống đột phát!”
Bạch Ngọc Đường nghe động tĩnh trong bảo tàng côn trùng, đỡ trán —— trăm triệu lần không nghĩ tới. . . . . . Xong rồi kiểu gì cũng bị cục trưởng Bao bắt đi dọn WC . . . . . .
Triển Chiêu vuốt cằm gật gật đầu, “Quả nhiên là quan hệ thiên địch. . . . . .”
“Nguy rồi.”
Tương Bình nhìn hai cái máy bay không người lái vừa mới vào qua lối thông gió không bao lâu đang lui đi ra, “Chắc đã phát hiện không đúng rồi.”
Mắt thấy máy bay không người lái bay ra khỏi ống thông gió, Trần Dần nhanh chóng liên hệ hai nhóm CD truy đuổi.
Người huấn luyện viên của hai nhóm CD thả chó ra, gần như cùng lúc, có lẽ là bị vây thật sự không còn đường chạy thoát, con mèo béo vàng kia “Soạt” một tiếng, từ ống thông gió phóng ra, nhảy lên, rơi xuống mặt đất thật xa, phía sau truyền đến tiếng sủa của đám chó, hiển nhiên, chúng nó không có cách nào nhảy lên lỗ thông gió cao trên hai thước như vậy.
Nhưng mà con mèo nhỏ mới vừa lấy lại chút hơi, lại thấy từ bên trái hai con Doberman hai con Bẹc-giê kêu rồi xông lên.
Mọi người thấy con mèo kia lại “méo!” một tiếng, lông dựng đứng cả lên, xoay thân bỏ chạy, ba lủi hai quẹo đuổi theo cái máy bay không người lái.
Cũng không biết vì sao, dù cái máy bay không người lái bay cao hay thấp bay đông hay tây, con mèo nhỏ kia cứ ở ngay phía sau, mà hai con Doberman cùng hai con Bẹc-giê cũng đuổi riết không bỏ.
Cửa bảo tàng vừa mở ra, hai nhóm AB cũng lao tới.
Con mèo nhỏ phóng trái phi phải tán loạn đầy trời, phía dưới một đám chó chạy đông chạy tây đuổi sát không thôi, máy bay không người lái bị đuổi đụng phải tường vài lần, cuối cùng càng bay càng cao, trực tiếp bay qua khỏi tường vây của khu khảo cổ xa xa.
Tường vây có vẻ cao hơn hai thước, con mèo béo “Soạt” một cái nhảy lên trốn.
Đám chó đuổi tới tường vây, sủa không ngừng về phía đầu kia tường.
Nhóm Bạch Ngọc Đường lúc này cũng tới, máy bay không người lái đã chạy mất, con mèo béo ngồi xổm đầu tường nhìn đám chó phía dưới, uốn éo thân. . . . . .
Không đứng vững một cái, rớt xuống bên kia tường, “Ngheo!” thảm một tiếng.