Đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện trong video, tự xưng là dược sĩ, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Công Tôn là một bác sĩ, lấy góc độ chuyên nghiệp ra phán đoán, tình trạng cơ thể của người này xem ra rất gay go, có thể đang bị bệnh nặng… Đương nhiên tất cả đều thông qua màn hình video mà phán đoán, cũng có thể chỉ là hiệu quả của hoá trang.

Dược sĩ nhẹ nhàng ho khan một cái, hắng giọng, ngồi dựa vào bàn làm việc phía sau, chậm rãi nói.

“Chiều hôm qua vào lúc 15 giờ 40 phút, nguyên lão cuối cùng của tổ chức đã chết.” Dược sĩ nhẹ nhàng hươ hươ tập tin trong tay, “Tôi là cán bộ duy nhất còn sống sót, kế thừa toàn bộ di sản của KING, cùng với quyền kiểm soát tổ chức này.” 

Dược sĩ nói xong, có vẻ cảm thấy hơi buồn cười, tâm trạng thay đổi dẫn đến cơn ho kịch liệt.

Sau một trận ho, hắn rút trong túi ra khăn tay để lau miệng, khoé miệng dính máu tươi.

“Đời sáu luôn bị thiếu hụt gien nghiêm trọng.” Triển Chiêu xem qua tư liệu nghiên cứu trước đó Triệu Tước cho hắn, cũng hiểu biết đại thể mấy đời vật thí nghiệm của tổ chức.

“Chính như mọi người nhìn thấy, tôi cũng xuất hiện tình trạng già yếu bệnh tật.” Dược sĩ hời hợt phất tay, “Nhưng đây không phải trọng tâm… Thế giới này, rất nhiều truyền thống cũ đã bị lật đổ, đời sau phát triển lớn mạnh, chủ mưu nguyên bản thì đẩy ra mép lề, mà mép lề thì bắt đầu từ từ nắm giữ trận địa. Loại cạnh tranh trong thời gian ngắn này thật giống như diễn biến tiến hoá trường kỳ, quật khởi không thể ngăn cản, suy sụp không cách nào cứu vớt.”

Mọi người trong SCI ngồi nghe lời tự thuật không nhanh không chậm này, đúng là không có gì để phản bác, người này nói không ngoa, thế giới này đúng là đang thay đổi rất nhanh.

“Mục đích ban đầu của tổ chức là vì dã tâm, cùng một vài nhân tài ngẫu nhiên có được.” Dược sĩ nói tiếp, “Nhưng đoạn đường nghiên cứu tiếp theo lại không thuận lợi, đi rất nhiều đường vòng.”

Nói tới đó hắn ra hiệu chờ mình một chút, lại đưa tay cầm camera quay một vòng xung quanh.

Xuyên qua màn hình máy tính, mọi người phát hiện hắn đang đứng ở hành lang trong một nơi khá giống thư viện, xung quanh toàn là tủ sách, trên tường là các bức tranh, còn có từng chồng tư liệu, tiêu bản xếp thành hàng và bồn chứa thí nghiệm, bàn làm việc của thợ máy thợ mộc các loại.

Triển Chiêu nhìn lướt qua, phát hiện rất nhiều thứ quen thuộc, có thứ là bọn hắn từng gặp ở vụ án trước.

“Đây chính là toàn bộ thành quả nghiên cứu của tổ chức, đương nhiên những thứ quá vô dụng đều bị tiêu huỷ, bất kể là tư liệu hay là vật thí nghiệm.” Dược sĩ nói tiếp, “Thí nghiệm phát triển đến cuối cùng, bồi dưỡng ra tác phẩm đỉnh cấp, lại bất quá như G chỉ là hàng giả.”

Triệu Tước nhỏ giọng nói với Triển Chiêu, “G dựa vào một loại thuốc giống như thuốc mê, đó cũng là tác phẩm của hắn.”

Tưởng Bình thông qua phần mềm nhận dạng khuôn mặt, điều tra thân phận của vị ‘dược sĩ’ này, đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Trên tư liệu cho thấy, vị ‘dược sĩ’ này tên là Sosita, một nhà hoá học người Nam Mỹ, chính phủ đánh dấu hắn đã mất tích nhiều năm.

“Khụ khụ.” 

