Chủ quản Khoa Kinh tế Phí Mục cho thần thú trấn quán của bộ phận họ – một chú chó chăn cừu Anh tên “Chụt Chụt” – hỗ trợ SCI, sau khi tìm hiểu vụ án một chút, Phí Mục đột nhiên chạy xuống lầu.
Khoảng năm phút sau, Phí Mục lại chạy lên, cầm trong tay một tập tư liệu rất dày.
Đem tư liệu mở ra trên bàn, Phí Mục hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Công ty T về Công nghệ Sinh học, từng nghe nói chưa?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.
Một bên, Công Tôn ngồi xem tư liệu cũng ngẩng đầu, hỏi, “Là công ty sinh học trước đó vì mất trộm dược phẩm nguy hiểm mà đột nhiên phá sản ấy hả? Lúc tin tức mất trộm truyền ra cổ phiếu rớt giá thảm, mấy hôm trước mới vừa nghe Cẩm Đường kể. Người chủ hình như nhảy lầu tự tử, còn chưa đến ba mươi tuổi.”
“Em cũng thấy tin tức.” Bạch Trì cũng xán tới, “Trong bản tin cũng không nói cụ thể là dược phẩm nguy hiểm loại gì, đợt đó người ta đồn đoán đủ thứ.”
Phí Mục giới thiệu cho mọi người, “Nhảy lầu là người sáng lập công ty đó, Steven.”
“Người ngoại quốc?” Bạch Trì buồn bực, “Xem tin tức là người châu Á mà.”
“Tên thật là Hứa Thiên Minh.”
Triển Chiêu nhăn mày, “Tên này hình như tôi có nghe qua. . . . . .”
“Hắn tốt nghiệp ở trường đại học X, gã này chỉ số thông minh siêu cao, hàng năm đều lấy học bổng giá trị nhất.”
“À. . . . . .” Triển Chiêu nghĩ ra, “Đúng là có sinh viên này, lúc tôi còn dạy học ở trường đại học X, có nghe người ta nói đến hắn.”
“Sinh viên ưu tú như thế này gây dựng sự nghiệp đều dựa vào việc có người giúp đỡ, đơn giản mà nói hắn xuất trí còn người đầu tư xuất lực.” Phí Mục rút ra một phần tư liệu, nói, “Khiến cho bọn tôi chú ý kỳ thật không phải Steven, mà là người đầu tư của hắn.”
Phí Mục vừa nói, vừa mở ra tư liệu, rút ra ảnh chụp đặt trên bàn.
Trong ảnh là một ông già tóc hoa râm, khoảng năm sáu mươi tuổi, đeo kính mắt, hào hoa phong nhã.
Triển Chiêu cầm lấy ảnh nhìn nhìn, hỏi, “Ai vậy?”
Phí Mục: “Hạ Duệ.”
“Tỉ phú mất tích kia?” Bạch Trì hỏi, “Em thấy vụ ông này trong kho số liệu.”
“Hạ Duệ là nửa tháng trước đến rừng Nam Mĩ thám hiểm mà mất tích, hiện tại vẫn không có tung tích.” Phí Mục nói xong, lại lấy ra mấy phần văn kiện, “Có tin đồn nói ông ta đã chết, hoặc là bị giam giữ, bất quá theo tôi thấy, ông ta có thể là trốn án rồi.”
“Các anh đã điều tra ông ta từ lâu?” Triển Chiêu lật xem văn kiện, hỏi Phí Mục, “Ông ta phạm cái gì?”
“Mặt ngoài thì ông ta chỉ là thương nhân bình thường.” Phí Mục nói, “Hình như đặc biệt cảm thấy hứng thú với công ty về Công nghệ Sinh học, đầu tư vào vài sở nghiên cứu Sinh học rồi. Nhưng kỳ quái chính là các sở nghiên cứu đó đều không có chỗ nào tồn tại quá ba năm, hơn nữa lần nào cũng toàn là xảy ra tai nạn, mất kỹ thuật nòng cốt, mất trộm sản phẩm nghiên cứu, người phụ trách bỏ mình vì tai nạn hoặc là tự sát. Không khác mấy với trường hợp của Steven.”
“Tổng cộng có mấy vụ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Trước mắt mới điều tra được bốn công ty, thời gian phân bố trong khoảng mười năm, tài chính Hạ Duệ đầu tư cho từng nơi không quá 100 triệu USD.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Số tiền rất lớn, nghiên cứu phát minh ra cái gì chứ?”
