Bản án có đột phá mới. Mọi người tìm được một nhân vật mấu chốt có thể xâu chuỗi tất cả manh mối lại — Bác sĩ tâm lý, Mark Phàm.

Nhưng mà so với bác sĩ này, SCI càng hứng thú với suy luận kì quái về chuột của Triển Chiêu hơn.

Trên đường đi tìm bác sĩ tâm lý, hệ thống truyền tin trên các xe đều mở, chuẩn bị nghe Triển Chiêu giảng giải.

Nhưng trước khi Triển Chiêu mở miệng, điện thoại của Bạch Ngọc Đường lại vang lên.

Đội trưởng Bạch bắt máy, là Bao cục gọi.

“Tiến triển thế nào rồi chú?” Triển Chiêu thông qua điện thoại hỏi Bao Chửng.

Bên phía Bao cục có chút ồn ào, còn có tiếng xe cứu hoả và còi cảnh sát.

“Quả nhiên bị nổ!” Bao cục bất đắc dĩ nói với Triển Chiêu, “May là chuẩn bị sớm, không có nhân viên nào bị thương.”

“Vậy là tốt rồi.” Triển Chiêu gật đầu nhẹ, Bạch Ngọc Đường cũng cúp điện thoại.

Mọi người càng thêm mơ hồ, Tiểu Bạch Trì không kịp chờ vội vàng đặt câu hỏi, “Nổ cái gì ạ?”

“Cái nhà máy mà Lạc Thiên bọn họ đi theo dõi gã sửa điện rồi tìm thấy ấy.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

“Công xưởng đó không phải là Tưởng Bình ngẫu nhiên tìm thấy ảnh chụp sao?”

Triển Chiêu gật đầu, “Hôm qua tên thợ sửa điện trà trộn vào đánh tráo con sâu, đồng thời nhìn thấy chúng ta dán tờ “Tiến triển của cuộc điều tra” trên bảng, chúng ta tương kế tựu kế thì bọn họ cũng làm như vậy. Nhưng trên thực thế lại dính bẫy của chúng ta.”

Sau một lúc giải thích khó nhằn của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cho ra kết quả, “Những người kia tới làm bẫy cũng đã bị bắt, cùng với nhóm người truy sát trước đó là cùng một nhóm.”

Mọi người nghe đều cảm thấy hứng thú, người chứng kiến, người di truyền, người sai vị, quanh đi quẩn lại, kết quả lại như trở về từ đầu.

“Nếu không thì nói một chút về chuyện chuột đi?” Bạch Diệp đề nghị.

Triển Chiêu cũng không có ý kiến, dù sao còn phải lái xe một lúc nữa, vậy thì dùng thời gian này giảng giải lý luận của mình một chút. 

“Trước đây tôi tình cờ đọc một cuốn liên quan tới cách tiêu diệt chuột.” Triển Chiêu vừa mở đầu, toàn  bộ SCI cũng không nhịn được oán thầm — Đây là thứ mà người bình thường sẽ xem khi buồn chán hả?

“Loài chuột có khả năng thích ứng với trái đất cao hơn con người nhiều, các loại thiên tai nhân hoạ đều không thể huỷ diệt tộc đàn này. Nhưng trên cùng một tinh cầu, tộc đàn khác nhau tồn tại dưới dạng cạnh tranh, người không thể để cho chuột sống tràn lan được, từ xưa tới nay, hầu hết suy nghĩ của con người là làm cách nào để tiêu diệt loài chuột.”

Mọi người đều nghe, không hiểu tại sao lại nói từ phá án đến diệt chuột, cái này liên quan gì tới vụ án?

