Trong phòng làm việc SCI, hình như đang có một kế hoạch gì đó nảy ra.
Bạch Diệp vừa mới trở về phát hiện thông tin mình nắm giữ và thông tin mà Triệu Tước có hình như có hơi không ngang bằng, Triệu Tước nằm xuống ngủ, hình như cái gì cũng đã hiểu, nhưng Bạch Diệp thì hiển nhiên vẫn chưa… Rõ ràng cả hai cùng nhau trở về.
Vốn còn định hỏi Bạch Ngọc Đường một chút, nhưng đội trưởng Bạch lại bắt chước giọng điệu của Triển Chiêu, vừa mở miệng đã bị hắn “khuyên lùi”.
Cuối cùng, ánh mắt Bạch Diệp đặt lên chiếc bảng ở đối diện. Một mặt vốn dán đầy ảnh chụp đã bị Bạch Ngọc Đường lật lại, mặt còn lại vẽ một hình vẽ có kết cấu phức tạp, dùng rất nhiều ký hiệu để đánh dấu.
Những bức vẽ này đều là trong vụ án trước, giấu trong “túi da”, Bạch Diệp và Bạch Ngọc Đường giống nhau, nhìn xong đều cảm thấy buồn nôn.
Theo bản năng ngó đi chỗ khác, Bạch Diệp xoay đầu, thấy Triệu Tước đang nhìn mình.
Hai người nhìn nhau, không nói lời nào.
Giằng co chừng nửa phút, thang máy bên ngoài “Đinh” một tiếng mở ra, Trần Dần mang Triệu Cần đến.
Trần Dần vừa bước vào cửa đã trách cứ, “Tôi nói này, mấy cậu có thể tìm tôi bằng cách nào ôn hòa hơn không, hiệu trưởng chạy thẳng vào lớp tôi bảo cảnh sát tìm tôi, ngày mai đảm bảo lời đồn bay khắp trường!”
Triển Chiêu lắc điện thoại, ý bảo — Gọi điện cho anh, anh không bắt máy nha.
Trần Dần bất đắc dĩ, tìm cái ghế ngồi xuống, hỏi, “Tìm tôi làm gì?”
Triển Chiêu bảo hắn nhìn thi thể con côn trùng trên bàn trước.
Trần Dần và Triệu Cần vừa thấy con côn trùng chết liền kinh hoảng hô lên.
“Tại sao lại chết!”
“Tiếc quá vậy!”
Triển Chiêu giơ hai ngón tay, có hai chuyện cần nói, “Thứ nhất, con côn trùng này không phải tự nhiên mà chết, là bị người ta làm cho chết.”
Triệu Cần không hiểu, “Tại sao lại muốn giết một con côn trùng?”
Triển Chiêu thấy câu này hỏi rất hay, gật đầu, thuận tiện quan sát Trần Dần.
Trần Dần trông mang chút tâm sự, cau mày nhìn con côn trùng.
“Thứ hai.” Triển Chiêu nói tiếp, “Đây không phải là con lúc đầu, đã bị đánh tráo.”
Một câu của Triển Chiêu khiến Triệu Cần bối rối, phản ứng với mọi người ngồi nghe cũng không khác lắm — Tại sao muốn đánh tráo? Chẳng phải đều giống nhau sao?
Mà Trần Dần thì biến sắc, giống như bị cái gì kích động, vịn cái ghế ngồi xuống, trong miệng tự nhủ, “Chẳng lẽ không phải chỉ có một con?”
Triển Chiêu nghe thế, đuôi lông mày nhướng lên, tựa như đã sớm đoán được phản ứng của Trần Dần.
Bạch Ngọc Đường cũng phát hiện trạng thái của Trần Dần, liền hỏi, “Có phải anh biết cái gì không?”
Trần Dần nhíu mày, “Thật ra đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó…”
“Anh nói có người muốn hủy diệt thế giới này nọ?” Bạch Trì tò mò, “Không phải nói đùa chứ?”
“Tôi hy vọng đó là đùa.” Trần Dần khẽ thở dài, “Nói chính xác là, từ lúc tôi thấy có người đi trộm những con côn trùng này, tôi liền có suy nghĩ đó…”
Mọi người gật đầu, chính xác, tất cả nguồn gốc là từ người trộm tiêu bản, nhưng người thuê đi trộm là Trương Duệ, giữa hai người này có gì liên quan tới nhau?
“Côn trùng…” Trong lòng Công Tôn hoang mang, “Côn trùng làm sao hủy diệt thế giới? Phim khoa học viễn tưởng à?”
