Sáng sớm, đã qua ngày nghỉ nhóm cảnh sát đến cục cảnh sát đi làm, nghe thấy trên tầng SCI, truyền đến tiếng chó kêu liên tiếp.
Cảnh sát các tầng đều dựng thẳng tai nghe, nghe tiếng thì hẳn không phải loại chó nhỏ dễ thương kiểu Chihuahua, mà giống chó lớn loại Bẹc-giê ấy. . . . . .
Nghĩ đến sư tử trắng bé bự Lisbon năm nào cũng đến thăm SCI, mọi người bất giác rùng mình, mới hết lễ về lại, SCI lại muốn làm cái gì nữa vậy trời?
Bao Chửng mới vừa ra khỏi thang máy, cũng bị một loạt tiếng chó sủa làm giật nảy mình, còn đặc biệt lùi lại nhìn bảng tên tầng trên thang máy, phát hiện đúng tầng rồi mà! Chính là SCI.
Cục trưởng Bao híp mắt nhìn khắp nơi, có chút khó hiểu —— nghe nhầm hả? SCI vẫn luôn luôn bị tiếng các loài động vật họ mèo chiếm cứ cơ mà, đào đâu ra tiếng chó vậy?
Theo tiếng đi đến cửa văn phòng SCI, vừa nhìn vào trong, Bao Chửng cảm giác mình sinh ảo giác gì rồi.
Trong văn phòng SCI, tất cả mọi người đều có mặt, trên bàn làm việc bày một tấm bản đồ địa hình lớn, mọi người vây quanh nó thành vòng, còn có mấy người lạ mặt, hình như là nhân viên kỹ thuật bộ phận giám sát an ninh lầu dưới.
Cục trưởng Bao đang đứng ở cửa do dự có nên đi vào hay không, chợt nghe phía sau “gâu gâu” hai tiếng.
Vội quay đầu lại, nhìn thấy Từ Liệt cười tủm tỉm.
Cục trưởng Bao mất nửa phút nghĩ nghĩ gã này này ai a, nhìn quen mắt thế, sau đó nhớ ra, Siêu sao dính líu đến vụ án “Xác ướp” trước đây.
*Xem lại vụ án thứ 17 “Trở về từ địa ngục”.
Mà “gâu gâu” với Bao Chửng tất nhiên không phải Từ Liệt, mà là chú chó Từ Liệt dắt theo —— Giẻ Lau.
Bao Chửng cạn lời nhìn chú chó lớn toàn thâm lông rậm giống mớ giẻ lau, mắt mũi gì cũng không thấy, chỉ thấy được cái cái miệng nhỏ đỏ rực.
Giẻ Lau hiển nhiên là nhận ra Bao Chửng, nhiệt tình vẫy vẫy đuôi, lại lắc lắc mớ lông.
Cục trưởng Bao gật gật đầu —— lớp lông kia lúc bung xõa giống hệt bông lau nhà xoay vòng! Cũng đáng yêu đó!
Trong phòng, Tiểu Bạch Trì chạy đến giúp dắt Giẻ Lau đi vào, đến hội tụ cũng các con chó khác.
Từ Liệt đánh tiếng xong rồi rời đi, mà nhân viên giám sát kia hình như cũng xong việc rồi, tạm biệt mọi người xuống lầu.
Bao Chửng sơ sơ nhìn qua, trong văn phòng SCI ít nhất có mười chú chó, có mấy con còn quen thuộc nữa, ví dụ như hai con Bẹc-giê có tên gọi tắt RT kia, hẳn là mượn từ chỗ Trần Dần tới.
Những con khác thì có đủ chủng loại, Border Collie, Labrador, Coca, Doberman, Chó chăn cừu Anh…
Bao Chửng nghi hoặc: “Đang làm gì vậy? Mở triển lãm chó hả?”
Triển Chiêu ngồi ở trên bàn, cầm trong tay một tập tư liệu thông tin Bảo tàng Tự nhiên mất trộm, hỏi, “Cục trưởng Bao, bảo tàng bình thường có bình thường tới cỡ nào thì máy quay giám sát vẫn luôn bật chứ nhỉ? Trong tình huống nào lại có thể trộm tiêu bản côn trùng từ cả mấy Bảo tàng Tự nhiên, mà một chút manh mối cũng không lưu lại?”
Bao Chửng giơ tay tiếp nhận văn kiện trong tay Triển Chiêu nhìn nhìn, “Bảo tàng Tự nhiên có mức an ninh hơi thấp, tức là chi phí an ninh cũng có hơi thấp.”
Triển Chiêu đưa tay cuốn tư liệu thành một quyển, gõ bả vai khen ngợi Bao Chửng: “Cục trưởng Bao quả nhiên là người từng trải a.”
