Trong phòng làm việc SCI.

Bạch Trì ngồi trên ghế xoay, hai tay gác lên lưng ghế, cằm tựa lên mu bàn tay, nhìn chằm chằm hộp sinh thái trên bàn.

Bên trong chiếc hộp, con côn trùng quái lạ kia đang bò.

Lúc nãy biết được từ Triệu Tước, con này tên là “Linh Linh Thất”.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mới đi ăn cơm trưa dưới căn tin trở về.

Triển Chiêu đi tới bên cạnh Bạch Trì, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu hắn.

Bạch Trì mới trở về từ trạng thái thất thần, vươn tay sờ tóc, ngẩn g đầu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu chớp mắt nhìn hắn — Đừng tập trung quá.

Bạch Trì ngoái đầu lại, hỏi Triển Chiêu, “Anh, anh cũng phát hiện ra sao?”

Triển Chiểu mỉm cười, gật đầu với hắn, “Cho nên, đừng tập trung quá.”

Đang trò chuyện, Triệu Hổ và Mã Hán mới ra ngoài một chuyến cũng trở về.

Triệu Hổ cầm một cái thùng giấy, cũng to cỡ hộp sinh thái, lớn hơn một chút.

“Tiến sĩ, cái này xài được không?” Triệu Hổ hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu nói rất vừa.

Mã Hán cũng đưa một túi ny lon cho Triển Chiêu, bên trong đựng cát mịn, hai người mới lái xe tới một bờ biển, dựa theo yêu cầu của Triển Chiêu, mang về một thùng giấy và một túi cát.

Triển Chiêu xách hộp sinh thái lên, nhờ hai người cầm thùng giấy và túi cát cùng vào phòng pháp y.

“Xách đi đâu vậy anh?” Bạch Trì đi theo sau hỏi.

“Đi làm thí nghiệm.” Triển Chiêu cười thần bí.

Triệu Hổ và Mã Hán theo bản năng nhìn Bạch Ngọc Đường.

Nhưng mà Bạch Ngọc Đường không có hứng thú với côn trùng, bản thân đang nhờ Tưởng Bình tra tư liệu gì đó.

Triệu Hổ và Mã Hán suy nghĩ một hồi, đưa thùng giấy và túi cát cho Bạch Trì, bảo hắn đi vào phòng pháp y làm thí nghiệm với Triển Chiêu, bọn họ thì chạy đi hỏi Bạch Ngọc Đường, có gì cần mình làm không.

Bạch Ngọc Đường bảo cả hai về nghỉ ngơi, chờ ngày mai Triệu Tước trở về rồi tính tiếp.

Triệu Hổ và Mã Hán không hỏi nhiều, đều về nhà.

Trong phòng làm việc, Tưởng Bình vẫn đang gõ bàn phím, hình như Bạch Ngọc Đường nhờ hắn thông qua vệ tinh tìm một địa chỉ.

“Đội trưởng, có phải chỗ này không?” Tưởng Bình tìm được một tấm hình chụp nhà xưởng từ trên xuống, đưa cho Bạch Ngọc Đường xem.

Bạch Ngọc Đường bảo Tưởng Bình in tấm hình ra, sau đó tiếp tục tìm.

Mãi cho đến bảy giờ tối, Triển Chiêu và Bạch Trì mới từ phòng pháp y đi ra.

Công Tôn phụ bọn họ làm thí nghiệm cả buổi chiều bị Bạch đại ca đứng chờ sẵn trước cửa xách đi, Triệu Trinh cũng đang chờ trong phòng làm việc, dựa vào Lisbon ngủ gà ngủ gật.

Bạch Trì thật ra rất hứng khởi, ngồi xuống sô pha lay lay Triệu Trinh, nói, “Quá thần kỳ!”

Triệu Trinh vươn tay sờ đầu hắn, hỏi hắn cơm nước gì chưa.

Bạch Trì mới nhớ ra là mình chưa ăn gì.

Triệu Trinh hơi bất mãn liếc Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường xấu hổ cười cười xin lỗi, cầm xấp hình đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn từng tấm, cuối cùng lấy ra một tấm để lên bàn, những tấm khác trả lại cho Tưởng Bình.

“Ở đây?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừ!” Triển Chiêu gật đầu.

“Vậy chờ ngày mai rồi hành động, hôm nay về nhà nghỉ ngơi hết đi.” Bạch Ngọc Đường vỗ tay một cái, ý bảo — Tan ca!

Chỉ lát sau phòng làm việc SCI đã tắt đèn, đóng cửa, tất cả mọi người về nhà.

Khoảng mười giờ tối, hầu hết tầng lầu trong cảnh cục đều tắt đèn, lão Trần phụ trách canh gác cầm đèn pin, đi từng tầng kiểm tra, tới lúc này thì đều bình thường.