Mọi người bắt đầu nghĩ tới mấy bộ phim điện ảnh côn trùng hủy diệt thế giới các kiểu… Nói ví dụ như côn trùng ngoài hành tinh tới xâm chiếm trái đất, châu chấu tàn sát bữa bãi, ăn hết lương thực, nếu không thì loại ký sinh lên người thành tang thi… Nhưng tóm lại đó đều là phim viễn tưởng, không có thật.
“Chuyện này phải nói từ lúc tôi lên đại học.” Trần Dần kể cho mọi người nghe khoảng thời gian hắn còn đi học.
“Khi đó sau giờ đến trường thì tôi làm thêm ở viện bảo tàng, chủ yếu là sửa các loại tiêu bản. Bảo tàng mà tôi làm việc được chia làm ba khu, khu tiền sử và khu động vật thì du khách đến rất nhiều, khu côn trùng thì ít người đến hơn. Có một buổi tối, tôi tăng ca đến nửa đêm, tới giờ về tôi phát hiện trong khu côn trùng xa xa có ánh đèn. Tôi chỉ là xuất phát từ lòng hiếu kỳ nên mới đi tới đó xem, kết quả lại đụng một người.”
Trần Dần thoáng khựng lại, “Tôi chỉ biết người đó họ Tiền, có biệt hiệu là Tiền tâm thần, tốt nghiệp trường của chúng tôi.”
“Tâm thần ở mặt nào?” Công Tôn hiếu kỳ.
“Đầu tiên, hắn rất si mê côn trùng, nhưng cũng không tính là một côn trùng học giả. Thứ nhì, hắn luôn để câu muốn hủy diệt thế giới bên mép, còn nói là mình có thể nuôi được con côn trùng có thể hủy diệt thế giới.”
Trần Dần vừa giới thiệu, mọi người tuy chưa gặp mặt, nhưng theo lời nói và việc làm, đúng là có hơi điên.
“Hôm đó đụng hắn ở khu côn trùng trong bảo tàng khiến tôi rất chấn động, cho nên trải qua nhiều năm tôi vẫn nhớ rõ.” Trần Dần nhớ lại tình cảnh lúc đó, “Lúc tôi đi tới, trong khu côn trùng có nhiều con đang bay. Một người đàn ông râu ria xồm xàm, da ngăm đen, mặc đồ lao động màu vàng đất, đeo cặp kính hình vuông, đôi mắt của hắn trong to rất lạ. Hắn đứng trước chiếc bàn bằng thép, trên bàn là một con chuột chết, hắn cầm cây nhíp, chọc chọc thi thể. Một đám côn trùng vây lấy hắn, giống loài nào cũng có. Hắn cúi đầu phát ra tiếng cười haha, lúc đó tôi cảm thấy như đây là một bộ phim kinh dị.”
Mọi người trong SCI nghe hắn miêu tả, đều nghĩ chắc hắn sẽ bỏ chạy…
“Sau khi tôi đi vào, có vẻ hắn nghe thấy tiếng bước chân của tôi, ngẩng đầu nhìn… Trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy đám côn trùng cũng dừng lại.” Trần Dần nhớ tới mà có hơi sợ, “Bầu không khí đó giống như hắn ra lệnh một tiếng, đám côn trùng sẽ bay tới công kích tôi vậy.”
Mọi người nghe xong nhíu mày — Sao có thể tà môn như vậy?
“Nhưng mà lúc đó hắn rất hưng phấn, thấy tôi tới liền hô to ‘Thành công rồi! Thành công rồi!”
Mọi người cũng suy nghĩ, nếu như người ở đó là mình, bản thân sẽ chọn đi hay ở?
Người đó rất quỷ dị, mình cũng rất sợ, nhưng lòng hiếu kỳ sẽ xúi giục mình đi vào trong xem chứ?
Dĩ nhiên, trong những người này không bao gồm Bạch Ngọc Đường, đội trưởng Bạch khiết phích cau mày, nghĩ khi nhìn thấy ‘côn trùng’ sẽ lập tức xoay đầu bỏ đi. jongwookislove.wordpress.com
“Tôi đi tới, thấy ngoại trừ con chuột chết, còn rất nhiều bản vẽ, con chuột đó cảm giác là đĩa Petri hắn dùng để ủ bọ…” Trần Dần nói tới đây, thấy biểu cảm chán ghét của Bạch Ngọc Đường, liền tự động cắt ngang khúc này, “Hắn lúc đó đang chuyên tâm nghiên cứu bản vẽ, tôi chỉ liếc mắt nhìn sơ thôi, trong bản vẽ là một con côn trùng có kết cấu vô cùng phức tạp. Tuy rằng tôi không chuyên về côn trùng, nhưng cũng có chút nghiên cứu… Đó là một con côn trùng hoàn toàn ‘bất hợp lý’, trên đời này không thể có con này tồn tại được. Nhưng người đó lại vô cùng hưng phấn, huơ tay múa chân huyên thuyên, đây là hình thái hoàn mỹ nhất mà hắn có thể làm được tính tới thời điểm này! Là bước đầu tiên hủy diệt thế giới!”