“Trong vô số phương pháp con người dùng để diệt chuột, có một cách lấy chuột để diệt chuột, thực dụng nhất cũng hữu hiệu nhất.” Triển Chiêu đưa ra ví dụ, “Nghĩ ra cách khiến một con hoặc một bầy chuột phát sinh dị biến, sau đó đi tấn công hoặc xâm hại bầy chuột lớn hơn, đạt được hiệu quả lấy chuột diệt chuột. Vậy nghĩ ngược lại, nếu muốn lấy động vật đi tiêu diệt con người, có phải là cũng sẽ sử dụng cách lấy người diệt người không?”

Mọi người gật đầu, đúng là có lý, nhưng loài nào sẽ có ý đồ tiêu diệt nhân loại?

“Trong lịch sử tiến hoá sinh vật trên trái đất, phần lớn các bộ tộc bị tiệt chủng là do thiên tai, cạnh tranh lẫn nhau giữa sinh vật có thể xúc tiến quá trình tiến hoá. Một loài sinh vật không muốn bị đào thải, cũng chỉ có thể không ngừng tiến hoá, mãi cho đến khi con người xuất hiện. Nói cách khác, chỉ có con người mới có thể huỷ diệt được loài người… Mà bạn học điên kia của Trần Dần, chính là nghĩ đến kế hoạch dùng côn trùng để huỷ diệt loài người.”

“Lần trước chúng ta ở rừng Amazon tìm được đồ án thần bí, kết hợp với quỹ tích chuyển động của côn trùng, suy ra là có thể trong lúc vô tình, thôi miên một nhóm người, để lại một số người bị khống chế.” Triển Chiêu chỉ chỉ Trương Duệ phiền muộn ngồi phía sau, “Ông ta chính là một vật thí nghiệm điển hình, thứ chân chính thôi miên ông ta chính là con Linh Linh Thất.”

Mọi người sờ cằm — Thì ra là vậy.

“Nhưng mà người điên kia trước khi hoàn thành ‘lý tưởng’ thì hắn đã chết, là có người lợi dụng thí nghiệm chưa hoàn thành của hắn, cuối cùng đem con sâu đưa cho chúng ta.” Triển Chiêu nói, “Nói đơn giản một chút, vụ án liên quan đến người chứng kiến, người di truyền cùng người sai vị, trên thực tế là hành động mang ý nghĩa lấy người diệt người.”

“Không tiêu diệt được người nào hết.” Triệu Hổ lắc đầu.

“Chúng ta không bị tiêu diệt, mà là lợi dụng chúng ta để đi tiêu diệt.” Triển Chiêu cười cợt, “Vụ án đi tới bây giờ, đã có rất nhiều người ngã xuống, còn bắt được rất nhiều… hàng dỏm hầu hết đều là vật thí nghiệm. Tổ chức của G ban đầu là vì muốn chế tạo con người mạnh hơn, trường sinh bất tử, thể lực trí lực đều tăng gấp đôi… Nhưng các thí nghiệm hầu như đều thất bại, ngoại trừ chế tạo ra hàng đống hàng dỏm, cuối cùng cũng không giải quyết được vấn đề già yếu, nếm mùi thất bại trước thời gian và quy luật tự nhiên.”

Mọi người gật đầu.

“Chúng ta được cho là công cụ, tiêu diệt một số lượng lớn hàng dỏm.” Triển Chiêu nhún vai, “Có người lợi dụng sự thiếu hụt của người chứng kiến, người di truyền cùng người sai vị, cùng với mục đích cần thiết lẫn nhau, đem tất cả mọi người dẫn ra, lợi dụng chúng ta, tiêu diệt bọn họ, kể cả G! G có thể nói là hy vọng còn sót lại của tổ chức. Mà người này thông qua lợi dụng chúng ta để tiêu diệt đối thủ cạnh tranh, tiêu diệt đống hàng dỏm phiền phức, cuối cùng để hắn thừa kế, hắn chỉ muốn một phần này thôi. Thậm chí hắn còn cố gắng bố trí cái bẫy cho chúng ta, nhiều lần thử nghiệm muốn dụ dỗ chúng ta, dụ luôn Triệu Tước và Bạch Diệp, dùng trò vật lý để tiêu diệt chúng ta hoặc là giảm quân số, tiếc là toàn bộ đều thất bại.”