Khi tới tầng của SCI, lão Trần bỗng nhiên đứng lại, ông mở đèn pin lên, rọi lên cửa kính y như đang tìm cái gì.

Trong phòng giám sát, phụ trách trông coi là hai cảnh sát khác, Tiểu Trương và Tiểu Vương mới rót ly cà phê, trò chuyện về trận bóng tối nay, ngẩng đầu, cả hai cùng nhìn thấy một màn quỷ dị trên màn hình.

Trong phòng làm việc tối đen như mực, có một ánh đèn pin, đang từ từ di chuyển.

“Ủa lão Trần đang làm gì vậy?”

“Hay là thấy cái gì?”

Tiểu Trương cầm bộ đàm, “Lão Trần, mọi chuyện ổn chứ?”

Nhưng mà “lão Trần” không hề phản ứng, ông vẫn cầm đèn pin rọi vào phòng làm việc của SCI, trông như đang kiếm cái gì.

“Đi lên xem thử đi.”

“Ừ.”

Hai người vừa xoay đầu, chỉ thấy ngoài cửa có một người đang đứng…

Sáng hôm sau.

Mọi người đi làm.

Bạch Trì vẫn như mọi ngày mua một túi đồ ăn sáng, hứng khởi chạy vào cảnh cục, đụng phải lão Trần đang ngáp ngắn ngáp dài đi ra.

“Lão Trần, chú tan ca hả?”

“Ờ ờ, Tiểu Bạch hả, tầng lầu của SCI mấy đứa bị bể ống nước.”

“Hả?!” Bạch Trì sửng sốt,  “Sao lại bị bể?!”

“Tối hôm qua đột nhiên bị cúp điện, ống nước bên cạnh phòng phát điện bị vỡ, nước chảy vô trong luôn, Tiểu Trương với Tiểu Vương mới kêu thợ tới sửa, còn chưa sửa xong nữa.”

“Bị cắt điện cả đêm?” Bạch Trì nhíu mày, “Không biết thi thể trong phòng pháp y…”

“Mấy cậu chẳng phải mới làm hệ thống mới sao, điện dự trữ sẽ khởi động khi bị mất điện, cả điều hòa cũng mở, sáng nay chúng tôi mới mở cửa đi vào, phòng pháp y lạnh y như ngăn đá.”

Bạch Trì sửng sốt, đột nhiên “Trời ơi!” một tiếng, bỏ lại túi đồ ăn, chạy thẳng lên lầu.

“Nè!” Lão Trần cầm túi đồ ăn giúp hắn, chạy theo.

Chờ Bạch Trì chạy tới phòng làm việc, dưới đất vẫn còn ướt, có hai dì dọn dẹp đang lau sàn.

Cửa phòng pháp y mở, Mã Hán bọn họ đều ở đây, Bạch Ngọc Đường ở trong phòng làm việc.

Tiểu Bạch Trì chạy tới cửa phòng pháp y, nhìn thấy Mã Hân bĩu môi cầm hộp sinh thái, Hạ Thiên đứng bên cạnh lắc đầu, nói cái gì “Tiếc ghê”.

Bạch Trì chạy vào, chỉ thấy con côn trùng trong hộp đã chết.

“Chết rồi sao?” Bạch Trì mở nắp hộp, lấy cây nhíp chọt chọt, người nó đã cứng ngắc.

“Hệ thống này cũng có lỗi nữa.” Công Tôn bất mãn, “Cắt điện thôi thì mắc mớ gì mở luôn cả điều hòa?”

“Nhiệt độ quá thấp, nó chết rồi.” Mã Hân nói, “Nếu biết vậy thì hôm qua để trong văn phòng, nguồn điện dự phòng chỉ có phòng pháp y mới có.”

Lúc này, trong phòng phát điện bên cạnh, hai cảnh viên đi ra cùng một thợ sửa điện.

Triển Chiêu vẫn luôn dựa vào cửa xem tình hình, xoay đầu hỏi, “Sửa xong rồi?”

Hai cảnh viên phụ trách trông coi phòng quan sát là Tiểu Trương và Tiểu Vương, đều nói sửa xong rồi, lau khô rồi lấy cái chặn cửa ra là được.

Triển Chiêu hỏi thợ sửa, “Tại sao ống nước bị vỡ?”

Thở sửa nói chỗ nối giữa hai ống bị nứt, có thể là về vấn đề chất lượng.

Mã Hán hỏi ba cảnh vệ, “Tối hôm qua có gì khác thường không?”

Ba người đều lắc đầu, không có.

Trong phòng làm việc SCI, Tưởng Bình kiểm tra một lần, cũng chẳng phát hiện cái gì lạ.