Toàn bộ SCI nghe xong đều im lặng, đây không phải bị bệnh tâm thần sao?
“Lúc đó tôi hiểu có thể đầu óc của hắn có vấn đề, cũng không chờ đợi, vội vàng bỏ đi.” Trần Dần nói, “Sau đó tôi có hỏi bạn học cùng làm chung với tôi, học trưởng nói là, người này là đồng học của chúng tôi, người ta gọi hắn là người điên, cũng gọi là người cuồng điên vì sâu, đúng là không bình thường.”
Trần Dần nhún vai, “Chuyện này đã rất lâu rồi, sau đó tôi cũng không gặp lại hắn nữa. Gần đây xảy ra chuyện viện bảo tàng bị mất trộm, tôi đột nhiên nghĩ tới ‘bản thiết kế’ của hắn, tuy răng con côn trùng này không giống con trong bản vẽ, nhưng cảm giác nguyên lý là tương tự. Cho nên tôi nghi ngờ, chuyện này có thể liên quan tới hắn, nhưng tôi nghe nói là Tiền tâm thần đã chết rồi.”
“Chết như thế nào?” Triển Chiêu truy hỏi.
“Cũng không rõ lắm.”
Trần Dần lập tức gọi cho mấy người bạn cũ hỏi thăm, rất nhanh đã có tin tức, Tiền tâm thần tên thật là Tiền Vũ Dân, đúng là đã chết.
“Ba năm trước mất vì bệnh ung thư.”
Có tên thì dễ rồi, Tưởng Bình tìm được thông tin của Tiền Vũ Dân, “Người này có rất nhiều ghi chép phạm tội, phần lớn là bị người ta phàn nàn quấy rầy, còn có gây rối loạn trật tự và ăn cắp vặt… Không ít tội.”
“Có ghi chép về bệnh tâm thần không?” Triển Chiêu truy hỏi.
“Mỗi lần hắn phạm tội đều được thả ra, bởi vì có giấy chứng nhận mắc bệnh tâm thần từ bác sĩ.” Tưởng Bình xem bản hồ sơ ngắn gọn của Tiền Vũ Dân, “Người này vẫn luôn làm việc tại viện bảo tàng, luận văn các thứ cũng không thấy, không có thành tích học tập.”
Bạch Ngọc Đường kêu Mã Hán đưa Trương Duệ tới, cho ông xem ảnh chụp của Tiền Vũ Dân, hỏi ông có quen hay không.
Trương Duệ nhìn thoáng qua, lắc đầu.
Triển Chiêu hỏi, “Ai bắt Linh Linh Thất cho ông?”
Trương Duệ nói mình ngẫu nhiên bắt được.
Trần Dần không tin, “Con côn trùng này căn bản không tồn tại.”
“Phần ký ức này của hắn không chính xác.” Triệu Tước lên tiếng đúng lúc, “Từng bị người ta bóp méo.”
“Á?” Trương Duệ trông như bị đả kích không nhỏ, “Chẳng phải đã giải rồi sao…”
“Ta chỉ giúp mi tháo một nút thôi, ai biết mi bị người ta nhúng tay sửa bao nhiêu lần, mi thích côn trùng như vậy có khi cũng là do người ta thiết định mà ra.” Triệu Tước vừa nói vừa gõ lên trán Trương Duệ.
Trương Duệ ôm đầu kêu lên.
Bạch Ngọc Đường nghe Trần Dần tự thuật xong, thấy manh mối lấy được cũng có hạn, không thể làm gì khác hơn là xoay đầu hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, chuyện này có liên quan gì tới kế hoạch của cậu?”
Triển Chiêu mỉm cười, gật đầu với Bạch Ngọc Đường, không những không mất mát, trái lại rất vui vẻ, hỏi Tưởng Bình, “Có tra được bác sĩ chứng nhận cho Tiền Vũ Dân bị tâm thần không?”
Tưởng Bình mở ra xem, “Một bác sĩ mở phòng khám tư nhân, tên bằng tiếng Anh, Mark Phàm.”
“Điều tra bác sĩ này.”
Triển Chiêu không mở miệng, Triệu Tước bỗng nhiên đứng lên, tới gần máy vi tính, giục Tưởng Bình.
Tưởng Bình liền tra tư liệu của bác sĩ này, rất nhanh đã ra một đống văn kiện…
Triệu Tước vươn tay cầm chuột, trượt xem văn kiện, cuối cùng dừng lại ở một phần hồ sơ, ngoắc tay gọi Triển Chiêu.