Sau khi dược sĩ giới thiệu “nhà kho” của mình xong, đặt camera trở về chỗ cũ, tiếp tục nói chuyện, “Như mọi người đã nhìn thấy, cũng giống như G đều là rác thải, nhưng mà… Tất nhiên trên đường thất bại, thường sẽ nương theo đạt được chút thành công. Tổ chức thí nghiệm một sản phẩm hỗn hợp, các cậu đã từng gặp, tự tay bắt lấy cũng không ít. Đặc biệt gần đây, tôi phô bày cho mọi người một màn khá toàn diện, người chứng kiến, người di truyền và người sai vị…”

Nghe đến đó, mọi người nhịn không được nhíu mày — Phô bày? Ý là một chuỗi sự kiện đều là do hắn bày ra?

“Bọn họ đều là một vài thí nghiệm nhánh nhỏ, ngẫu nhiên mà sinh ra.” Dược sĩ nhún vai, “Mới nhìn thì bọn họ và người bình thường không khác gì nhau, nhưng trên bản chất, bọn họ lại khác rất nhiều.”

Nói xong dược sĩ xoay đầu lại, cầm một xấp văn kiện trên bàn, mở ra cho mọi người xem, “Tổ chức để lại số tài sản bất lương, tôi đều chuyển giao cho mọi người để tiêu diệt, còn một chút tài sản tốt đẹp thì đều nằm trong tay tôi.”

Mọi người nhíu mày — Có ý gì?

“Người chứng kiến, người di truyền cùng người i vị, là thông qua nguyên cứu túi da(1) mà tạo thành.” Dược sĩ đặt tài liệu xuống, đi ra sau cái bàn, kéo xuống màn hình chiếu, mở máy chiếu lên.

(1) Chỉ lớp da bên ngoài của con người.

Trên màn ảnh là một số lượng lớn hình ảnh và số liệu.

Dược sĩ lại như một thầy giáo, rút cây chỉ lên từng ảnh giải thích cho mọi người.

“Hạng mục này là do G khởi xướng, năm đó hắn và một nhóm thám hiểm đi vào rừng, phát hiện trong văn hoá của thổ dân hầu hết đều liên quan đến truyền thuyết của túi da. Kết hợp với thuốc đông y trong rừng chế tạo ra thuốc mê, cùng với đồ án thôi miên ở hiện đại, sưu tập một loạt thứ liên quan đến môi trường, dựa vào nhóm khoa học quái vật có Chu An Minh và Tiền Vũ Dân chế tạo ra hạng mục này. Ngay lúc thí nghiệm sơ kỳ, Chu An Minh và Tiền Vũ Dân liền thoát khỏi khống chế của G, hoặc là nói, G vì một hạng mục khác nên đã quên mất bên này. Mãi cho đến trước đây không lâu, G phát hiện hạng mục hắn bỏ quên lại có thành quả mới, có thể trở thành nhành cỏ cứu mạng tổ chức, vì lẽ đó nên tốn công sức đi tìm người di truyền, kết quả bị bại lộ, cuối cùng bị tóm. Đương nhiên cái này cũng không thể tránh khỏi, dù sao trước thực lực tuyệt đối, tất cả những thứ đầu cơ trục lợi đều không có nghĩa lý gì.”

Nói xong, dược sĩ hơi nghỉ một lát, cầm ly trà lên uống một ngụm.

“Thế nhưng… các cậu cũng bắt được nhà toán học và gia tộc săn bắn kia đúng chứ?” Dược sĩ mỉm cười, “Thêm vào lúc trước khi xử lý vụ án, cũng phát hiện không ít người khó đối phó, nhứ ví dụ như Emilia, U linh này nọ…”

Tự thuật của dược sĩ dẫn đến một vài hồi ức cho mọi người, đúng là có rất nhiều nhân vật nguy hiểm, đều có quan hệ tới những thí nghiệm này, những người kia lại có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, nguy hại cũng rất lớn.