“Thần kỳ nhất chính là chẳng có cái gì cả.” Phí Mục lắc đầu, “Không phát minh ra dược phẩm gì, cũng không có trình báo hạng mục nghiên cứu nào.”
“Vậy vung 100 triệu USD ra làm gì?” Công Tôn nhíu mày, “Mất trộm cái gì vậy?”
“Nói là liên quan đến bí mật thương nghiệp, không có ghi chép.” Phí Mục nhún vai, “Bọn tôi ngay từ đầu hướng điều tra là hoài nghi Phí Mục rửa tiền, nhưng càng tra càng phát hiện lão già này giống một kẻ đầu tư coi tiền như rác hơn.”
Bạch Ngọc Đường buông văn kiện xuống, hỏi, “Cho nên ông ta thật sự đầu tư tiền muốn làm gì đó, nhưng tra không ra là cái gì? Bởi vì cuối cùng thành quả nghiên cứu đều bị trộm mất?”
“Đúng vậy.” Phí Mục nói xong, lại rút ra tấm ảnh chụp, “Đây là ảnh chụp nhà của ông ta.”
Tất cả mọi người xúm lại xem ảnh, chỉ thấy vị tỷ phú này không biết là sùng bái văn hóa côn trùng kỳ kỳ quái quái gì, chỉ thấy trong khu nhà cao cấp của ông ta, chỗ nào cũng cũng có đồ trang trí có yếu tố “trùng”, cùng với các loại tiêu bản côn trùng.
“Móa!” Triệu Hổ nhìn mà ghét bỏ, “Ở trong tòa nhà này mà không gặp ác mộng sao?”
“Anh cảm thấy ông ta có liên quan đến vụ án này của chúng tôi?” Triển Chiêu hỏi Phí Mục.
“Không chỉ là côn trùng, còn nữa.” Phí Mục rút ra bảng biểu, “Bọn tôi tra xét một chút dòng tài chính của ông ta, trừ đầu tư vào các công ty kia, ông ta còn mua rất nhiều dịch vụ đặc biệt.”
“Dịch vụ đặc biệt?”
“Chỗ này.” Phí Mục chỉ vào mấy hàng trong bảng, “Công nghệ Hàng không, mua máy bay không người lái chuyên chụp ảnh, số lần rất nhiều, giá cả xa xỉ.”
“Anh có điều tra ông ta chụp cái gì không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Phí Mục gật đầu, “Tìm không thấy tư liệu quay chụp nào cả, bọn tôi còn đến công ty này hỏi, nhưng tư liệu người dùng đều được giữ bí mật. Tôi còn đi tham khảo mấy công ty làm máy bay không người lái chuyên chụp ảnh khác, giá cả chỉ bằng 1/10 công ty này.”
“Vậy thì đúng là đáng nghi.” Triển Chiêu xem xong toàn bộ tư liệu, gật đầu, “Tám chín phần mười chính là kiểu khả nghi đó!”
Mọi người đang trò chuyện, từ ngoài văn phòng, Bạch Cẩm Đường đi đến.
Bạch đại ca cầm trong tay cái hộp gỗ, nhìn qua hẳn là một chai rượu, vào cửa đưa cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhận rượu có chút khó hiểu, nhìn đại ca nhà mình.
“Trước đó baba đang tìm chai rượu năm này.” Bạch Cẩm Đường nhẹ nhàng bâng quơ nói, giơ tay kéo Công Tôn, chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường, “Đến giờ ăn cơm.”
Nói xong, kéo Công Tôn đi.
Triển Chiêu cầm lấy trên bàn ảnh chụp Hạ Duệ đưa cho Bạch Cẩm Đường xem, “Đại ca, anh biết người này không? Hạ Duệ!”
Bạch Cẩm Đường nhận ảnh nhìn qua, hơi hơi nhíu mày, nhìn kỹ, hỏi, “Chú nói ông ta tên gì cơ?”
“Hạ Duệ a.” Bạch Ngọc Đường lặp lại một lần.
Bạch Cẩm Đường nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Ông ta không phải tên Trương Duệ sao?”
Tất cả mọi người sửng sốt, rồi cùng nhìn Phí Mục.
Phí Mục lắc đầu nguây nguẩy, “No no no! Hạ Duệ a! Mất tích cũng đã lập án, họ Hạ.”
Bạch Cẩm Đường thờ ơ buông ảnh, “Vậy có thể anh nhớ lầm, dù sao cũng là chuyện từ rất nhiều năm trước rồi…”
“Rất nhiều năm trước là bao nhiêu năm trước?” Triển Chiêu sâu sắc nhận thấy bên trong hẳn là có ngụ ý.
