Ký xong phần văn kiện cuối cùng trên bàn, Bạch Cẩm Đường thở phào một cái, để bút xuống, nhìn đồng hồ.

“Hôm nay không còn việc gì phải không?” Bạch Cẩm Đường nhìn hỏi Tiểu Đinh đang xem văn kiện ở bên cạnh.

Tiểu Đinh cầm điện thoại lên mở lịch ra xem, gật đầu, “Chiều nay anh có thể nghỉ rồi, chín rưỡi sáng mai có một cuộc họp.”

Bạch Cẩm Đường thoả mãn gật đầu nhẹ, lấy điện thoại ra, chuẩn bị tìm Công Tôn đi ăn cơm.

Chỉ là đầu dây vừa kết nối, Bạch Cẩm Đường chưa kịp lên tiếng, đã nghe Công Tôn nói trước, “Không kịp! Còn có 14 ngày à, sau 14 ngày chúng ta ăn cơm chung nha! Muah~” Nói xong liền cúp điện thoại.

Bạch Cẩm Đường nhìn điện thoại, trạng thái giống như ngừng hoạt động, Tiểu Đinh ở kế bên cũng nghe thấy tiếng tít tít trong điện thoại, nghi hoặc nhìn ông chủ nhà mình đang ở hình thức JPG.

Đại khái sau mấy giây, Bạch Cẩm Đường quả quyết gọi cho Bạch Ngọc Đường.

Rất nhanh đường dây đã kết nối, “Anh hai?”

Đại khái vừa rồi Công Tôn bắt máy, Bạch Ngọc Đường ở ngay bên cạnh, hắn liền giải thích với Bạch Cẩm Đường, “Tụi em gặp một vụ án, phải phá trong vòng 14 ngày.”

Bạch Cẩm Đường thật ra cũng đoán được, có lẽ lại gặp vụ gì biến thái, bức Công Tôn phát điên rồi.

“Mấy đứa đang ở đâu?” Bạch Cẩm Đường hỏi.

“Đang ở hiện trường, xíu nữa anh Công Tôn về SCI rồi.”

“Ừ.” Bạch Cẩm Đường cúp điện thoại, chuẩn bị tới SCI xem thử.

Điện thoại vừa cúp thì lại vang lên.

Bạch Cẩm Đường cúi đầu nhìn, người gọi là Triệu Tước.

“Xuống đây!”

Vừa bắt máy đã nghe thấy Triệu Tước nổi giận đùng đùng nói hai từ.

Tiểu Đinh đứng bên cửa sổ nhìn thấy xe của Triệu Tước ở dưới lầu, liền chỉ cho Bạch Cẩm Đường xem, ra hiệu — Triệu Tước đứng trước cổng đó anh.

Bạch Cẩm Đường có chút không hiểu, hỏi Triệu Tước ở đầu dây bên kia, “Đi đâu?”

“Viếng mồ!”

Cầm điện thoại, Bạch Cẩm Đường một lần nữa rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.

Thật lâu sau, Bạch Cẩm Đường hỏi Tiểu Đinh, “Cái hôm Triển Chiêu nói thời không rối loạn, vũ trụ song song gì đó, có xảy ra chuyện gì à?”

“Hả?” Tiểu Đinh nghe không hiểu.

Bạch Cẩm Đường hơi nghi hoặc liếc mắt nhìn điện thoại, lẩm bẩm, “Sao ai cũng lạ hết vậy.”

Dù sao cũng không có Công Tôn ăn cơm cùng, Bạch đại ca đứng dậy, cầm âu phục mặc vào, đi xuống lầu.

Xuống tới nơi, Triệu Tước bảo hắn lên xe. Người lái xe là Bạch Diệp.

Bạch Cẩm Đường vừa lên xe đã cảm thấy bầu không khí có chút không thoải mái.

Bạch Diệp rất bình thường, Triệu Tước thì giống như bị ai nợ mấy tỷ không trả, trên mặt viết rõ: “Bố đây đang bực!”

“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Cẩm Đường hỏi Bạch Diệp.

Bạch Diệp tóm gọn sự việc kể lại cho Bạch Cẩm Đường.

Triệu Tước nghiến răng nói, “Vậy mà lại chết trước khi ta ra tay! Lời cho bọn nó quá rồi!”

Bạch Cẩm Đường sửng sốt, tựa như chưa tiêu hoá lắm với tin tức này.

Một lát sau, Bạch Cẩm Đường lại lấy điện thoại gọi cho Bạch Ngọc Đường.

“Anh hai?” 

Bạch Ngọc Đường đang kiểm tra phòng khám của Mark Phàm với Triển Chiêu, nghe Bạch Cẩm Đường ở đầu dây bên kia nói, “Ăn một bữa cơm chúc mừng đi.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Triệu Tước cũng sửng sốt.