Triển Chiêu có vẻ còn mang nghi ngờ, quan sát ba cảnh viên và thợ sửa điện kia.

Lúc này Công Tôn giơ tay hỏi, “Giờ nó chết rồi vậy nó thuộc về chúng ta đúng không?”

Triển Chiêu xoay đầu nhìn hắn.

“Anh có thể giải phẫu nó không?” Công Tôn hưng phấn.

Mã Hán và Triệu Hổ vừa mới nhận đồ ăn sáng từ tay lão Trần định ăn, nghe xong lập tức bỏ chạy vào phòng.

Triển Chiêu gật đầu, Công Tôn liền mang theo hai trợ lý vào trong giải phẫu con côn trùng.

Lúc giao cái hộp cho Công Tôn, Bạch Trì có hơi mất mát, cảm thấy thật đáng tiếc.

Triển Chiêu vươn tay sờ đầu hắn.

Ba cảnh vệ chuẩn bị đưa thợ sửa điện đi, tới cửa thang máy, Triển Chiêu đột nhiên gọi một tiếng.

“Tay.”

Triển Chiêu nói với thợ sửa điện.

Trong phòng làm việc, mọi người đều nhìn qua đây, Bạch Ngọc Đường cầm ly cà phê, đi tới cửa.

Triển Chiêu ý muốn xem bàn tay của thợ sửa điện.

Thợ sửa điện hơi do dự một chút, đặt thùng dụng cụ xuống, giơ tay ra cho Triển Chiêu nhìn.

Thợ sửa điện giơ cả hai mặt cho Triển Chiêu xem.

Triển Chiêu nhìn một lúc, cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra.

“Ha…” 

Trong thang máy, Triệu Tước ngáp ngắn ngáp dài đi ra, trông dáng vẻ là còn chưa tỉnh ngủ, tóc cũng rối bù.

Đi phía sau Triệu Tước là Trương Duệ, còn có Bạch Diệp lưng đeo balo lớn.

Triệu Tước bước ra khỏi thang máy, vươn tay xoa đầu Triển Chiêu.

Triển Chiêu vội vàng lắc đầu, lui ra sau sửa lại tóc.

“Ha… cà phê cà phê cà phê…” Triệu Tước đi vào phòng làm việc, nhào vào Bạch Trì đòi cà phê.

Trương Duệ đứng trước cửa còn chút do dự, Bạch Diệp đẩy ông một cái, cũng cùng đi vào.

“Tiến sĩ Triển?”

Lúc này, lão Trần gọi Triển Chiêu một tiếng.

Triển Chiêu xoay đầu lại, mấy cảnh vệ chỉ vào thang máy, ý bảo — Còn chuyện gì không? Chúng tôi xuống được chưa?

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Cực khổ rồi, cám ơn nhiều.”

“Không có gì, không có gì.” Mấy cảnh vệ cười hì hì đi vào thang máy, cùng thợ sửa điện xuống lầu.

Triển Chiêu nhìn bọn họ đi vào thang máy, cửa chậm rãi đóng lại, chữ số hiện trên cửa từ từ đổ dần xuống.

Trong phòng làm việc, Triệu Tước cầm ly cà phê, cũng ngẩng đầu nhìn.

Bạch Ngọc Đường vừa lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Triệu Tước và Triển Chiêu cùng nhìn thang máy.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, để văn kiện xuống, đi tới bên cửa sổ cúi đầu nhìn.

Chỉ lát sau, thợ sửa điện cầm thùng dụng cụ rời khỏi cảnh cục, leo lên một chiếc taxi, rời đi.

Bạch Ngọc Đường cầm bộ đàm lên, “Đi theo đi.”

Đằng sau chiếc taxi vừa mới đi là một chiếc khác, trong xe chính là Lạc Thiên và Tần Âu.

Triệu Tước ăn sáng xong, nằm xuống sô pha ngủ bù, Trương Duệ ngồi trong phòng làm việc, nhìn trái rồi nhìn phải, cuối cùng to gan hỏi Triển Chiêu, “Con côn trùng của tôi đâu…”

Triển Chiêu vừa định trả lời, lại thấy Công Tôn từ ngoài bước vào, tay đút vào túi quần.

Đại khái vừa mới giải phẫu xong, trên mặt Công Tôn tràn đầy vui sướng và thỏa mãn.

Vừa vào trong liền cầm ly trà sữa lên, Công Tôn hỏi Triển Chiêu còn cần con côn trùng không? Không thì làm tiêu bản đi, có thể trưng trong phòng pháp y như đồ trang trí.

Nói còn chưa dứt, Trương Duệ đã hít một hơi thật sâu.

Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ.

“Linh Linh Thất của tôi!!” Trương Duệ khóc rống chạy vào phòng pháp y.