Mọi người vừa nghe vừa cân nhắc, hỏi Triển Chiêu, “Người ở phía sau đó, chính là bác sĩ tâm lý Mark Phàm?”

Triển Chiêu lại phất tay, “Bác sĩ này chỉ là điểm đích chúng ta có thể tra được mà thôi, mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát có thể sẽ kết thúc tại đây.”

“Tại sao phải nhắc đến con chuột ở đây.” Triển Chiêu giải thích, “Ngoại trừ lấy chuột diệt chuột ra, con chuột còn có rất nhiều thiên địch! Có thể thiên địch không những không khiến nó bị huỷ diệt, ngược lại càng khiến loài chuột tối ưu hoá… Số lượng lớn chuột già bệnh yếu đều bị thiên địch tiêu diệt, để lại những con càng ‘ưu tú’ hơn, khả năng thích ứng mạnh hơn. Mà thiên địch của tổ chức kia chính là — Chúng ta!”

“Vì lẽ đó hành động của chúng ta, trái lại chạm trán với nhóm người tối ưu hoá của tổ chức?” Triệu Hổ cảm thấy có chút khó chịu.

“Có vẻ cũng không đơn giản như vậy.” Triển Chiêu nói, “Phía sau tiến triển như thế nào, phải xem bác sĩ kia nói gì.”

“Có khi nào lại là một cái bẫy không?” Mã Hán lo lắng.

Mọi người cũng cùng chung nỗi lo, nếu bây giờ lại giống như ở nhà xưởng có mai phục… vậy thì rất phiền phức.

“Xem ra sẽ không…”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên giảm tốc độ, quan sát phía trước.

Mọi người cũng phát hiện cả bọn đã đến gần phòng khám của Mark Phàm… Trước cửa văn phòng có mấy chiếc xe cảnh sát, còn có hoàng tuyến, nhân viên cảnh sát ra vào.

Bạch Ngọc Đường dừng xe bên đường, đi tới lấy thẻ cảnh sát giơ lên.

Phụ trách vụ án chính là Ngải Hổ bọn họ, mới vừa ra khỏi phòng khám, nhìn thấy SCI còn có chút không rõ, “Đội trưởng Bạch, sao mấy anh lại đến đây?”

“Đến điều tra, Mark Phàm…” 

Bạch Ngọc Đường vừa nói ra cái tên, Ngải Hổ liền nhún vai, “Bác sĩ đó chết rồi.”

“Chết rồi?” Mọi người trong SCI không khỏi thất vọng.

Triển Chiêu hỏi, “Chết như thế nào?”

“Tự sát.” Ngải Hổ chỉ vào y tá đứng trước cửa phòng bệnh đang được nhân viên cảnh sát lấy lời khai, “Cô y tá này vừa nãy đi mua cà phê cho Mark Phàm, trở về mở cửa phòng thì thấy bác sĩ nằm trên sô pha, đã tắt thở.”

Công Tôn vừa lúc đến nơi, liền đi vào trong kiểm tra cái xác.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng những người khác cũng vào theo.

Đây là một văn phòng khá xa xỉ, bản thân nó đã là một toà biệt thự, Mark Phàm có thể nói là làm việc ở nhà.

Phòng làm việc của hắn nằm trên lầu hai của biệt thự.

Lúc mọi người đi lên lầu, trên tầng có rất nhiều tủ sách, trong ngăn kéo có rất nhiều bao đựng hồ sơ trống rỗng.

Lầu hai là nơi Mark Phàm dùng để đón bệnh nhân.

Trong phòng được kéo rèm nửa kín nửa hở, ánh sáng rọi vào phòng rất mờ mịt.

Một người đàn ông trung niên mang giày tây nằm trên sô pha… Cổ áo mở rộng, trên cổ có nhiều vết máu, ngũ quan vặn vẹo, xem ra lúc chết vô cùng đau đớn.