“Chúc mừng?” Bạch Ngọc Đường và Triệu Tước gần như đồng thanh hỏi.

Bạch Cẩm Đường xem như rất vui vẻ, nói, “Coi như là kết thúc, phải chúc mừng một bữa, tối nay đi, anh kêu cặp song sinh đặt chỗ.” Nói xong, anh hai cúp máy.

Lúc này, đến phiên Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại cùng Triệu Tước ngồi trong xe nhìn kính chiếu hậu, rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.

Triển Chiêu đứng lên, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Sao rồi?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, cất điện thọi nói, “Anh hai kêu làm tiệc chúc mừng…”

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, trả lời không đúng trọng tâm, “Triệu Tước chẳng phải đang giận lắm sao, tự nhiên đi tìm anh hai làm gì?”

“Triệu Tước đi tìm anh hai?” Bạch Ngọc Đường nghĩ, “Cũng phải, nếu như Triệu Tước không nói, làm sao anh hai biết nhanh vậy…”

Nhưng mà trước mắt phải điều tra vụ án của Mark Phàm đã.

Công Tôn vừa kiểm tra sơ bộ, nguyên nhân cái chết vẫn là do uống thuốc quá liều gây nghẹt thở. Trên bàn vẫn còn lọ thuốc rỗng.

Mọi người chưa từng thấy loại thuốc này, liền hỏi Công Tôn nó dùng để làm gì.

Công Tôn nói, “Đây là một loại thuốc giải, ví dụ như dùng quá nhiều thuốc gây ảo ảnh các loại, có thể dùng loại này làm thuốc giải. Nhưng nếu người bình thường sử dụng thuốc quá liều, sẽ dẫn đến tình trạng bệnh tim phát tác và suy kiệt đường hô hấp, vô cùng nguy hiểm.”

Triển Chiêu cầm lọ thuốc lên nghiên cứu một chút, sau đó đi ra ngoài, tìm được cô y tá phát hiện thi thể.

Vị y tá này họ Kim, năm nay 35 tuổi, đã công tác tại phòng khám này 10 năm. Phòng khàm của Mark Phàm chỉ có một mình cô là y tá.

Y tá Kim biểu thị cô không biết một chút gì về cái tầng hầm doạ người của Mark Phàm cả.

“Nửa tháng trước, bác sĩ cho tôi một kỳ nghỉ, nói là muốn sửa lại phòng bệnh, dọn dẹp lại mấy tư liệu không cần thiết.” Y tá Kim bất đắc dĩ nói, “Bác sĩ còn mua cho tôi vé máy bay, đưa tôi và người nhà cùng đi nghỉ dưỡng, nói là thưởng cho tôi mấy năm qua cố gắng làm việc… Tôi vừa mới về vào ba hôm trước, hai hôm nay tầng hầm vẫn luôn khoá lại, tôi chỉ biết ở hành lang có rất nhiều tủ đựng hồ sơ, cụ thể thì tôi cũng không truy tới cùng.”

Bạch Trì hỏi cô không ít vấn đề, ghi vào sổ, trước mắt không phát hiện cô y tá này có dấu hiệu gì giấu diếm.

Triển Chiêu cầm lọ thuốc cho cô xem, hỏi, “Mark Phàm có nghiên cứu thuốc không?”

Y tá Kim vội vàng lắc đầu, “Đương nhiên không rồi! Làm sao có thể!”

“Vậy ông ta có hay dùng loại thuốc này không?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

Y tá Kim nhìn lọ thuốc, lắc đầu, “Chưa từng thấy qua.”

“Cô chắc chắn?” Triển Chiêu hỏi.

Y tá Kim gật đầu, “Khả năng quản lý sinh hoạt bình thường của bác sĩ rất kém, bình thường bị sốt cảm toàn là do tôi chuẩn bị thuốc cho, loại thuốc bác sĩ thường dùng đều để trong ngăn tủ, tôi chưa từng thấy lọ này bao giờ.”

Triệu Hổ nghe xong, đưa Mã Hân đi xem tủ đựng thuốc, Công Tôn bảo Mã Hân đem toàn bộ thuốc về.

Triển Chiêu cầm lọ thuốc suy tư.

Bạch Ngọc Đường tiếp tục hỏi y tá Kim, “Mark Phàm có kẻ thù nào không?”

Y tá Kim suy nghĩ, lắc đầu, “Không có, bác sĩ đối xử với mọi người rất hoà nhã, nhưng người tới phòng khám rất nhiều kẻ kì lạ, cũng không chắc được.”

“Còn về mặt đời sống cá nhân thì sao?” Bạch Trì ghi chép, “Đã kết hôn chưa?”

“Chưa, lúc trước bác sĩ từng có một vị hôn thê nhưng bốn năm trước đã qua đời.” Y tá Kim nói tới đây thì hơi do dự.