“Cho nên cậu triệu tập đội chó này lại, chuẩn bị mai phục trong bảo tàng bắt tiểu tặc hả?” Bao Chửng hỏi.
Triển Chiêu “Chậc chậc” hai tiếng, “Sức tưởng tượng mà phong phú hơn một chút thì tốt rồi!”
Bao Chửng khó hiểu, “Sức tưởng tượng?”
Đang nói, Bạch Ngọc Đường đã đi tới, ở bên cạnh Bao Chửng trải bản đồ, bắt đầu vẽ tranh giới, lần lượt viết tên từng chú chó lên.
Triển Chiêu bị mấy cái tên này thu hút, dùng cuộn giấy chỉ vào một trong đó, hỏi, “Đứa nào tên Ngưu Ngưu?”
Bạch Ngọc Đường giơ tay chỉ con Border Collie ngồi chồm hổm cách đó không xa.
Triển Chiêu quay đầu lại xem.
Con Border Collie kia vốn đang ngoan ngoãn ngồi ngó trái ngó phải, liếc mắt một cái thấy Triển Chiêu nhìn nó, liền nghiêng đầu, cái đuôi nhoáng một cái, hai cái tai màu đen dựng thẳng lên.
Triển Chiêu khó hiểu, “Vì sao lại gọi là Ngưu Ngưu?”
“Chắc vì màu đen trắng và hoa văn giống bò sữa . . . . . .” Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm con Border Collie chốc lát, vẫy tay với nó.
Border Collie vẫy đuôi chạy lại, ngồi ở bên cạnh Bạch Ngọc Đường, ngẩng mặt nhìn anh.
Bạch Ngọc Đường giơ tay xoa xoa đầu nó, tán thưởng, “Xúc cảm quả nhiên thật khác với mèo!”
Triển Chiêu đang nhìn chú chó.
Bao Chửng vỗ vỗ anh, “Mở rộng sức tưởng tượng của cậu là thế nào? Nói tiếp đi a!”
Triển Chiêu lấy lại tinh thần, cười, “Bảo tàng Tự nhiên có cấp bậc an ninh thấp, nhưng hàng triển lãm số lượng lại nhiều, nhất là tiêu bản côn trùng các loại.”
Nói xong, Triển Chiêu cầm lấy trên bàn một hộp kẹo thông họng, mở ra, đưa cho Bao Chửng.
Bao Chửng nhìn nhìn hộp kẹo kia, giơ tay cầm một viên ăn.
Triển Chiêu mỉm cười, “Kỳ thật đây chính là quá trình kẻ trộm gây án.”
Bao Chửng ngậm kẹo, nghĩ nghĩ, “Đích xác là trộm quá dễ dàng.”
“Cho nên phải mở rộng sức tưởng tượng a!” Triển Chiêu cũng cầm lấy một viên kẹo, ném vào miệng, “Nhìn tất cả ảnh chụp hiện trường sau khi mất trộm, có thể kết luận.”
Bao Chửng gật đầu, đang chờ kết luận của cậu đó.
Triển Chiêu mỉm cười, “Tên trộm kia, chưa hề đến hiện trường!”
Bao Chửng sửng sốt, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh.
Bạch Ngọc Đường nhún vai, ý là —— cậu ấy nói sao thì chính là vậy đó.
Bao Chửng liếc liếc Triển Chiêu, “Kẻ trộm không đến hiện trường, vậy là ai trộm? Có ma à?”
Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, thông cảm nhìn Bao Chửng, “Cục trưởng Bao, chú phải thoát khỏi cách suy nghĩ theo lối mòn! Cho sức tưởng tượng của mình thêm đôi cánh để bay lên đi chứ!”
Bạch Ngọc Đường ở một bên cạn lời lắc đầu, thuận tiện chỉ vào một con chó chăn cừu Anh cách đó không xa, hỏi, “Nhóc kia tên là gì?”
Tương Bình đáp, “Chụt Chụt.”
Bạch Ngọc Đường ghét bỏ nhìn Tương Bình, dịch dịch sang bên cạnh.
Tương Bình nghiêm túc, “Bé đó tên là Chụt Chụt!”
Ghét bỏ trên mặt Bạch Ngọc Đường càng nhiều thêm vài phần.
Bao Chửng dự cảm chủ nhân mà đặt tên như vậy cho thú cưng. . . . . . Phỏng chừng cũng không đáng tin cậy lắm.
Triển Chiêu tò mò, “Bé này của nhà ai thế?”
Tương Bình giơ tay, “Em mượn từ Khoa Tội phạm Kinh tế dưới lầu đó.”
Tương Bình vừa dứt lời, tất cả mọi người trong văn phòng “soạt” một cái lập tức quay đầu.
Bạch Trì đi qua ôm mặt chú chó chăn cừu Anh xem.