Công Tôn bước tới khám nghiệm tử thi bước đầu, cau mày cầm chai thuốc rỗng trên bàn, “Uống thuốc quá liều gây ra nghẹt thở.”

Triển Chiêu và Triệu Tước cùng nhìn quanh căn phòng, hai người đều cảm thấy có cái gì không đúng.

Bạch Ngọc Đường lại có chút hứng thú với laptop để trên bàn của người chết, mặt trước của chiếc máy hướng về phía lưng của người chết.

Tưởng Bình đeo bao tay, nhấn bàn phím, phát hiện máy đang trong trạng thái ngủ, cần nhập mật khẩu.

Lúc này có một cảnh viên vội vàng chạy vào, nói với Bạch Ngọc Đường, “Đội trưởng Bạch, tụi em phát hiện vài thứ dưới tầng hầm!”

“Phát hiện cái gì?” Bạch Ngọc Đường còn chưa mở miệng, Triển Chiêu và Triệu Tước đã đồng thanh hỏi.

“Có hơi đáng sợ, mấy anh xuống xem thì hơn.”

Nhân viên cảnh sát dẫn SCI xuống tầng hầm.

Trước cửa tầng hầm, có mấy cảnh sát đang dùng khăn bịt mũi lại, nhìn nét mặt của mọi người, tình huống bên trong khiến người ta không mấy thoải mái.

Tầng hầm của biệt thự rất lớn, ánh đèn lờ mờ, khi bước vào lập tức ngửi thấy một mùi gay mũi.

Trong tầng hầm chất từng đống văn kiện, có mấy cái thùng sắt cao, bên trong đựng giấy hôi, còn có vài trang giấy không thể thiêu huỷ.

Mà điều khiến người ta để ý nhất chính là bên trong tầng hầm, có để bốn chiếc tủ lạnh khổng lồ… Loại tủ lạnh này thường dùng để đựng xác trong nhà quàn.

Công Tôn đương nhiên cảm thấy hứng thú, chạy tới xem, sau đó vẫy tay gọi Triển Chiêu bọn họ.

Mọi người đều đi tới, bên trong quan tài là bốn cái xác, đều là nam, da dẻ vàng khè tiều tuỵ, trông như xác ướp chạy ra từ bảo tàng.

“Xác ướp cổ?” Bạch Ngọc Đường có chút không xác định, hỏi Công Tôn.

Công Tôn cẩn thận kiểm tra từng cái xác, lắc đầu, “Không phải xác ướp cổ! Đều là mới, do chết già, quá già rồi!”

Triển Chiêu và Triệu Tước đều cau mày — Đây là vật thí nghiệm đại diện cho hiện tượng quá già.

Lúc này Bạch Diêp đang đứng gần một cái xác, ông nhìn một hồi, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước thấy ánh mắt của Bạch Diệp, hơi cau mày cũng lại gần.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiểu ý, đi theo phía sau.

Trong quan tài là một cái xác già nua, hình thái của xác chết trông như ma ca rồng mấy trăm năm không chạm vào máu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhịn không được cảm khái — Thì ra có thể xấu tới mức này luôn.

Đứng một lúc lâu, Triệu Tước lại bắt đầu nhìn xung quanh như là tìm thứ gì.

SCI mọi người không hiểu, Triệu Hổ chạy lại hỏi, “Tước gia chú tìm cái gì? Con tìm cho chú.”

Triệu Tước gật đầu, chỉ vào mấy cái xác trong quan tài, “Đi tìm một cây rìu với một thùng xăng đem lại đây! Chặt bỏ đầu tất cả xác chết, ném xác vào trong thùng nhựa đường, phóng hoả thiêu đốt, đốt xong đem UAV chia làm hai đường rải tro, một nửa đem tới Marianas Trench, một nửa bỏ vào miệng núi lửa! Phải là núi lửa còn hoạt động!” jongwookislove.wordpress.com

Triệu Hổ trốn ra sau Mã Hán, mọi người đều nhìn Triển Chiêu — Ổng nói thiệt hả?