“Nghĩ ra manh mối gì thì cô cứ nói.” Tiểu Bạch Trì nhắc nhở cô, “Có cái gì nghi ngờ đều có thể nói.”

Y tá Kim nhỏ giọng nói, “Tôi cảm thấy, gần đây hình như bác sĩ có người yêu.”

Lực chú ý của Triển Chiêu lập tức dời khỏi lọ thuốc, hỏi, “Người yêu?”

“Vâng!” Y tá Kim vẫy tay gọi mọi người, ra hiệu đi cùng cô vào văn phòng.

Văn phòng của y tá Kim ở bên ngoài phòng Mark Phàm, diện tích nhỏ hơn.

Cầm lên một cuốn sổ, y tá Kim đưa cho mọi người xem, “Trước khi tôi nghỉ phép, khoảng một tháng trước, bác sĩ đều tan ca trước nửa tiếng, mỗi thứ ba và thứ năm, từ 3 giờ chiều tới 4 giờ chiều, bác sĩ đều dặn tôi không được hẹn bệnh nhân, giờ đó bác sĩ ra ngoài.”

“Có phải đi khám tại nhà không?” Triển Chiêu hỏi.

Y tá lác đầu, “Không! Bác sĩ đi khám tại nhà đều xách theo cặp táp, vậy mà mấy lần đó ra ngoài đều không mang theo, ngược lại cầm theo bó hoa!”

“Hoa?”

“Vâng!” Y tá gật đầu, “Giữa trưa bác sĩ sẽ dặn tôi đi mua một bó hoa, mỗi lần đều mua một bó hoa hồng, sau đó cầm đi ra ngoài.”

Mọi người suy nghĩ, cái này đúng là rõ ràng đi gặp người yêu.

“Chỉ đi một tiếng?” Triển Chiêu hỏi, “Đi xe hay đi bộ?”

“Đi bộ.”

“Hôm qua là thứ ba, cho nên ông ta cũng đi à?”

Y tá gật đầu.

Lúc này khoa giám chứng cũng đã xong, Công Tôn đưa thi thể về giải phẫu.

Mã Hán đi tới, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Không tìm thấy điện thoại của người chết, Tưởng Bình cũng đã phân tích máy vi tính, cũng không phải của người chết.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi lại y tá Kim. Cô nói điện thoại của bác sĩ màu đen, về phần laptop thì cô chưa từng thấy qua, bác sĩ bình thường đều dùng loại máy để bàn.

Tưởng Bình cũng mở máy tính để bàn lên xem, bắt đầu xem xét bình thường Mark Phàm ghi chép những gì.

“Gần đây Mark Phàm có nhờ cô đặt khách sạn giúp không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

Y tá suy nghĩ, gật đầu, “Có! Đặt một phòng ở khách sạn Bốn Mùa.”

Y tá lật mấy trang trước trong cuốn sổ, đưa cho Triển Chiêu xem.

Triển Chiêu phát hiện, ngoại trừ làm y tá, cô càng giống làm thư ký hơn. Mà cách làm việc của cô rất có trật tự, trong sổ ghi chép vô cùng rõ ràng, hắn liền dứt khoát hỏi mượn cuốn sổ.

Triển Chiêu lấy điện thoại ra tra vị trí của khách sạn, phát hiện không xa phòng khám là mấy, đi bộ chỉ mất chừng 10 phút.

Để những người khác ở lại tiếp tục hỏi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rời khỏi phòng khám, đi bộ tới khách sạn.

Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa hỏi Triển Chiêu, “Cậu có cảm thấy người yêu của Mark Phàm ở trong khách sạn đó không?”

“Cũng chưa biết, Mark Phàm chưa có gia đình, vào tuổi này dù có người yêu thì cũng bình thường, tại sao lại lén lút?” Triển Chiêu hỏi, “Mà bình thường hẹn hò, lại cứ 2 lần mỗi tuần, mỗi lần vào khách sạn một tiếng à? Chưa tính đi về mất thêm 20 phút, đúng là bậc thầy quản lý thời gian.”

Bạch Ngọc Đường cười cười, “Nghe không giống hẹn hò, giống gián điệp liên doanh hơn.”

Triển Chiêu cũng gật đầu.

Hai người vừa đi vừa nhìn xung quanh. Mặc dù phòng khám này ở ngoại thành, tương đối vắng vẻ, nhưng nhà dân lại không hề ít, hầu hết là biệt thự độc lập, cũng không tính là quá hiu quạnh.

Đi bộ chừng 5 phút, phía trước xuất hiện một con dốc, con dốc này lại không có cầu thang, hình chữ Y, bên trái là một đường lớn, bên phải là đường nhỏ. Mà ở giữa chữ Y chính là toà khách sạn Bốn Mùa.