Chú chó chăn cừu Anh hé miệng, lộ đầu lưỡi màu đỏ với Bạch Trì, “soạt soạt” liếm, không bao lâu đã khiến Bạch Trì đầy mặt nước miếng.
“Khoa Kinh tế cũng cần chó đặc vụ hả?” Triệu Hổ nhìn trái nhìn phải cảm thấy khó tin, “Có thể ngửi ra tiền thật tiền giả hả?”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi, “Đây là thần khuyển trong truyền thuyết đó à?”
“Thần khuyển?” Mọi người rất hiếu kỳ.
“A!” Công Tôn cũng đi tới xem chú chó, “Đây là chó của Phí Mục khoa trưởng khoa Kinh tế phải không?”
Mã Hán nghĩ nghĩ, “Tôi hình như cũng nghe qua, khoa Kinh tế có một chú chó là thần thú trấn quán, có thể ngửi ra tiền thật tiền giả, còn có thể giám định châu báu.”
Tất cả mọi người lại quay đầu lại nhìn chú chó chăn cừu Anh kia, cả mắt cũng chả lộ ra vậy mà còn có thể giám định châu báu?
“Thật không đấy?” Mã Hân chạy tới, tháo vòng cổ của mình xuống quơ quơ trước mắt đã bị lông che khuất của chú chó.
Chú chó hoàn toàn không có phản ứng, nghiêng đầu nhìn Mã Hân.
Tương Bình cầm lấy di động gửi tin nhắn.
Triển Chiêu ngắm liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của người kia, thấy cậu ấy gửi tin cho Phí Mục: “Chụt Chụt nhà anh. . . . . .”
Khoảng hai mươi giây sau, chợt nghe từ phía cầu thang có tiếng chạy gấp gáp, rồi một người mặc âu phục vọt tới, bám khung cửa hỏi, ” Chụt Chụt nhà tôi xảy ra chuyện gì?!”
Người đang bám khung cửa SCI là một nam trung niên tóc quăn mặc âu phục 3 mảnh đi giày da chỉn chu, có kẹp cà vạt và măng-set, bộ dạng tư văn nhã nhặn nhìn đặc biệt tinh anh.
Triệu Hổ nhỏ giọng hỏi Mã Hán, “Vị này thật sự là dân khoa Văn sao? Leo bốn tầng lầu chỉ mất hai mươi giây. . . . . .”
Chú chó chăn cừu Anh tên Chụt Chụt nghe thấy tiếng đã muốn chạy ra ngoài, Phí Mục ngồi xổm xuống ôm, và sâu kín nhìn Tương Bình, “Lúc cậu mượn rõ ràng đã cam đoan không để Chụt Chụt nhà tôi gặp nguy hiểm gì nhé!”
Bao Chửng cạn lời nhìn vị khoa Tội phạm Kinh tế này. . . . . . Bức tranh tinh anh của cục cảnh sát chỗ ông thật là một lời khó nói hết.
SCI bởi vì toàn bắt giữ biến thái cuồng sát nhân, cho nên kỳ thật ít tiếp xúc với khoa Tội phạm Kinh tế, bất quá vị Phí khoa trưởng này cũng khá nổi danh.
Phí Mục cũng là người có học vị Tiến sĩ, đương nhiên là thuộc mảng Kinh tế, vị này còn là một người cuồng toán học, hợp tác chơi game với Tương Bình, ở trong một tiểu khu, nghe nói nấu cơm rất ngon, Tương Bình thường xuyên đến nhà người này cọ cơm.
Mã Hân xán tới, “Phí đội ~ Chụt Chụt nhà anh có thể giám định châu báu?”
Phí Mục gật gật đầu.
Triển Chiêu hình như cảm thấy hứng thú, hỏi, “Có thể thị phạm một chút không?”
Phí Mục gật gật đầu, hỏi, “Có châu báu sao? Kim cương đá quý gì cũng được.”
Mã Hân đưa cái vòng cổ vừa rồi cho hắn.
Phí Mục tiếp nhận đến, nhìn nhìn, là kim cương, liền hỏi, “Vậy có món gì thủy tinh pha lê các loại không?”
Mã Hân tháo bông tai xuống, đưa qua đi, “Này là thủy tinh nè.”
Phí Mục đem vòng cổ đặt ở tay trái, bông tai đặt ở tay phải, hai tay đặt trước mắt Chụt Chụt.
Chụt Chụt hai bên đều ngửi ngửi, cuối cùng vươn chân trước, ấn vào cái tay đang cầm vòng cổ của Phí Mục.
Mọi người nhìn nhau.
Công Tôn cảm thấy thú vị, cầm lấy vòng cổ trả lại cho Mã Hân, lại tách hai chiếc bông tai ra đặt vào hai tay Phí Mục, rồi để cho Chụt Chụt chọn.