Bạch Cẩm Đường nghĩ nghĩ: “Mười. . . . . . một mười hai năm trước thì phải, ở nước ngoài trong một bữa tiệc có gặp.”
“Nhiều năm như vậy mà anh còn nhớ rõ hả?” Công Tôn hỏi Bạch Cẩm Đường, “Lúc ấy hai người có trao đổi gì sao?”
Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Bữa tiệc đó do một trường đại học tổ chức, để tìm tìm giúp đỡ cho một vài hạng mục, lão này có chút quỷ dị, chạy tới tự giới thiệu nói mình tên Trương Duệ, hỏi đông hỏi tây các thứ.”
Công Tôn có chút để ý, “Ông ta hỏi anh cái gì?”
Bạch Cẩm Đường nói, “Lão nói trước kia lão từng gặp anh.”
Công Tôn hí mắt, “Chiêu cũ rích vậy?”
Mọi người nghe thấy cũng có chút kinh ngạc, Triệu Hổ khẽ chọc chọc Mã Hán, nhỏ giọng hỏi, “Có người dám chủ động tiếp cận Bạch đại ca á?”
“Lão không phải tiếp cận, giống đang khách sáo hơn.” Bạch Cẩm Đường không nhanh không chậm nói, “Lão kể trước kia gặp anh ở đâu, lúc đó anh ở cùng một nam nhân tóc dài, người đó tinh thông tâm lý học. . . . . .”
Triển Chiêu nhíu mày, “Ông ta nói Triệu Tước?”
Bạch Cẩm Đường: “Nghe miêu tả thì đúng vậy, cho nên anh có hơi cảnh giác.”
“Ông ta có giúp đỡ hạng mục nào sao?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Cẩm Đường nghĩ nghĩ, “Một vài hạng mục sinh học thì phải, anh không để ý lắm, nhưng mà kể ra thì. . . . . .”
Bạch Cẩm Đường cầm tấm ảnh nhìn một chút, “Mười năm trước ông ta cũng là diện mạo này.”
Triển Chiêu lại hỏi tên trường đại học, cho Tương Bình tra xét một chút. . . . . . Không quá khó, rất nhanh tìm được trường học cùng người giúp đỡ các hạng mục hơn mười năm trước. Sự thật chứng minh, Bạch đại ca trí nhớ không có vấn đề, năm đó trong nhóm người đầu tư đích xác có một người tên Trương Duệ, sau khi Tương Bình điều tra, ảnh chụp Trương Duệ cũng xuất hiện, cùng Hạ Duệ giống nhau như đúc.
“Có hai thân phận?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Có lẽ không chỉ thế.” Tương Bình gõ máy tính bắt đầu điều tra vị tỷ phú thần bí này, “Năm đó Trương Duệ cũng là một tỷ phú, cũng mất tích ở rừng Nam Mĩ, mấy hạng mục đầu tư cũng đều có liên quan đến công nghệ sinh học, kết quả đều phá sản… Người phụ trách hạng mục không phải tai nạn chết thì chính là tự sát.”
“Ông ta hẳn là sửa lại thân phận để tự bảo vệ mình.” Phí Mục nhíu mày, “Lần này trò cũ soạn lại, chắc là rồi cũng đổi thành Triệu Tiễn Tôn Lý gì đó Duệ, tiếp tục nghiên cứu.”
“Ông ta rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì chứ?” Triển Chiêu càng nghĩ càng tò mò, lấy ra di động chụp ảnh Hạ Duệ, chia sẻ cho Triệu Tước.
Khoảng nửa phút sau, Triệu Tước gửi lại tin.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, chân mày cau lại.
Triệu Tước gửi một dấu chấm hỏi, hình như không biết người trong ảnh.
Vì bảo đảm không hiểu sai ý, Triển Chiêu lại hỏi một câu, “Chú không biết người này sao?”
Triệu Tước đáp, “Không biết.”
Triển Chiêu liếc Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, bất ngờ.
Phí Mục tất nhiên là không hiểu gì cả, thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bắt đầu dùng ánh mắt trao đổi, liền hỏi, “Các cậu có muốn tra luôn hay không a? Tôi bên kia còn có không ít tư liệu.”
Triển Chiêu gật đầu, nói Bạch Trì cùng Phí Mục đi xuống lầu lấy tư liệu.
Chốc lát sau, Bạch Trì ôm cả thùng đi lên.