“Nhà toán học chỉ là một trong những người di truyền, nhưng G cũng tự biết căn bản không có cách nào bắt được hắn, vì lẽ đó mà ngu xuẩn mưu tính đi lợi dụng các cậu.” Dược sĩ lại cầm tập tin ban nãy lên cho mọi người xem, “Như nhà toán học, Emilia, Chu An Minh… Những nhân vật khủng bố này, cũng không thiếu. Những thứ này đều là ví dụ cho những vật thành công trên đường thí nghiệm thất bại của tổ chức… Đương nhiên không nên nói là hoàn toàn thành công, chỉ có thể nói, những vật này là thế thân của quái vật thời đại trước, bò lên đỉnh, quái vật mới.”

Tất cả mọi người cau mày — Quái vật mới… 

“Những người này có một bộ phận còn đang bị tổ chức khống chế, có một bộ phận đã bỏ trốn, còn có một bộ phận tự tập hợp lại dã tâm bừng bừng… Đương nhiên, theo tổ chức bị huỷ diệt, bọn họ cuối cùng đều sẽ được ‘tự do’”. Dược sĩ đưa tay, vò vò mái tóc xoăn rối, “Những quái vật này trà trộn trong xã hội, có trốn trong góc âm u, có kẻ thì đứng đường hoàng dưới ánh đèn, nhưng bọn họ đều có một đặc điểm chung, vô cùng không ổn định, mức nguy hiểm cao, đồng thời nắm giữ tính chất đặc biệt cao hơn người bình thường, có thể là thể lực cũng có thể là tâm trí.”

“Bên trong những tài liệu này, có ghi chép tình hình cơ bản của bọn họ, coi như là miêu tả vài câu, một ít tranh ảnh, cũng là con đường tắt duy nhất để các cậu bắt bọn họ.” Dược sĩ nói xong lại ho khan.

Hắn vươn tay ra ngoài màn hình lấy một lọ thuốc. Mở nắp đổ ra mấy viên cho vào miệng uống.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn chằm chằm vào độ cao khi hắn duỗi tay ra lấy, suy đoán — Có thể bên ngoài ống kính còn một người khác, lọ thuốc này là do đối phương đưa cho hắn.

“Trở lại chuyện chính.” Dược sĩ đưa tay lấy một thứ qua, “Mục đích tôi cho các cậu bản ghi chép này là vì cái gì?”

Nói xong hắn giơ vật trong tay lên trước ống kính.

Đó là một cái máy bấm giờ, thời gian hiện trên màn hình là 13 ngày 23 giờ 59 phút 60 giây.

“Công xưởng kia.” Dược sĩ nhắc nhở, “Tôi biết là do các cậu đặt bẫy, nhưng tôi vẫn thuê người cho nổ nó, mục đích đúng là để cho các cậu nhìn xem, tôi có khả năng huỷ diệt kiến trúc cỡ lớn. Máy bấm giờ này.” Dược sĩ chỉ vào máy bấm giờ, “Là thiết bị chỉ định thời gian bom sẽ nổ, căn cứ theo triệu chứng, tôi đoán tuổi thọ của mình nhiều nhất chỉ còn chừng hai tuần, trong vòng hai tuần tới tôi sẽ chết… Mà cả đời sau của tôi cũng chẳng có gì để lại cùng lời chào cám ơn, tôi chuần bị cho các cậu một vấn đề khó nhằn, cái này cũng xem như là tôi khiêu chiến với các cậu. Coi như là vật thí nghiệm nhân tạo đi, cùng kẻ mạnh trời sinh đọ sức một lần.

Quy tắc trò chơi rất đơn giản, trong vòng hai tuần, bất kể các cậu làm cách gì, chỉ cần có thể tìm ra tôi, liền có thể tắt kíp nổ, lấy đi toàn bộ tư liệu trong toà nhà này.” Vừa nói, dược sĩ vừa vẫy vẫy mấy phần văn kiện, “Đặc biệt là hồ sơ về mấy con quái vật mới, các cậu có thể căn cứ vào nó để bắt được họ, có thể cứu được thế giới hay không thì khó mà nói, nhưng tối thiểu cũng có thể cứu được vài sinh mạng. Ngược lại nếu trong hai tuần, các cậu không tìm ra tôi, vậy thì toà nhà này, tính cả di sản của tổ chức, cùng những hồ sơ đều bị nổ tung.” Dược sĩ mỉm cười, “Đương nhiên, chuyện này đối với các cậu thì cũng chẳng xem là tổn thất bao nhiêu, dù sao coi như không có vật thí nghiệm, trên thế giới này cũng chẳng hề thiếu quái vật… Cuối cùng tới cả đời thì các cậu cũng chẳng thể bắt được hết. Nhưng lần so tài này, xem như tôi thắng, những quái vật đó cũng đều được tự do.”