Kết quả Chụt Chụt ngửi ngửi cả hai bên, không nhúc nhích, ngồi tại chỗ nhìn Công Tôn.
Bạch Trì lấy một tờ tiền giấy rồi cắt một miếng báo nhỏ giống vậy, nắm hai tờ phân biệt trong lòng bàn tay, đưa qua hai nắm tay cho Chụt Chụt.
Chú chó ghé sát vào ngửi ngửi hai nắm tay, cuối cùng nâng móng vuốt, nhẹ nhàng đụng vào tay phải Bạch Trì.
Bạch Trì mở tay ra, bên trong là tờ tiền giấy.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cho nên nó toàn đi tìm hàng thật thôi hả?”
Phí Mục gật đầu, “Bọn tôi là khoa Kinh tế mà, kẻ trộm bắt được phần lớn đều giấu bảo bối hàng thật hết.”
“Dựa vào khứu giác có thể nhận đá quý?” Công Tôn giơ tay xoa xoa đầu Chụt Chụt, “Đây là nguyên lý khoa học gì chứ?”
Bao Chửng vỗ vỗ Triển Chiêu đang một lòng nghiên cứu chó, “Ê! Cậu có nói cho xong đi không thì bảo, tên trộm kia không đến, thì dùng biện pháp gì để trộm tiêu bản côn trùng?”
Triển Chiêu nhìn nhìn Bao Chửng, mỉm cười, “Dùng một thứ có trình độ khoa học kỹ thuật cao hơn chút đỉnh so với hệ thống an ninh.”
Ông nhíu nhíu mày, “Cái gì. . . . . .”
Triển Chiêu cười, “Máy bay không người lái a!”
Tương Bình cảm thấy hợp lý, “Loại máy bay nhỏ không người lái, mang một cái cần cẩu có thể khống chế co duỗi, hoàn toàn có thể hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa có thể từ cửa sổ ở mái nhà, từ khe hở ống thông khí các loại tiến vào, còn có thể tránh camera. . . . . . Đối với Bảo tàng Tự nhiên mức an ninh thấp mà nói, ăn cắp tiêu bản côn trùng loại nhỏ, chiêu này chuẩn đó!”
Bao Chửng gật gật đầu, hỏi Triển Chiêu, “Vậy cậu kiếm nhiều chó đến để làm gì?”
“Các bạn nhỏ này không phải đưa vào trong Bảo tàng Tự nhiên, mà sắp xếp bên ngoài bảo tàng.” Triển Chiêu có vẻ tâm tình không tồi, “Không ai có khả năng khống chế máy bay không người lái vác tiêu bản bay đi hơn phân nửa thành phố S, khẳng định là trạm thu ở gần đấy. Cho nên kẻ trộm nhất định là ở xung quanh bảo tàng, ví dụ như ngõ nhỏ, hay bụi cỏ nào đấy. Chỉ cần máy bay không người lái này từ Bảo tàng Tự nhiên bay ra, con mồi nhất định sẽ ở trong phạm vi mấy chú chó đuổi bắt được.”
Bao Chửng nhìn Triển Chiêu vẻ mặt hưng phấn, cũng có chút cạn lời, “Mấy cậu thích giỡn gì thì giỡn, đừng gây ra họa gì để bảo tàng trách cứ đó.”
Triển Chiêu nhướn mày —— sao có thể.
Bao Chửng công đạo vài câu, liền đi làm việc khác.
Bạch Ngọc Đường tiếp tục sắp xếp vị trí chó canh gác, những người khác cũng tự bận việc của mình.
Nhưng mà, Phí Mục phụ trách khoa Kinh tế lại không rời đi, mà có chút đăm chiêu đứng ở đó, hình như là suy nghĩ cái gì.
Triệu Hổ đi qua bên cạnh hắn, giơ tay vỗ bả vai, “Nè? Sao thế?”
Phí Mục ngẩng đầu, nhíu mày nói, “Nghĩ đến chút chuyện. . . . . .”
Nói xong, Phí Mục đi đến bên cạnh bàn, hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Các cậu tra vụ án Bảo tàng Tự nhiên mất trộm của Chu Minh sao?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.
Bộ phận Trộm cắp tác phẩm nghệ thuật của Chu Minh là chi nhánh của khoa Tội phạm Kinh tế, nói cách khác, Phí Mục là thủ trưởng của Chu Minh.
“Kỳ thật vụ án kia, trước đó tôi cũng có để ý, bất quá thật không nghĩ tới ăn cắp bằng máy bay không người lái như này…” Phí Mục nói xong, khoát tay với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Chờ tôi một chút! Tôi lấy mấy thứ.”
Nói xong, Phí Mục bỏ chạy.