Triển Chiêu đi lại xem, chỉ thấy một tờ chứng nhận bệnh nhân mắc bệnh tâm thần của Mark Phàm, trùng hợp mọi người đều biết — Lưu Kim!
“Chứng thiếu sót một phần hai của Lưu Kim cũng là do hắn khám?” Triển Chiêu kinh ngạc.
Triệu Tước gật đầu, trong mắt là sự hưng phấn.
“Tìm ảnh chụp của bác sĩ này.”
Tưởng Bình lập tức tìm, mau chóng tìm được một tấm ảnh trên báo, một chương giới thiệu về bác sĩ Mark Phàm.
Tuy rằng tên tiếng Anh, nhưng lại là người châu Á, một ông chú tuổi trung niên mang dáng vẻ bình thường, căn cứ theo tuổi của tờ báo ghi, bây giờ chắc khoảng năm mươi tuổi.
“Hử?” Bạch Trì nhìn tấm ảnh, “Hình như em từng gặp người này rồi…”
Mọi người xoay đầu nhìn hắn.
Bạch Trì suy nghĩ một chút, chạy về bàn mình lục hồ sơ, cuối cùng tìm được một tấm ảnh, xác nhận lại, chạy tới đưa cho mọi người xem.
Tấm ảnh Bạch Trì tìm được là hồi điều tra Chu An Minh, một tấm ảnh chụp chung duy nhất có mặt Chu An Minh.
Bạch Trì chỉ vào một người trong tấm ảnh, “Có phải cùng một người không?”
Tưởng Bình lấy tấm ảnh ra so sánh, kết quả trải qua phân tích của máy, mặc dù tuổi tác có chênh lệch nhưng đúng là cùng một người.
“Mark Phàm này từng là đồng nghiệp của Chu An Minh?”
“Chờ đã!”
Tưởng Bình xem tiếp tư liệu đột nhiên hô lên, “Mark Phàm này từng có ghi chép được giữ trong hồ sơ cảnh sát!”
“Cảnh sát từng điều tra ông ta?”
“Phần ghi chép này là của phòng kinh tế, lúc đó Phí Mục bọn họ đang điều tra vụ Hạ Duệ bị mất tích mà đúng không?” Tưởng Bình in văn kiện ra, “Lúc đó điều tra tình trạng sức khỏe của Hạ Duệ, Hạ Duệ vẫn luôn đến phòng khám của Mark Phàm, cho nên cảnh sát mời Mark Phàm về hỏi chuyện.”
Mọi người xoay đầu nhìn Trương Duệ lờ mờ đứng bên kia — Hạ Duệ chính là tên giả của Trương Duệ, mấy năm nay đầu tư nhiều về thực nghiệm sinh vật, thu thập côn trùng cũng là ông, đưa con côn trùng cho Triển Chiêu cũng là ông…
“Người đó là bác sĩ tâm lý của mi?” Bạch Diệp hỏi Trương Duệ.
Trương Duệ trợn tròn mắt, lắc đầu, “Tôi đi khám tâm lý bao giờ? Không có!”
Bạch Ngọc Đường hỏi Bạch Diệp, Mark Phàm này là ai?
Bạch Diệp nhìn Triệu Tước.
SCI thấy phản ứng của hai người, kinh ngạc, “Hai chú không biết người này? Ông ta không phải thành viên của tổ chức hả?”
Bạch Diệp lắc đầu, “Người này…”
“Con mèo.”
Lúc này, Triệu Tước hứng khởi kéo Triển Chiêu, “Tìm được rồi!”
Nét mặt của Triển Chiêu cũng không khác Triệu Tước, cũng có chút kích động, gật đầu, “Chính là hắn!”
“Ai?” Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp cùng hỏi.
Triển Chiêu nói, “Hôm qua tôi đã nói rồi đó! Trên trái đất có mười tỷ con chuột…”
Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp cùng nhìn trời.
Triệu Tước nghiêng đầu suy nghĩ, vỗ tay cho Triển Chiêu, “Ví dụ này tốt! Đơn giản dễ hiểu!”
Những người khác đều chống cằm — Cái này mà đơn giản dễ hiểu á?
Trần Dần ở bên cạnh sửa lại, “Hơn mười tỷ con chuột chỉ là một ví dụ về con số, số chính xác thì không thể thống kê được.”
Triệu Hổ thấy đầu mình muốn nổ tung, sao tự nhiên lại đi bàn về chuột vậy?!
Triển Chiêu lấy chìa khóa xe trên bàn ném cho Bạch Ngọc Đường, “Trên đường đi sẽ giải thích lại cho mọi người, đi tìm bác sĩ này đã!”