Sát vách, Mã Hân và Hạ Thiên đang thu dọn dụng cụ, trên bàn giải phẫu để một cái bàn nhỏ, trên cái bàn nhỏ là con côn trùng đang được đắp bằng một tờ khăn giấy.

“A!”

Trương Duệ xông vào, nhào tới bàn giải phẫu khóc rống, dọa sợ Mã Hân và Hạ Thiên.

Bên ngoài phòng pháp y, Công Tôn và Triển Chiêu đi tới, có chút không biết nói gì nhìn Trương Duệ đang ôm bàn giải phẫu gào khóc kêu: “Con trai!”

Triển Chiêu đi tới, vươn tay vạch tờ khăn giấy ra.

Trương Duệ đang khóc um sùm bỗng nhiên ngừng lại, dụi mắt, lấy mắt kính ra đeo lên, nhìn chằm chằm con côn trùng trên bàn hồi lâu. Lát sau Trương Duệ nhíu mày, có chút nghi ngờ nhìn Triển Chiêu, “Đây… đây không phải Linh Linh Thất của tôi!”

Mã Hân và Hạ Thiên nhìn nhau, thả đồ trong tay xuống, “Không phải sao?”

“Sao ông nhìn ra được?”

“Đúng thế! Mới nhìn có một cái mà!”

“Không đúng!” Trương Duệ lắc đầu, có vẻ càng thêm chắc chắn, “Linh Linh Thất nhà tôi đẹp hơn nhiều!” 

Mã Hân và Hạ Thiên ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm — Sao mà nhìn ra đẹp xấu được?

Trong phòng làm việc, Bạch Ngọc Đường nhận được cuộc gọi từ Lạc Thiên.

“Đội trưởng, chiếc taxi dừng lại trước một nhà xưởng, thợ sửa điện vào trong rồi.” Lạc Thiên nói, “Nhà xưởng này hình như còn đang xây, xây được phân nửa thì ngưng, cửa khóa, bên ngoài không có ai trông coi.”

Bạch Ngọc Đường bảo hai người thả UAV ra.

Tần Âu kéo kiếng xuống, thả một con UAV loại nhỏ ra ngoài.

Tưởng Bình ngồi ở đây lái UAV bay tới chỗ nhà xưởng, trong máy vi tính xuất hiện hình ảnh từ trên xuống.

Bạch Ngọc Đường vươn tay lấm tấm hình Triển Chiêu lựa ra hôm qua, cầm lên so sánh… Phát hiện là một nơi.

Bạch Ngọc Đường “A” một tiếng, cầm tấm ảnh để lại trên bàn, nói với Lạc Thiên, “Được rồi, về đi.”

“Được.”

Tần Âu thu UAV về, Lạc Thiên lái xe rời khỏi nhà xưởng, trở về SCI.

Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại, thấy Bạch Diệp đi tới bàn, cầm tấm ảnh lên xem.

Nhìn một hồi, Bạch Diệp không rõ lắm, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cái này là ý gì?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, ý bảo hắn cũng không rõ, đi tới chỗ bảng viết manh mối, lật lại.

Đằng sau bảng phân tích vụ án có vẽ vài mô hình.

Bạch Diệp nhìn hồi lâu, lại liếc Bạch Ngọc Đường, vẫn là vấn đề cũ — Ý gì?

Bạch Ngọc Đường tiếp tục nhún vai, “Đổi người khác mà nhìn…”

Nói còn chưa dứt, Triệu Tước đang ngủ trên ghế sô pha xoay người, nói một câu, “Thì ra là thế.”

Bạch Diệp xoay đầu nhìn ông.

Triệu Tước lôi cái chăn, đắp lên người ngủ tiếp.

Bạch Diệp hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đây cũng là cái kia?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một hồi, nghiêm túc trả lời, “Tối hôm qua Triển Chiêu giải thích với tôi một lần, tôi nghe được phân nửa thì ngủ quên, chú muốn nghe thì tôi kể lại nửa đoạn đầu.”

Bạch Diệp hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhớ lại, mở miệng thuật lại “kế hoạch” tối hôm qua Triển Chiêu nói với mình, “Trên toàn thế giới có khoảng mười tỉ con chuột, trong đó có hai ngàn tới ba ngàn loại…” 

Mới vừa vào đầu, Bạch Diệp lập tức ghét bỏ phất tay, “ Bỏ đi…”

Trên ghế sô pha, Triệu Tước cười lén, cười tới vai run lên.

Bên ngoài phòng làm việc, Triển Chiêu đút tay vào túi đi vào, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Tiến triển thế nào?”

Bạch Ngọc Đường chỉ vào tấm hình chụp nhà xưởng trong máy vi tính của Tưởng Bình.

Triển Chiêu nhìn thoáng qua, gật đầu, “Good!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play