Mọi người nhìn thanh thời gian của video, thấy nó chạy sắp xong.

“Đương nhiên vẫn nhắc nhở các cậu một chút.” Gương mặt ốm yếu của dược sĩ rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười.

“Vị trí của tôi, toàn bộ manh mối, nằm bên trong vụ án của Mark Phàm.” Dược sĩ giơ hai ngón tay, trông nó khô ráp gầy gò, đầu ngón tay có dấu vết bị hoá phẩm đốt, ngón trỏ hơi cong.

 “Đầu tiên, Mark Phàm không phải tự sát, hắn là bị mưu sát.” Dược sĩ thu một ngón tay, “Tiếp theo, kẻ giết hắn đương nhiên không phài tôi, cũng chẳng liên quan đến người di truyền, người sai vị, đây là một vụ án mưu sát được tính toán tỉ mỉ, chỉ cần trong hai tuần bắt được hung thủ, lập tức có thể thu hoạch được manh mối, từ đó tìm ra tôi. Đây là toàn bộ di ngôn, hy vọng trong hai tuần chúng ta sẽ gặp mặt.”

Dược sĩ nói xong, đưa tay nhấn xuống máy bấm giờ, video cũng chạy hết.

Trên màn ảnh thay vì xuất hiện nút ngừng, giờ lại là một bình phong hiện con số đếm ngược.

Bíp một tiếng, thời gian bắt đầu đếm ngược từng giây một từ 13 ngày 23 giờ 59 phút 60 giây.

Toàn bộ SCI đều nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Hai người Triển Bạch nhìn nhau một cái, cũng đều quay đầu nhìn Triệu Tước và Bạch Diệp.

Triệu Tước mất hứng, hừ một tiếng bỏ xuống lầu.

Bạch Diệp cũng đành chịu, nhún vai với mọi người, đi theo Triệu Tước ra khỏi biệt thự.

Đến cửa biệt thự, gặp phải Bao Chửng dẫn theo Triển Khải Thiên và Bạch Duẫn Văn chạy tới, ba người thấy Triệu Tước mặt đen bỏ ra ngoài, nhanh chân leo lên xe, đóng cửa mang theo oán khí.

Bao cục cùng hai ba ba Triển Bạch chẳng hiểu ra sao, hỏi Bạch Diệp có chuyện gì.

Bạch Diệp kể đại khái lại, đuổi theo Triệu Tước, lái xe đi.

Bao Chửng đi tới cửa biệt thự, vừa lúc gặp Bạch Ngọc Đường bọn họ xuống tới.

Bạch Ngọc Đường nói chuyện với Ngải Hổ, để đội viên bên đó về trước, bọn hắn muốn tiếp nhận vụ án của bác sĩ Mark Phàm.

Bạch Ngọc Đường để Mã Hán và Triệu Hổ đưa ba mình và lão ba Triển Chiêu xuống hầm nhìn một cái, nhưng vì vụ án này can hệ trọng đại, cho nên tất cả đồ đạc trong biệt thự đều không được di dời lẫn đụng chạm.

Bao Chửng đi vào hiện trường vụ án tìm Triển Chiêu.

Triển Chiêu hỏi ông, “Triệu Tước với Bạch Diệp đi đâu vậy chú?”

Bao Chửng suy nghĩ, “Chắc là đi viếng mồ, dù sao cũng phải có cái bàn giao.”

Triển Chiêu mắt mở sáng, “Viếng mồ? Cho ai…”

Bao Chửng trừng mắt nhìn hắn, “Trong vòng hai tuần mấy cậu có thể phá án thì tôi sẽ kể chuyện này cho mà nghe, không phá được thì toàn bộ đi chà bồn cầu!”

Nói xong Bao Chửng liền chạy đi, đụng phải hai ba ba nhà Triển Bạch từ tầng hầm đi lên, ba người cùng đi mất, bỏ SCI lại trong biệt thự, chuẩn bị phải phá một án mạng trông hết sức bình thường này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play