Bạch Diệp kéo Triệu Tước qua một bên, nói với Bạch Ngọc Đường, “Bảo Tiểu Hắc đưa ba mấy cậu tới đây.”

Bạch Ngọc Đường bảo Bạch Trì gọi điện, chỉ vào bốn cái xác hỏi, “Đây là ai vậy?”

Bạch Diệp thấp giọng nói, “KING, bốn nguyên lão của tổ chức.”

Sau khi trầm mặc chốc lát, cả tầng hầm như ong vỡ tổ.

SCI kinh hãi nhìn Bạch Diệp và Triệu Tước.

Cả Công Tôn cũng không tiếp thu nổi, “Vậy chúng ta mất nửa năm điều tra người di truyền rồi người sai vị đều là công cốc sao?”

“Còn ai ở phía sau không?”

“Có phải nguỵ tạo cái chết để làm kim thiền thoát xác không?”

Triệu Tước nghe mọi người thảo luận, cũng không nói gì, cau mày nhìn mấy cỗ quan tài, nói với Triển Chiêu, “Xem ra thiết tưởng của nhóc không sai.”

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu sờ cằm, như là nhớ ra cái gì, liền xoay người đi ra khỏi tầng hầm.

Mọi người đành phải đi theo hắn.

Trở về phòng làm việc của Mark Phàm.

Cùng lúc này, Mã Hân và Hạ Thiên cũng tới cùng khoa giám chứng, Công Tôn dẫn theo hai trợ lý bắt đầu xử lý cái xác.

Triển Chiêu đi tới chỗ laptop, đeo bao tay, nhập vào ô mật khẩu bốn chữ KING.

Màn hình chính mở ra, bên trong là một video.

Trong video không có ai, đằng sau nút play màu trắng là một bối cảnh trông như mặt tường của viện bảo tàng.

Trên tường có vài khung kính kì lạ. Trong khung kính là những con côn trùng hình thù to lớn, một vài tiêu bản của sinh vật trong truyền thuyết, mặt cắt hoá thạnh xương khủng long, còn có hình vẽ tay quá trình tiến hoá của con người và sinh vật cổ.

Triển Chiêu nhấn nút play.

Một người bước vào trong màn hình, đi tới bức tường phía trước, dừng lại, quay mặt nhìn vào camera.

Đây là một người đàn ông chừng 30 tuổi, tóc nâu xoăn, đôi mắt giống chữ bát (八), dáng người gầy, khoé mắt trái có nối ruồi, mặc áo sơ mi trắng cùng áo lông màu đen, thắt một chiếc cà vạt nhăn nhúm.

Người này trông có chút chán chướng, sắc mặt như có bệnh trong người, nhìn không mấy khoẻ mạnh.

Hắn đứng trước bức tường, ho khan một tiếng, bắt đầu nói chuyện, “Giáo sư, đã lâu không gặp.”

Bạch Diệp khẽ cau mày, nhìn Triệu Tước.

Triển Chiêu và Công Tôn đều là bác sĩ, ở đây có thể xưng là giáo sư… Mọi người đều nhìn Triệu Tước.

“Hắn là ai?”

Triển Chiêu hỏi Triệu Tước.

“Tôi là 6-1-4-7, nói một cách chính xác là đời thứ sáu, nhóm đầu tiên, giai đoạn thứ tư, vật thí nghiệm số bảy.”

Theo tình huống trong video, đây không phải là gọi trực tiếp mà là một đoạn video được quay trước.

6-1-4-7 trong video biểu hiện rất bình tĩnh, “Giáo sư chắc là còn nhớ tôi, công việc của tôi ở tổ chức là…”

“Dược sĩ.”

Triệu Tước nói ra hai từ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play