Công Tôn xắn ống tay áo, “Không tin tra không ra ông ta rốt cuộc đang đầu tư nghiên cứu phát minh cái gì, để tôi xem. . . . . .”
Nhưng còn chưa nói xong, đã bị Bạch Cẩm Đường túm đi ăn cơm.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Thuê máy bay không người lái trộm tiêu bản sâu, có thể chính là ông ta hay không?”
Triển Chiêu gật đầu, “Ừm! Tôi cũng thấy rất có thể.”
. . . . . .
Trong một khách sạn nhỏ ở Manaus giữa trung tâm rừng Amazon, Triệu Tước buông di động, ngồi trên xích đu ngẩn người.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Bạch Diệp đi đến, hắn mấy ngày nay hình như vẫn luôn ở bên ngoài, phơi nắng đen đi rất nhiều.
“Tìm được không?” Triệu Tước hỏi.
“Ngày hôm qua có người nhìn thấy lão xuất hiện ở gần nhà hàng.” Bạch Diệp trả lời, “Tôi đã bố trí theo dõi, lão chỉ cần xuất hiện sẽ không chạy được nữa.”
Triệu Tước cầm lấy di động, cho Bạch Diệp xem, trên di động có ảnh Triển Chiêu gửi tới.
Bạch Diệp nghi hoặc nhìn Triệu Tước, “Chúng nó làm sao biết chúng ta tới bắt lão?”
“Hẳn là không biết, nhưng có cơ duyên xảo hợp nào đó rồi, lại tra đến cùng một người chứ.” Triệu Tước mỉm cười có chút bất đắc dĩ, “Quả nhiên là số phận đã định a.”
Bạch Diệp lấy ra laptop, bắt đầu giám sát, hỏi Triệu Tước, “Cậu xác định lão nhất định sẽ xuất hiện?”
Triệu Tước ở trên xích đu nhẹ nhàng đung đưa, “Giống như rắn lột da thôi, mười hai năm một lần luân hồi, đương nhiên phải về sào huyệt an toàn rồi.”
Lúc này, di động của Bạch Diệp vang một tiếng.
Bạch Diệp lấy ra nhìn qua, nhíu mày, “Có người đến quấy rối.”
Hiển nhiên điều này cũng không nằm ngoải dự đoán của Triệu Tước, vẫn như trước không nhanh không chậm nói nhỏ, “Thừa dịp anh bệnh muốn lấy mạng anh, mới là tư thái kẻ xấu nên có…”
Bạch Diệp ngẩng đầu, thấy Triệu Tước mỉm cười nhìn chằm chằm hai hàng đối thoại cùng Triển Chiêu trên di động, khóe miệng hơi hơi nhoẻn lên, hai đường môi thản nhiên, buộc vòng quanh độ cung giảo hoạt mờ nhạt.
. . . . . .
Trong văn phòng SCI, tất cả mọi người bận rộn chuẩn bị hành động tối nay.
Triển Chiêu ngồi trên ghế xoay, dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm di động trong tay ngẩn người.
Bạch Ngọc Đường báo cáo kế hoạch hành động cho Bao Chửng xong, mang theo một bao thức ăn cho chó trở về, ngang qua phía sau Triển Chiêu, kéo lưng ghế một chút.
Triển Chiêu ngửa ra sau, nhìn thấyBạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn mình.
Chú ý thấy Triển Chiêu đang xem chính là câu Triệu Tước trả lời anh trong di động, Bạch Ngọc Đường cười.
Triển Chiêu ngồi thẳng dậy, hỏi người kia, “Cậu cũng thấy có điểm kỳ quái đúng không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Cái gì kỳ quái?” Công Tôn ăn cơm xong trở về đang cố gắng xem tư liệu chú ý tới đối thoại bên này.
“Triệu Tước vậy mà lại quá rõ ràng trả lời là không biết.” Triển Chiêu lắc lắc đầu, “Ngữ khí có vấn đề a, hơn nữa chú ta một chút không hiếu kỳ thân phận người này, có điểm khác thường.”
“Lại nói, chú ấy đi lần này gấp gáp quá.” Tiểu Bạch Trì cùng Công Tôn xem tư liệu như nhớ tới cái gì, không chắc lắm nói, “Trinh nói chú ấy đi chuyến này cần nhiều thuốc chống muỗi lắm, còn nói cái gì mà Amazon chính là nhiều sâu.”
Triển Chiêu nghe thế, có chút đăm chiêu “Ưm ~” một tiếng, lầm bầm một câu, “Trùng hợp vậy a. . . . . .”