Khách sạn này rất cao, nhìn ra có cỡ 30 tầng.

Triển Chiêu nhịn không được nói, “Khách sạn này tệ nói không nổi luôn á, nếu dựa vào phong thuỷ, nơi này là đại hung còn gì?”

Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười nhìn Triển Chiêu, “Cậu vậy mà lại thua hai từ phong thuỷ.”

Triển Chiêu cũng cười, phất tay, “Cái gì cũng nghiên cứu một chút vẫn tốt hơn…”

Hai người nhìn nhau cười, không hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm.

Bạch Ngọc Đường đi lên con dốc, vừa đi vừa nói, “Anh hai nói đúng, vẫn nên chúc mừng, hoàn toàn có thể xem như một cái kết…”

Nói xong lại không nghe Triển Chiêu trả lời.

Bạch Ngọc Đường vừa quay đầu lại, có chút bất đắc dĩ đứng tại chỗ.

Hắn nhìn Triển Chiêu đang cố gắng đi lên, vừa đi vừa phàn nàn, “Con dốc này ai xây mà dốc dữ dậy! Sao không xây luôn trên núi đi!”

Bạch Ngọc Đường đang nhìn Triển Chiêu, lại nghe sau lưng có tiếng động, Triển Chiêu ngẩng đầu lên, hô, “Cẩn thận, Ngọc Đường!”

Bạch Ngọc Đường vừa quay lại, liền thấy bên phải của chữ Y, trong con đường nhỏ có một chiếc xe đạp lao ra.

Bọn họ đang lên dốc, chiếc xe đạp kia thì đang xuống dốc.

Bạch Ngọc Đường đang ở giữa sườn núi, lại quá dốc, tốc độ của xe đạp thì nhanh.

Ngồi trên xe đạp là một thanh niên mặc đồ bếp màu trắng, tay cầm rương đưa cơm. Bạch Ngọc Đường tranh thủ thời gian né ra, nhưng đối phương cũng đã bóp thắng.

Vẫn là câu nói đó, sườn núi quá dốc, người nọ lại bỗng nhưng bóp thắng, bánh sau liền vểnh lên.

“Oa!”

Người kia hô một tiếng, cũng may Bạch Ngọc Đường một tay giữ tay lái hắn lại, một tay giữ bả vai, ấn người trở về.

“Ầm!” một tiếng, cái rương đựng cơm vẫn rơi.

Triển Chiêu đi nhặt giúp, đồ ăn trong rương cũng đổ ra hết rồi.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy có lỗi, vội vàng nói xin lỗi, đều do mình đứng chắn đường, sẽ bồi thường tiền cơm.

Thanh niên kia trông chừng 20 tuổi, chắc hẳn là vẫn còn đang học việc, cũng xin lỗi Bạch Ngọc Đường, nói mình mới học đạp xe không lâu, mỗi lần xuống núi đều rất sợ, may là không có đụng người.

Triển Chiêu giúp cầm rương trở về, thấy hai bên đang rất khách sáo.

Đồng thời Triển Chiêu thấy trên ngực áo của thanh niên có gắn logo của khách sạn Bốn Mùa, liền hỏi, “Cậu làm trong khách sạn này sao?”

“Đúng vậy.” Người kia gật đầu, “Tôi làm việc vặt trong bếp, đi đưa đồ ăn trưa.”

Bạch Ngọc Đường cầm rương giúp hắn, cùng Triển Chiêu tiễn hắn về khách sạn.

Thanh niên này rất dễ bắt chuyện, nói mấy căn hộ ở đây đều gọi đồ ăn của khách sạn bọn họ, ngày nào cũng phải đi giao mấy bận. Sườn núi này rất khó đi, dễ đụng trúng người, hắn bị ngã cũng nhiều lần rồi.

Sau khi đến nơi, thanh niên cầm rương đi vào bếp đổi đồ ăn.

Bạch Ngọc Đường muốn bồi thường tiền cơm nhưng hắn không chịu, nói chỉ có một chén canh thôi, nhà bếp làm lại lẹ lắm.

Người đi rồi, Bạch Ngọc Đường liền muốn đi ra phía trước của khách sạn, Triển Chiêu thì vừa đi vừa xoay đầu nhìn con dốc.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thoáng qua, hỏi, “Miêu nhi, sao thế?”

Triển Chiêu chỉ xuống con dốc nói, “Nhìn xuống dưới cảm giác đi xuống còn khó hơn đi lên nữa!”

Bạch Ngọc Đường nhìn xuống, cũng gật đầu, “Xây con đường này quá thiếu thông minh.”

Triển Chiêu nhìn thấy ven đường có bản báo cấm xe cơ giới, lại thấy trước cửa có mấy chiếc xe đạp… nhẹ nhàng sờ cằm.

Sau đó, hai người cùng đi vào đại sảnh của khách sạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play